Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 189

Lông mày của Văn Nghiên nhíu chặt, dặn dò: “Chuyện này chưa điều tra rõ ràng thì tạm thời đừng nói với ai.”

“Vì sao chứ?”

“Hồi đó người có hôn ước với anh cả là Minh Phi, người kết hôn lại là Minh Vi. Chuyện không có bằng chứng mà truyền ra ngoài thì người ta cũng chỉ nghĩ Minh Vi cướp chồng của em gái mình thôi.”

“Anh nói đúng.” Tống Vãn Huỳnh bất bình, “Anh xem bọn họ làm ra chuyện như vậy mà còn có mặt mũi đến tìm Minh Vi. Anh không biết đâu, ở đoàn phim Minh Phi gọi chị Minh Vi thân thiết lắm, ‘chị ơi’ suốt ngày, còn tưởng hai chị em họ thân thiết đến mức nào. Mặt dày như vậy, cô ta không thấy chột dạ sao?”

Thấy Tống Vãn Huỳnh tức đến mức thở gấp, Văn Nghiên nói: “Đừng tức giận nữa. Đã biết người nhà họ Minh mặt dày thì sau này đừng quan tâm đến họ nữa. Hơn nữa Minh Vi không phải kiểu người dễ bị bắt nạt, em không cần lo cho cô ấy đâu.”

“Em là thấy bất bình thay cho chị Minh Vi! Nếu cách này không được, bọn họ chắc chắn sẽ tìm đến anh cả. Không được, em phải nói trước với anh cả mới được, đám người này diễn giỏi lắm, nhỡ đâu anh cả bị họ lừa thì sao?”

“Anh cả không ngốc vậy đâu.”

“Biết đâu được.” Tống Vãn Huỳnh lẩm bẩm.

Văn Nghiên liếc sang cô, không nhịn được bật cười.

Trên đường, Tống Vãn Huỳnh gửi tin nhắn cho Văn Việt nhưng chẳng thấy phản hồi. Định gọi điện thì Văn Nghiên bảo có lẽ anh đang họp, bảo cô đợi thêm chút nữa.

Và cô đợi đến tận chiều.

Tống Vãn Huỳnh ngồi trên sofa ăn nho, vừa ăn vừa chỉ trích đủ điều về hành vi của Minh Phi trong đoàn phim. Văn Nghiên – vai trò “fan trung thành” – vừa lướt iPad vừa lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu hưởng ứng.

“Anh không biết cô ta đâu, em chưa từng thấy ai giả tạo như vậy. Trước mặt em thì nói gì? Minh Vi là vợ của anh trai chồng em, em nên gọi là chị dâu, không nên gọi là chị. Gọi là chị thì sao? Em thích gọi Minh Vi là chị thì gọi, gọi thì làm sao!”

“Cô ta chỉ muốn chia rẽ quan hệ của em và Minh Vi, đừng để trong lòng.”

“Em biết, nhưng mà em nuốt không trôi cục tức này! Lần sau mà gặp lại cô ta, em nhất định phải…” Chưa nói xong thì chuông điện thoại vang lên.

Là Văn Việt gọi đến, Tống Vãn Huỳnh vội vàng bắt máy.

“A lô, anh cả!”

“Có chuyện gì tìm tôi à?”

“Em có chuyện muốn nói với anh, anh nói chuyện có tiện không?”

“Tiện, nói đi.”

“Anh cả, mấy hôm nay ở đoàn phim của chị Minh Vi em gặp một người…” Tống Vãn Huỳnh kể tỉ mỉ chuyện gặp Minh Phi ở đoàn phim, “Cô Minh Phi này giỏi giả vờ lắm, ở đoàn phim thì làm ra vẻ thân thiết với chị Minh Vi, anh đừng bị cô ta lừa, nếu cô ta đến tìm anh thì đừng để ý tới cô ta!”

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.

“Anh cả?”

“Muộn rồi.”

“Gì cơ?”

