Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 193

Sự xuất hiện của Minh Phi không hề gây ra cơn sóng gió lớn nào, điều này khiến Tống Vãn Huỳnh cảm thấy rất khó hiểu. Cô vốn nghĩ sẽ phải “đánh một trận ác liệt”, dù gì trong tiểu thuyết, Minh Phi cũng chiếm khá nhiều đất diễn.

Khi Tống Vãn Huỳnh còn đang đoán xem Minh Phi đang âm mưu điều gì thì tin tức về việc Bất Động Sản Minh Hòa bị vỡ nợ và đang đối mặt với phá sản đã lan truyền rộng rãi.

Những năm gần đây, nhiều công ty bất động sản lần lượt “vỡ trận”, mà danh tiếng của Bất Động Sản Minh Hòa từ trước đến nay cũng không tốt, nên tin tức phá sản lần này không gây nhiều chấn động, trái lại còn khiến nhiều người cảm thán: “Quả nhiên là phá sản thật rồi.”

Ngay sau đó, có người lật lại mối quan hệ giữa Minh Vi và Bất Động Sản Minh Hòa, thậm chí còn nói rằng hai bên có quan hệ rất thân thiết.

Lúc này mọi người mới biết, thì ra Minh Vi là con gái của ông chủ Bất Động Sản Minh Hòa.

Chỉ trong thời gian ngắn, Minh Vi bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, tất cả những dư luận tiêu cực từng không nhắm vào BĐS Minh Hòa giờ đây lại đổ dồn hết lên người cô — “phong sát”, “rút lui khỏi giới giải trí”... những lời kêu gọi xuất hiện dồn dập.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, tất cả những tin tiêu cực về Minh Vi — cũng giống như lần trước khi cô mới vào đoàn phim bị tung tin thất thiệt về quy tắc ngầm — đều biến mất chỉ sau một đêm.

Mức độ can thiệp như vậy quả thật giống hệt lần trước.

Điều này càng khiến Tống Vãn Huỳnh thêm tò mò về người đứng sau.

Ngoài Văn Việt ra, trong ký ức của cô hình như không còn ai có thể mạnh tay như vậy để theo đuổi Minh Vi nữa.

Khi dư luận tiêu cực vừa lắng xuống, Minh Vi lại đăng một tuyên bố.

—— Cô đã rời khỏi nhà họ Minh từ ba năm trước, và chỉ một tháng sau đó, cô đã chuyển toàn bộ chi phí ăn ở sinh hoạt trong suốt những năm sống ở nhà họ Minh trả lại, xem như hoàn toàn cắt đứt quan hệ.

Kèm theo đó là bản thỏa thuận chấm dứt quan hệ được ký năm xưa.

Đồng thời cũng có người đào ra sự thật rằng Minh Vi thực ra không phải là con ruột của Minh Bách Toàn, mà chỉ là con riêng của vợ ông ta với chồng trước. Thuở nhỏ cô sống với ông bà nội, mãi đến năm mười bốn tuổi mới được đón về nhà họ Minh.

Việc lựa chọn cắt đứt quan hệ với nhà họ Minh ba năm trước cho thấy họ không hề đối xử tốt với Minh Vi, nếu không sao lại sinh ra oán hận?

Tuyên bố của Minh Vi vừa được đưa ra, dư luận lập tức quay ngoắt 180 độ.

Tống Vãn Huỳnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng cô vừa mới nhẹ nhõm được một lúc thì Minh Vi lại leo lên hot search lần nữa.

Lần này cô bị chụp lén lúc cùng một người đàn ông bước vào khách sạn. Tài khoản marketing tung ảnh cam đoan chắc chắn rằng người đàn ông đi cùng Minh Vi là một nhân vật giàu có và quyền lực, gián tiếp xác nhận tin đồn trước đây về việc Minh Vi có "kim chủ" không phải là bịa đặt.

Sau khi bức ảnh được tung ra, độ hot của danh xưng “con gái kẻ vỡ nợ” còn chưa hạ nhiệt thì vài bức ảnh này lại đẩy Minh Vi trở lại tâm điểm.

