Người có mặt ở đây ai chẳng là tinh anh? Ý tại ngôn ngoại trong lời của Tống Vãn Huỳnh có ai nghe mà không hiểu?
Chẳng phải là lúc trước khi chân anh cả chưa lành, không có quyền thế thì người ta tỏ ra lạnh nhạt, đến khi khỏi rồi quay về làm việc ở công ty thì lập tức chạy tới thăm hỏi — tâm tư thế nào không thể rõ ràng hơn.
Nhưng Tống Vãn Huỳnh hiểu rõ lý do thực sự khiến nhà họ Minh không đến thăm.
Chuyện trước kia họ sắp đặt để Minh Vi thay Minh Phi gả cho Văn Việt, trong mắt bố mẹ nhà họ Minh đúng là một công đôi việc.
Một đứa con gái không mấy được quan tâm lại gả cho một người mà ai cũng nghĩ sẽ mãi mãi ngồi xe lăn, vừa giải quyết được một vấn đề vừa trút được một gánh nặng — sao lại không làm?
Điều quan trọng nhất là cuộc hôn nhân giữa hai nhà đã mang lại không ít lợi ích cho nhà họ Minh. Dù nhà họ Văn không ra mặt cũng sẽ có người nể mặt họ mà tạo điều kiện cho nhà họ Minh, vậy thì hà tất phải đến tận cửa chịu nhục? Nhỡ đâu Minh Vi nói ra sự thật, nhà họ Văn sẽ nhìn họ bằng con mắt gì?
Thấy sắc mặt của Văn phu nhân dần dần trở nên khó coi, Minh Phi liền chậm rãi mở miệng: “Cháu đã muốn đến thăm dì và ông từ lâu, chỉ là vì bận công việc ở nước ngoài nên giờ mới về được. Sau này cháu làm việc trong nước, có thời gian và thuận tiện hơn để đến thăm. Đến lúc đó dì đừng thấy phiền cháu nhé.”
“Người trẻ bây giờ ai mà chẳng bận rộn, dì hiểu mà,” Văn phu nhân mỉm cười, “Giống như chị của cháu, đi đóng phim một lần là mấy tháng không về, Vãn Huỳnh cũng thế, từ lúc đi làm ở công ty, mười ngày cũng chẳng thấy mặt. Minh Phi, cháu bận thì không cần lúc nào cũng đến, ở nhà chăm sóc ba mẹ nhiều hơn một chút là được. Tấm lòng này của cháu, dì ghi nhận rồi.”
Minh Phi cố gắng giữ nụ cười: “Vâng, cháu nghe lời dì.”
Dì Trần từ bếp bước ra cười nói: “Phu nhân, cơm sẵn sàng rồi.”
“Cơm xong rồi, vậy ta đi ăn trước đi.” Văn phu nhân vui vẻ kéo tay Minh Phi cùng đi vào phòng ăn.
Tống Vãn Huỳnh nghi hoặc nhìn sang Văn Nghiên khẽ nói: “Sao em thấy mẹ hình như không giống như em tưởng tượng…”
“Không giống cái gì?”
Tống Vãn Huỳnh lục lọi mãi trong đầu tìm từ thích hợp, cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ: “Đơn giản.”
Văn Nghiên lại chẳng ngạc nhiên chút nào, “Loại người như Minh Phi mẹ đã gặp không ít — nếu không phải cả nghìn thì cũng tám trăm. Em lo lắng quá rồi.”
“…Ồ.”
Bầu không khí trên bàn ăn khá hòa hợp.
Ông cụ nhà họ Văn được mời từ trên lầu xuống dùng bữa, có thể vì có người ngoài nên ông cụ không nổi nóng như thường ngày, thỉnh thoảng còn thân thiện hỏi Minh Phi có hợp khẩu vị không, thỉnh thoảng trò chuyện với Tống Vãn Huỳnh, suốt bữa ăn chẳng nói với hai người cháu trai lấy một câu.
Ăn xong, trời đã dần tối, Minh Phi làm bộ muốn cáo từ ra về.
“Dì ơi, trời cũng không còn sớm nữa, cháu phải về rồi. Cảm ơn dì hôm nay đã tiếp đãi, sau này có thời gian cháu lại đến thăm.”
“Được, dì sẽ bảo tài xế đưa cháu về.”
“Dì, không cần phiền thế đâu ạ, cháu gọi xe là được.”
“Chỗ này hẻo lánh khó gọi xe lắm. Cháu nói xem, từ xa đến mà lại không lái xe,” vừa nói, bà lại cất tiếng gọi lớn: “Dì Trần, đi nói với tài xế một tiếng, bảo ông ấy đưa cô Minh về.”
“Dạ vâng, tôi đi ngay.”
Bên cạnh, Văn Việt thản nhiên liếc nhìn Minh Phi, bất ngờ lên tiếng: “Mẹ, để con đưa cô ấy về.”
“Cái gì?” Văn phu nhân ngẩn người không kịp phản ứng.
Văn Việt đã đứng dậy: “Con đưa cô ấy về. Cô Minh, đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”
“Hả?” Minh Phi cũng ngây người, lúng túng đứng lên, “Anh rể, thế này thì phiền anh quá, có tài xế là được rồi.”
Văn phu nhân cũng tỏ ra không đồng tình: “Đúng đó, có tài xế mà, sao con lại phải tự mình đi đưa.”
“Không sao đâu, dù sao con cũng rảnh.” Anh nhìn Minh Phi, “Đi thôi.”
Nói xong liền bước nhanh ra ngoài.
Lúc này Minh Phi mới kịp phản ứng, vội vàng cầm túi, sau khi nói lời tạm biệt với Văn phu nhân liền đuổi theo Văn Việt.