Khi Tống Vãn Huỳnh từ nhà vệ sinh bước ra chỉ thấy mỗi mình Văn phu nhân ở phòng khách. Cô nhìn quanh một vòng rồi hỏi:
“Mẹ, Minh Phi đâu rồi ạ?”
“Về rồi.”
“Ồ.”
Văn phu nhân nhíu mày, “Văn Việt sao đột nhiên lại đề nghị đưa con bé về nhỉ?”
“Cái gì ạ?” Tống Vãn Huỳnh sững lại, “Anh cả đưa cô ta về? Sao lại thế được?”
Văn phu nhân cũng không đoán được con trai cả đang nghĩ gì, thở dài nói:
“Giờ mẹ càng ngày càng không hiểu Văn Việt đang nghĩ gì nữa rồi.”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu, lẩm bẩm:
“Con cũng không hiểu anh cả rốt cuộc đang nghĩ gì. Trong nhà thiếu tài xế à? Nhất định phải tự mình đưa đi? Minh Phi có cái gì mà ghê gớm vậy, đến mức anh cả phải đích thân đưa về.”
“Vãn Huỳnh, con hình như rất không thích Minh Phi?”
Trong phòng chỉ còn mình Văn phu nhân nên Tống Vãn Huỳnh cũng chẳng cần phải giả bộ nữa, gật đầu nói:
“Mẹ, con vừa từ đoàn phim của chị Minh Vi về, chị ấy kể cho con nghe nhiều chuyện hồi nhỏ. Nhà họ Minh đối xử với chị ấy rất tệ, đặc biệt là Minh Phi, hồi nhỏ toàn bắt nạt chị ấy. Bây giờ thấy anh cả quay lại Văn thị liền vội vã chạy đến bợ đỡ, con ghét cô ta.”
Văn phu nhân hiện lên vẻ mặt “biết ngay mà”:
“Mẹ biết ngay là chuyện này. Con không ưa Minh Phi đến mức không thèm giấu nữa rồi. Nhưng dù sao người ta cũng là khách, con là chủ, phải có phong thái của một người chủ chứ. Ít nhất cũng không để người khác nói ra nói vào. Cô ta có tâm tư gì mẹ chẳng lẽ lại không biết? Có vài chuyện trong lòng hiểu là được rồi, không cần phải nói toạc ra. Dù sao cũng nên giữ một chút mặt mũi, giữ phép lịch sự cơ bản.”
Tống Vãn Huỳnh ngỡ ngàng: “Mẹ biết hết rồi ạ?”
“Nghĩ mẹ già lẩm cẩm đến mức không biết sao?” Văn phu nhân thu lại nụ cười,
“Minh Phi trông thì có vẻ nhiệt tình đơn thuần nhưng tâm tư quá nhiều. Nếu biết dùng trí óc vào việc chính đáng, mẹ còn không ngại giúp đỡ. Tiếc là đứa nhỏ này đi nhầm đường, không quay đầu lại được nữa.”
Nói đến đây, Văn phu nhân bật cười:
“Nhà họ Minh chắc tưởng chúng ta không biết chuyện Minh Vi bị ép thay em gái gả vào nhà mình.”
Tống Vãn Huỳnh tròn mắt kinh ngạc:
“Mẹ biết chuyện đó ạ? Con cứ tưởng mẹ không biết nên cũng không dám nhắc tới...”
Văn phu nhân nhìn cô, bất đắc dĩ bật cười:
“Chuyện lớn như vậy sao mẹ lại không biết? Thật ra hôn ước năm xưa chỉ là câu nói đùa giữa bố con và ông của Minh Vi thôi, nhà họ Minh lại tưởng là thật. Bọn mẹ cũng không muốn làm lớn chuyện, định để sau này mấy đứa lớn rồi rồi tính. Nếu không phải hai đứa tự nguyện thì hôn ước tất nhiên phải hủy bỏ.”
Nói đến đây, Văn phu nhân thở dài:
“Nhưng không ngờ sau vụ tai nạn, nhà họ Minh lại tự tìm tới nói muốn thực hiện hôn ước giữa hai đứa nhỏ. Lúc đó ông nội con và mẹ đều hiểu, chắc là nhà họ Minh không muốn mang tiếng thất hứa nên mới quyết định gả đi. Hồi đó cũng đâu chỉ rõ ai là người được hứa hôn với Văn Việt, Minh Vi hay Minh Phi đều là con gái nhà họ Minh, vì thế nên thành ra Minh Vi là người gả tới.”