Trong ảnh, Minh Vi bước xuống từ một chiếc Maybach cùng một người đàn ông mặc vest đi vào khách sạn. Tuy không có bức nào chụp rõ mặt người đàn ông ấy nhưng chỉ từ bóng lưng mờ nhạt cũng có thể nhận ra đây là một người đàn ông cao lớn, vóc dáng rắn rỏi.

Nhìn bóng lưng mờ trong ảnh, Tống Vãn Huỳnh có thể khẳng định chắc chắn đó không phải là Văn Việt. Dáng vẻ này nhìn rất quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Không tìm được đáp án, Tống Vãn Huỳnh – người luôn “ăn dưa” ở tuyến đầu – không chần chừ thêm, gọi video cho Minh Vi.

Đầu dây bên kia, khoảng mười giây sau Minh Vi mới bắt máy, sau một hơi thở gấp gáp rồi dần ổn định, Minh Vi hiện lên trong màn hình, như thể vừa mới ngủ dậy, tóc tai vẫn còn rối tung.

“Vãn Huỳnh? Muộn thế này rồi sao lại gọi chị đột ngột vậy?”

“Chị ơi, chị ngủ rồi à? Em gọi video lúc này có làm phiền chị không?”

“Không, vẫn chưa ngủ. Có chuyện gì vậy?”

“À cũng không có gì lớn, chỉ là… hôm nay em thấy tin tức về chị. Chị ơi, người đàn ông cùng chị vào khách sạn là ai vậy?”

Nhắc đến tin tức kia, Minh Vi hơi ngẩn ra rồi bật cười: “Em thấy rồi à?”

“Trên mạng mấy cái tài khoản marketing truyền đi khắp nơi, em muốn không thấy cũng khó. Họ nói khó nghe lắm, chuyện này chị nên sớm làm rõ thì hơn. Đám tài khoản đó chỉ cần nắm được chút thông tin là chộp lấy bôi xấu chị không thương tiếc. Gì mà kim chủ, chỗ dựa... Nếu chị có kim chủ thật thì đã nổi đình nổi đám từ lâu rồi, đâu cần vất vả một mình trong giới giải trí như bây giờ?”

Minh Vi rõ ràng cũng đang lướt Weibo, nghe Tống Vãn Huỳnh nói xong thì gật đầu thờ ơ.

“Chị ơi, người đàn ông đó là bạn chị à? Em chưa từng thấy anh ta ở bên chị.”

Minh Vi im lặng một lát rồi đáp: “Một người bạn mới quen.”

“Bạn mới?” – Tống Vãn Huỳnh lập tức hứng thú – “Chị ơi, bạn mới của chị trông đẹp trai quá trời!”

“Đẹp trai?” – Minh Vi cười bất lực – “Chị có lướt Weibo, hình như không có ảnh nào chụp rõ mặt anh ta, em nhìn đâu mà bảo đẹp trai?”

“Nhìn bóng lưng cũng biết, cao ráo lại dáng chuẩn như thế, người như vậy có xấu nổi không. Chị ơi, hai người quen nhau từ khi nào vậy? Trước đây chị nhiều lần bị bôi xấu có phải là anh ấy đứng sau dọn dẹp giúp chị không?”

“Giúp chị xử lý?” – Minh Vi nghi hoặc liếc ra ngoài khung hình rồi lắc đầu – “Không phải.”

“Không phải anh ta? Em cứ tưởng là anh ấy chứ. Nhưng chị không tò mò ai là người giúp chị xử lý đống dư luận tiêu cực đó sao?”

“Chị thấy hình như em còn tò mò hơn chị đó.”

“Tất nhiên là em tò mò rồi! Người đó giỏi như vậy, còn ra tay giúp chị nhiều lần, chắc chắn là người ái mộ chị. Chị xinh đẹp lại xuất sắc như thế, ai mà không thích được! Anh cả cưới được chị đúng là phúc phận tích từ kiếp trước, may mà cưới sớm không thì có khi người ta đã giành mất rồi!”

Càng nói càng quá đà, Minh Vi không nhịn được bật cười: “Đừng nói nhảm nữa.”

“Em nói thật đấy! Anh cả biết chuyện chưa? Em nói nè, tuyệt đối đừng để anh cả biết. Đàn ông đều nhỏ mọn lắm, nếu anh ấy biết thì bạn của chị có khi gặp xui đấy.”