“Minh Phi đến tìm rồi, đang ở nhà nói chuyện với mẹ ngoài vườn.”

Tống Vãn Huỳnh ngây người, giật mình đứng bật dậy khỏi ghế sofa: “Cái gì?!”

Văn Nghiên bên cạnh hỏi: “Sao thế?”

Tống Vãn Huỳnh cúp máy, sững sờ vài giây rồi kéo Văn Nghiên đứng dậy: “Nhanh! Đi với em về nhà, Minh Phi vậy mà mò đến nhà rồi! Người phụ nữ này! Lôi kéo không được Minh Vi thì quay sang tiếp cận mẹ, em tuyệt đối không để cô ta toại nguyện!”

Văn Nghiên bị cô kéo ra cửa, bất đắc dĩ lái xe đưa cô về nhà.

Tống Vãn Huỳnh nóng lòng như lửa đốt, xe chưa kịp dừng hẳn đã vội mở cửa bước xuống, vào nhà liền lớn tiếng gọi: “Mẹ! Con về rồi, mẹ đang ở đâu ạ?!”

“Đừng gọi nữa.” Trong phòng khách, Văn Việt bình thản ngồi trên sofa, “Mẹ ở vườn sau.”

“Vườn sau?” Tống Vãn Huỳnh ngồi xuống cạnh Văn Việt, “Anh cả, Minh Phi đến nhà làm gì?”

“Nói là nghe tin dạo trước ông nội bị ốm nên đến thăm.”

“Thăm à? Chuyện đó qua bao lâu rồi mới tới thăm,” Tống Vãn Huỳnh hừ lạnh, “Thế mẹ thì sao? Thái độ mẹ thế nào?”

“Mẹ bị cô ta làm cho vui vẻ, còn bảo tối nay giữ lại ăn cơm.”

Tống Vãn Huỳnh khoanh tay: “Em đoán được mà. Anh cả, anh nhất định đừng bị vẻ ngoài của cô ta lừa, cô ta không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.”

Văn Việt nhìn cô, ra hiệu cô nói tiếp.

Tống Vãn Huỳnh hạ giọng: “Em không phải cố ý chia rẽ đâu, nhưng chị Minh Vi và cô ta quan hệ không tốt, lúc nhỏ thường xuyên bị cô ta bắt nạt, ngay cả hôn sự giữa anh và chị Minh Vi…”

Còn chưa nói hết, tiếng cười vui vẻ từ cửa sau vọng tới.

Tống Vãn Huỳnh nghe thấy Văn phu nhân nói: “Con và chị con đúng là hai tính cách khác nhau, nói nhiều thế cũng mệt rồi, lát nữa ăn nhiều một chút, đây là nhà của Minh Vi thì cũng chính là nhà của con, ở đây đừng câu nệ. Tối nay khuya rồi thì ngủ lại đây, mai dì cho người đưa con về.”

“Dì ơi, dì không chê con nói nhiều là được rồi. Con vừa gặp dì lần đầu đã thấy rất thân thiết, được nói chuyện với dì con mừng còn không kịp ấy ạ.”

Tống Vãn Huỳnh vội đứng dậy: “Mẹ!”

Văn phu nhân đang trò chuyện với Minh Phi cũng bất ngờ, “Vãn Huỳnh? Con về lúc nào vậy?”

Văn Nghiên từ ngoài bước vào: “Mẹ.”

“Văn Nghiên cũng về rồi à? Sao không nói sớm, để mẹ bảo dì Trần nấu thêm vài món.” Thấy Minh Phi bên cạnh, Văn phu nhân mỉm cười: “Suýt nữa quên giới thiệu, đây là Minh Phi, em gái của Minh Vi.”

Minh Phi cười nói: “Dì ơi, không cần giới thiệu đâu ạ, con và Vãn Huỳnh gặp nhau ở đoàn phim rồi.”