Tống Vãn Huỳnh hỏi: “Thế chị Minh Vi thì sao ạ?”
“Mẹ đã hỏi Minh Vi rồi, con bé nguyện ý ở lại nhà họ Văn. Một khi đã cưới Văn Việt thì con bé chính là con gái của mẹ, mẹ sao có thể để người khác bắt nạt con gái mình chứ?”
—
Trên xe, gương mặt của Văn Việt vẫn lạnh lùng không biểu cảm, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước ngày càng u ám.
Minh Phi ngồi ghế phụ, hai tay nắm chặt túi xách, thỉnh thoảng lén nhìn về phía Văn Việt, tim đập thình thịch.
Cuộc đời con người có vô số lựa chọn, Minh Phi luôn tin rằng mình chưa từng chọn sai lần nào, vì thế cuộc sống mới thuận buồm xuôi gió như vậy.
Nhưng khi nghe tin Văn Việt đã hồi phục, lại nhìn thấy ảnh anh đi làm được chụp lén trên mạng, cô đã có khoảnh khắc nghi ngờ — liệu mình có chọn sai khi để Minh Vi thay mình gả đi năm đó không?
Dù xét về điều kiện bản thân hay gia thế, Văn Việt đều là người xuất sắc.
Nhất là hôm nay, sau khi trực tiếp gặp mặt trò chuyện với anh, cô càng xác định — mình đã sai thật rồi.
“Anh rể, cảm ơn anh hôm nay đã đưa em về, thật sự làm phiền anh quá rồi.”
Văn Việt liếc cô một cái, thản nhiên nói:
“Nếu cô thấy phiền thì lần sau đừng tới nữa.”
“... Gì cơ ạ?”
“Cô không nghe rõ tôi nói gì sao?”
Minh Phi ngập ngừng:
“Em… em làm sai chuyện gì sao ạ?”
“Minh Phi, trên xe chỉ có hai chúng ta, cô không cần phải giả vờ nữa. Cô nghĩ gì trong lòng tôi đều biết rõ. Cô đã làm gì với Minh Vi tôi cũng biết rõ.”
“Em… em không hiểu anh đang nói gì đâu, anh rể.”
“Không hiểu?” Văn Việt cười lạnh,
“Cô chẳng phải đang hối hận vì đã để Minh Vi thay mình gả cho tôi sao?”
Đồng tử Minh Phi co rút lại, tay siết túi xách đến đổ mồ hôi,
“Sao anh biết? Là Minh Vi nói với anh à?”
“Nhà họ Minh các người tính toán thật giỏi. Không muốn để con ruột phải gả cho một người tàn phế như tôi liền ép Minh Vi thay thế. Bây giờ lại còn mong tôi vì Minh Vi mà nể mặt giúp đỡ nhà các người? Nhà họ Minh chắc thật sự đã đến bước đường cùng rồi đúng không?”
Sắc mặt Minh Phi lập tức trắng bệch.
“Cô không nghĩ nhà họ Minh sa sút đến thế chỉ vì kinh doanh không tốt đấy chứ?”
Minh Phi dường như đoán ra điều gì đó, không thể tin được mà nhìn Văn Việt:
“Anh…”
“Thái độ của tôi rất rõ ràng, cô có thể chuyển lời này đến bố cô. Tôi không những không giúp mà còn sẽ đổ thêm dầu vào lửa cho bùng lên mạnh hơn nữa.”
Chiếc xe dừng lại bên đường.
Văn Việt lạnh lùng nhìn Minh Phi:
“Xuống xe.”
Lúc này Minh Phi đã câm lặng không nói nổi một lời, vội vã bước xuống xe như chạy trốn.
—
Biệt thự nhà họ Văn.
Tống Vãn Huỳnh ngồi thở dài trên ghế sofa trong phòng, ánh mắt hướng về phía ban công cách đó không xa.
Lúc này bên ngoài đã tối đen, rõ ràng đưa người về chỉ mất khoảng một tiếng, vậy mà đến mười giờ đêm Văn Việt vẫn chưa quay lại.
Văn Nghiên vừa bước vào đã nghe thấy tiếng cô thở dài thườn thượt.
“Sao đang yên đang lành lại thở dài?”