Minh Vi cười thành tiếng: “Làm gì nghiêm trọng như em nói.”

“Không hề nghiêm trọng hóa đâu! Đàn ông mà ghen tuông thì đáng sợ lắm! Nhất là anh cả anh ấy…”

Màn hình đột ngột xoay chuyển, gương mặt không cảm xúc của Văn Việt hiện ra.

Tống Vãn Huỳnh chết lặng, ánh mắt hoảng loạn như thể thấy ma. Những lời chưa kịp thốt ra bị cô nuốt trở vào, thời gian như đông cứng lại, khung hình video hoàn toàn bất động.

“Tống Vãn Huỳnh.”

Tống Vãn Huỳnh đến chớp mắt cũng không dám.

Văn Việt cứ thế lặng lẽ nhìn cô: “Mạng lag à?”

Tống Vãn Huỳnh vẫn bất động.

Văn Việt cười lạnh: “Xem cô giả vờ được bao lâu.”

“……” Tống Vãn Huỳnh khổ sở, cảm thấy mình thật quá xui xẻo. Cứ hễ cô nói xấu ai là người đó lại nghe thấy! Xác suất này cũng cao quá đáng rồi!

Xem ra từ nay về sau, dù ở đâu cũng tuyệt đối không được nói xấu Văn Việt nữa.

Cô không dám nói gì, vội đưa tay che camera lại rồi chạy thẳng vào thư phòng nhét điện thoại vào tay Văn Nghiên đang làm việc bên máy tính.

Văn Nghiên khó hiểu, liếc nhìn điện thoại rồi ngẩng lên nhìn Tống Vãn Huỳnh.

Tống Vãn Huỳnh chắp tay lại cầu khẩn, dùng giọng nhỏ xíu nhỏ xíu nói: “Nói giúp em vài câu đi, làm ơn làm phước!”

Nói xong cô quay người chạy biến như một làn khói.

“……” Nhìn bóng dáng chạy còn nhanh hơn thỏ của Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên bất đắc dĩ cầm điện thoại lên: “Anh cả?”

“Con nhóc Tống Vãn Huỳnh đâu?”

“Anh tìm em ấy có việc à?”

Văn Việt bị chọc cười vì tức: “Chạy cũng nhanh đấy, dám làm không dám nhận. Văn Nghiên, không phải lần đầu rồi, cái thói quen thích nói xấu người khác sau lưng này em phải sửa lại cho cô ta đi.”

Văn Nghiên hỏi: “Nói xấu anh á? Em ấy nói gì?”

“Nói anh nhỏ mọn, nói anh…”

Văn Nghiên gật đầu: “Cũng đâu có nói sai.”

“……” Văn Việt lại bị chọc đến bật cười vì tức – “Được lắm, hai vợ chồng tụi em diễn ăn ý thật ha?”

Tiếng Minh Vi vọng ra từ video: “Được rồi, anh còn không hiểu Vãn Huỳnh à? Miệng thì hay nói vậy thôi, anh làm gì mà phải nghiêm trọng thế?”

“Anh nghiêm trọng à? Cái con nhóc Tống Vãn Huỳnh đó rót thuốc mê gì cho hai người vậy? Người nào người nấy bênh nó ra mặt!”

“Nói anh có hai câu thôi mà, nhỏ mọn vậy sao? So đo với con bé làm gì?”

Văn Việt tặc lưỡi một tiếng.

Điện thoại bị Minh Vi giật lấy khỏi tay anh.

“Văn Nghiên, không có gì đâu. Cậu nói với Vãn Huỳnh một tiếng, bảo là anh ấy không giận, đừng để tâm.”

Văn Nghiên gật đầu sau đó liền tắt cuộc gọi video đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, Tống Vãn Huỳnh đang trùm kín chăn, nghe thấy tiếng bước chân thì ló đầu ra khỏi chăn nhìn anh hỏi:
“Thế nào rồi?”

“Anh phát hiện ra gan em dạo này lớn thật đấy, dám nói anh cả nhỏ mọn ngay trước mặt anh ấy à?”