“Thế à? Vậy mẹ khỏi giới thiệu nữa. Vãn Huỳnh, đã quen nhau rồi thì con thay mẹ tiếp đón Minh Phi cho tốt nhé.”

Nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên mặt Minh Phi, cách ăn mặc đoan trang rất hợp ý Văn phu nhân, Tống Vãn Huỳnh vốn đang bực cũng đổi nét mặt, thân thiết khoác tay Minh Phi, cùng ngồi xuống ghế sofa: “Đã là em gái của chị Minh Vi thì em nhất định phải tiếp đãi thật tốt. Minh Phi, hôm qua chị còn ở đoàn phim mà hôm nay đã đến nhà rồi, có chuyện gì sao?”

Minh Phi không đổi sắc mặt: “Trước kia nghe nói ông cụ Văn tái phát bệnh cũ, ba chị cứ nhắc phải đến thăm nhưng vì ông đang nằm viện nên không tiện quấy rầy. Bây giờ mới tới được, ông chắc sẽ không trách bọn chị chứ.”

Văn phu nhân mỉm cười nói: “Sao lại thế được, cháu có lòng đến thăm đã là rất tốt rồi. À đúng rồi, ba mẹ cháu dạo này vẫn khỏe chứ?”

“Vâng, vẫn ổn ạ, cảm ơn dì đã quan tâm.” Nói xong, Minh Phi quay sang Tống Vãn Huỳnh, “Vãn Huỳnh, thật ra lần này đến đây ngoài việc đến thăm lão tiên sinh và dì, còn có một chuyện nữa. Hôm ở đoàn phim xảy ra một số hiểu lầm, hy vọng em đừng để trong lòng được không?”

Phu nhân Văn nghi hoặc hỏi: “Hiểu lầm? Hiểu lầm gì vậy?”

Minh Phi cười nhẹ: “Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ là cháu lỡ lời nói sai vài câu, giải thích ra là được. Mong Vãn Huỳnh đừng chấp nhặt với chị nhé.”

Tống Vãn Huỳnh nheo mắt lại.

Trà xanh, cái vị trà xanh thuần khiết này, cô quá quen rồi.

Chuyện nói đôi ba câu nhàn thoại ở đoàn phim thì sao gọi là hiểu lầm được? Rõ ràng chỉ là vài lời tranh cãi vậy mà Minh Phi lại cố tình trịnh trọng đem ra nói giữa chốn đông người như thể cô là người sai, còn mình thì chịu ấm ức mà đến xin lỗi.

Muốn chơi trò này với tôi à?

Hừ.

Tống Vãn Huỳnh cười lạnh trong lòng, ánh mắt ngơ ngác nhìn Minh Phi, “A? Chúng ta có hiểu lầm gì sao? Em không nhớ là mình với chị có hiểu lầm gì cả? Chẳng lẽ… là vì chuyện đó sao?”

Biểu cảm kinh ngạc của cô lập tức thu hút sự chú ý của Văn phu nhân, “Chuyện gì vậy?”

“Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát đâu ạ, là con hiểu lầm chị Minh Phi. Dù sao lúc anh cả còn chưa hồi phục chân, con chưa từng gặp chị ấy, sau khi anh cả khỏi rồi quay lại công ty làm việc thì có ghé đoàn phim thăm chị Minh Vi nên con cứ tưởng chị Minh Phi cũng giống mấy người chuyên nịnh trên đạp dưới kia, nên lúc nói chuyện hơi nặng lời chút. Chị đừng để bụng nha.”

Nói xong, Tống Vãn Huỳnh quay sang nhìn Văn phu nhân, “Mẹ, con mới cưới vào nhà họ Văn chưa lâu, chắc chị Minh Phi trước đây hay đến thăm chị Minh Vi nhỉ? Chị Minh Vi chắc cũng thường kể với mẹ về cô em gái cùng mẹ khác cha của mình đúng không?”

Chỉ là trà xanh thôi mà?

Trên đường đua trà xanh này, cô chưa từng sợ ai cả!

Bình Luận (0)
Comment