Tống Vãn Huỳnh lại thở dài: “Anh nói xem đã muộn thế này rồi, đi hai lượt cũng đủ thời gian rồi, sao anh cả vẫn chưa về chứ?”
“Anh cả xưa nay làm việc đều có suy tính riêng…”
“Anh ấy không nên có cái suy tính ấy!” – Tống Vãn Huỳnh tức giận nói – “Anh ấy vậy mà lại đích thân đưa Minh Phi về! Vợ anh ấy không hợp với Minh Phi, anh ấy không đoán được à? Chuyện nhỏ thế này mà cũng không để ý, còn làm gì nam chính nữa! Còn không bằng để em làm!”
Văn Nghiên khó hiểu: “Nam chính?”
“... Không có gì, để em gọi điện cho chị Minh Vi, giờ này chắc chị ấy quay xong rồi.” Nói xong, Tống Vãn Huỳnh mở WeChat gọi video cho Minh Vi.
Rất nhanh, điện thoại được kết nối.
“Chị ơi!” – Tống Vãn Huỳnh đang mặt mày ủ rũ lập tức tươi cười rạng rỡ, giọng ngọt ngào chào hỏi Minh Vi vừa rửa mặt xong trong video.
“Vãn Huỳnh, muộn thế này có chuyện gì không?”
“Không có gì đâu, chỉ là muốn gọi điện cho chị thôi. Chị, chị có nhớ em không?”
Minh Vi bật cười: “Nhớ chứ.”
“Em cũng nhớ chị. Chị ơi, hôm nay quay có mệt không?”
“Cũng tàm tạm.”
“Thế hôm nay chị có liên lạc với anh cả không?”
Minh Vi nghĩ một lúc: “Chưa.”
“Chị ơi, em nói chị nghe này, đàn ông ấy, phải để họ báo cáo với mình từng giờ từng phút, không thì ở ngoài nói chuyện với cô này cô kia rồi đưa 'em gái' về tận nhà chị cũng không biết gì luôn.”
Minh Vi cười: “Em đang ám chỉ gì vậy?”
“Chị ơi, hôm nay Minh Phi đến nhà mình đó, miệng ngọt dỗ mẹ vui lắm luôn. Nhưng chị yên tâm, em đã nói chuyện với mẹ rồi, hóa ra mẹ biết hết mọi chuyện, ngay cả… ngay cả chuyện chị thay thế kết hôn mẹ cũng biết.”
“Ừ, trước đó mẹ có nói với chị.”
“Thì ra mẹ biết rồi à, làm em lo chết đi được.”
“Lo gì chứ?”
“Tất nhiên là lo Minh Phi dỗ mẹ xoay vòng vòng rồi.”
Minh Vi bật cười: “Em xem thường mẹ rồi.”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu: “Đúng là em xem thường mẹ thật. Nhưng chị có biết ai đưa Minh Phi về nhà sau bữa tối không?”
“Văn Việt à?”
Tống Vãn Huỳnh kêu lên: “Chị biết à!”
“Đoán thôi.”
“Thế chị không giận à? Gần bốn tiếng trôi qua rồi đó!”
“Văn Việt làm như vậy chắc chắn có lý do riêng, chị tin anh ấy sẽ xử lý tốt chuyện này.”
“Chị ơi, chị hiền quá, dễ tin người quá đấy,” – Tống Vãn Huỳnh làm ra vẻ miễn cưỡng – “Thôi được rồi, nể mặt chị, em tin anh cả lần này vậy.”
“Chị và anh ấy quen biết nhiều năm, chút ăn ý này vẫn có nên em đừng lo.”
“Chị ơi, chị có nhớ em không?”
Minh Vi lại bật cười: “Nhớ chứ.”
“Vậy giữa em và anh cả, chị nhớ ai hơn?”
Minh Vi bất lực nhìn cô: “Nhớ em hơn, được chưa?”
Tống Vãn Huỳnh ôm điện thoại cười: “Em cũng nhớ chị lắm. Chị ơi, đợi em xong dự án này, em xin bố nghỉ phép đến phim trường chơi với chị một thời gian được không?”
Bên cạnh, Văn Nghiên nghe vậy thì gõ bàn nhắc nhở: “Tống Vãn Huỳnh, mười giờ rồi đấy.”
Tống Vãn Huỳnh nhíu mày nhìn anh: “Anh muốn ngủ thì ngủ đi, em có làm phiền anh đâu.”
“…” Văn Nghiên thở dài, nghe Tống Vãn Huỳnh tiếp tục quay sang Minh Vi bàn bạc chuyện đến đoàn phim, cuối cùng đành chọn cách "mắt không thấy, tai không nghe", quay người rời khỏi phòng.
Ai ngờ vừa mở cửa, liền thấy Văn Việt đang đứng bên ngoài.
Văn Việt cau mày, im lặng nhìn anh.
“Vợ cậu nói thế mà cậu không quản được à?”
Văn Nghiên phản bác: “Quản thế nào?”
“... Những lời em ấy nói có phải là điều mà một người em dâu nên nói với chị dâu không? Vị trí làm chồng này nhường cho em ấy luôn đi!”
“…”
“Còn nữa, lần sau nhớ đóng cửa phòng lại, đừng để tôi nghe thấy mấy chuyện này nữa.”