“Em cũng chỉ vì lo cho chị Minh Vi thôi mà!” – Tống Vãn Huỳnh ngồi dậy, “Hôm nay em thấy có paparazzi chụp được ảnh chị ấy và một người đàn ông vào khách sạn, bóng lưng người đàn ông đó em chưa từng gặp qua, em cũng sợ anh cả hiểu lầm nên mới sốt ruột nói bừa, ai mà ngờ anh ấy lại đang ở ngay cạnh chị Minh Vi cơ chứ!”

Tống Vãn Huỳnh giật lại điện thoại từ tay Văn Nghiên, đưa cho anh xem tấm ảnh paparazzi chụp được:
“Nè, chính là tấm này, anh có nhận ra người này không?”

Văn Nghiên nhìn tấm ảnh mờ một lúc lâu rồi nói:
“Đây chẳng phải… trợ lý của anh cả sao?”

“Trợ lý? Trợ lý của anh cả?” – Tống Vãn Huỳnh nhìn kỹ lại tấm ảnh, như có tia sáng lóe lên trong đầu, “Anh vừa nói em mới nhớ ra, đúng rồi, em từng gặp anh ta rồi…”

“Em gặp rồi?” – Văn Nghiên hỏi.

Tống Vãn Huỳnh định nói rồi lại thôi.

Phải giải thích với Văn Nghiên thế nào đây, rằng hôm đó cô trốn trong bụi cỏ giả tiếng mèo kêu thì vô tình gặp anh ta.

Những ký ức xấu hổ bắt đầu ùa về.

“Ừm, gặp rồi. Trợ lý của anh cả, em gặp thì có gì lạ đâu? Em chẳng phải cũng hay gặp trợ lý của anh sao?”

Văn Nghiên không bình luận gì thêm.

“Nhưng mà sao anh cả lại đột nhiên đến phim trường nhỉ?”

“Chồng đi thăm vợ đang làm việc chẳng phải chuyện bình thường sao?”

“Bình thường thì bình thường…” – nhưng mà, nam nữ chính phát triển tình cảm nhanh vậy sao?

“Thôi được rồi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Muộn rồi, mai em còn phải làm việc, ngủ sớm đi.”

Nói xong anh quay người đi vào thư phòng.

Dạo gần đây Văn Nghiên rất bận. Trước đây dù ở trong hay ngoài nước, anh chủ yếu đảm nhiệm vai trò quản lý cấp cao, còn việc tự mình lập công ty là trải nghiệm hoàn toàn mới. Lần đầu tiên đảm đương từ đầu tới cuối, chuyện lớn nhỏ gì cũng phải cân nhắc, áp lực cũng không ít.

Anh vừa ngồi xuống, cửa thư phòng liền mở ra.

Tống Vãn Huỳnh rón rén bước tới sau lưng anh, đặt cằm lên vai anh, nhìn tài liệu trên màn hình máy tính:
“Dạo này bận lắm à?”

“Ừ, công ty mới thành lập, nhiều việc cần anh xử lý.”

“Có việc gì em giúp được không?”

Văn Nghiên nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn cô:
“Cuối cùng cũng nhớ đến anh rồi à?”

Tống Vãn Huỳnh chột dạ:
“Nghe em giải thích đã.”

“Được, nghe em biện hộ.”

“Vì em biết anh giỏi, chuyện khó đến đâu anh cũng có thể giải quyết nên em mới yên tâm ‘mặc kệ’ anh. Không đúng, cũng không hẳn là mặc kệ đâu nha, lúc em ở phim trường với chị Minh Vi, ngày nào em chẳng gọi video cho anh để quan tâm anh còn gì.”

Thấy Văn Nghiên chuẩn bị mở miệng, cô vội nói tiếp:
“Giờ này chắc anh đói rồi nhỉ, để em nấu mì cho anh ăn nha!”

Văn Nghiên lập tức hết giận, lời sắp nói ra lại nuốt xuống:
“Thêm quả trứng nữa.”

“Được luôn, em đi liền!”

Nhìn bóng lưng Tống Vãn Huỳnh rời đi, Văn Nghiên khẽ bật cười thành tiếng.

Bình Luận (0)
Comment