Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 194

Chuỗi hot search nhắm vào Minh Vi cuối cùng cũng hạ màn sau một tuần.

Nếu là những minh tinh lưu lượng trong giới giải trí, mấy đề tài này chắc đã bị thổi phồng thành trò vui nhưng Minh Vi lại đi theo con đường diễn viên chính thống, không mấy hứng thú với sự nổi tiếng ngoài khả năng diễn xuất.

Tống Vãn Huỳnh cũng thở phào nhẹ nhõm, dốc toàn tâm toàn ý vào công việc tiếp theo.

Hợp đồng đại diện với Minh Vi đã ký xong, ngân sách cho các chiến dịch marketing và buổi họp báo cũng đã được xác định rõ ràng, bước tiếp theo chính là — đi xin tiền từ Tống Chính Huy.

Vì chuyện này, sáng sớm Tống Vãn Huỳnh đã một tay cầm bản kế hoạch đã chuẩn bị kỹ càng, tay kia xách theo hộp trà Hồng Tiêu Tống Phẩm mà cô cạy được từ chỗ Văn Nghiên đẩy cửa bước vào văn phòng của Tống Chính Huy.

“Ba, chào buổi sáng ạ.”

Tống Chính Huy đang tìm sách trước kệ, thấy Tống Vãn Huỳnh liền đặt sách xuống, nhìn món cô cầm trên tay liền bật cười: “Không có chuyện thì không đến điện Tam Bảo, xem ra hôm nay là có việc tìm ba rồi?”

“Ba nói vậy oan cho con quá, lúc không có việc con cũng đến mà, dạo này chỉ là công việc bận quá thôi chứ đâu có quên ba. Đây này, vừa rảnh một cái là vội đến tặng ba đồ ngon luôn.”

Tống Vãn Huỳnh đặt hộp trà lên bàn.

“Đồ ngon gì đây? Để ba xem thử.” Tống Chính Huy cúi người nhìn kỹ, cười nói: “Hồng Tiêu Tống Phẩm à, con moi ở đâu ra vậy?”

“Ba đừng hỏi con moi ở đâu, miễn là ba thích uống là được rồi, đây là tấm lòng của con.”

Tống Chính Huy cười nhận lấy, “Được, vậy ba không khách sáo nữa. À dạo này Văn Nghiên thế nào rồi?”

“Anh ấy đang bận lo chuyện công ty mới, gần đây cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu.”

“Có cần ba giúp gì không?”

Tống Vãn Huỳnh cười: “Ba khỏi lo cho anh ấy, anh ấy tự xử lý được mà.”

Tống Chính Huy cười đầy ẩn ý, “Xem ra con rất tin tưởng nó nhỉ.”

“Tất nhiên rồi, anh ấy là Văn Nghiên mà, tốt nghiệp từ đại học top đầu thế giới, có năng lực có tầm nhìn. Ba làm việc với anh ấy mấy năm rồi, ba phải hiểu anh ấy hơn cả con chứ.”

Tống Chính Huy nhìn con gái đầy vui mừng, “Nghĩ lại hồi đó con giả mang thai rồi lừa kết hôn, suýt nữa là ly hôn với nó rồi, may mà giờ khổ tận cam lai. Dạo này ba nhìn mà thấy rõ tình cảm hai đứa tốt lên, Văn Nghiên cũng thay đổi nhiều lắm.”

Tống Vãn Huỳnh thu lại nụ cười, nhìn Tống Chính Huy bằng ánh mắt chân thành đầy cảm kích: “Tất cả đều nhờ ba luôn ủng hộ con, làm chỗ dựa cho con. Con cảm ơn ba.”

Tống Chính Huy xoa đầu cô: “Đứa ngốc, cha con mình mà còn khách sáo thế à. Con mang theo tài liệu gì kia, đưa ba xem nào.”

Tống Vãn Huỳnh đặt bản kế hoạch lên bàn.

“Bản kế hoạch? Là thương hiệu trang sức con đang làm đó hả?” Tống Chính Huy lật vài trang rồi hỏi: “Nói đi, muốn xin bao nhiêu ngân sách?”

Tống Vãn Huỳnh khẽ mỉm cười, giơ một ngón tay về phía ông.

“Một nghìn vạn?” Tống Chính Huy nhíu mày, “Ngân sách cao vậy sao?”

“Không phải một nghìn vạn.”

Tống Chính Huy thở phào nhẹ nhõm, vừa định mở miệng thì Tống Vãn Huỳnh đã lí nhí nói: “Là một trăm triệu.”

Nụ cười đầy yêu thương trên mặt Tống Chính Huy lập tức cứng đờ, nét dịu dàng trên gương mặt trong khoảnh khắc biến mất không còn dấu vết, ông ngẩng đầu nhìn Tống Vãn Huỳnh, có phần khó tin, dường như nghĩ mình nghe nhầm hoặc đọc sai bản kế hoạch, liền lật lại nhìn: “Một trăm triệu? Con muốn ba duyệt cho một trăm triệu ngân sách cho cái dự án này? Cái dự án thế này mà cần đến một trăm triệu sao?”

“Cần chứ, sao lại không? Con đã tính kỹ rồi. Chị Minh Vi bây giờ cũng là minh tinh tuyến một, sau khi phim mới của chị ấy lên sóng chắc chắn sẽ nổi đình nổi đám. Con phải thể hiện thành ý khi mời làm đại diện thương hiệu, mọi mặt đều phải tốt nhất đúng không? Như chi phí marketing, thù lao đại diện, họp báo… tính sơ sơ cũng phải một trăm triệu.”

Tống Chính Huy nhìn cô một hồi lâu rồi bất chợt bật cười: “Con cưới Văn Nghiên xong, khuỷu tay đã hướng ra ngoài rồi hả? Đây là ngân sách hay là đưa tiền cho Minh Vi? Thật đúng là khiến ba nở mày nở mặt ghê. Bao nhiêu kiến thức học thời gian qua đổ sông đổ biển hết rồi phải không? Một thương hiệu trang sức sắp đóng cửa, mười năm còn chưa kiếm nổi một trăm triệu doanh thu, con mở miệng ra là đòi ngân sách trăm triệu?”

“Không hy sinh thì làm sao bắt được sói, con đang suy nghĩ cho tương lai của thương hiệu mà.”

“Được rồi được rồi, con đừng nói mấy lời đó với ba. Ngân sách trăm triệu thì không có, cùng lắm ba cho con… năm triệu.”

“Năm triệu làm được gì chứ!” Tống Vãn Huỳnh cũng bị sự keo kiệt của ba mình làm cho kinh ngạc, “Tiền thù lao mời chị Minh Vi đã hết năm triệu rồi, mà đây còn là giá tình thân chị ấy mới chịu nhận. Vậy thế này, con nhượng bộ, tám mươi triệu.”

“Tám triệu.”

“Sáu mươi triệu!”

“Mười triệu.”

“Thôi được rồi, con lùi một bước thật lớn, hai bên đừng cò kè mặc cả nữa, ba mươi triệu, được chưa?”

Tống Chính Huy im lặng một lúc không nói được lời nào, “Tống Vãn Huỳnh, thương hiệu trang sức này đã được hội đồng quản trị quyết định cho đóng cửa, là con chọn dự án này nên ba mới để con thử sức. Nếu không thì con nghĩ mình mới vào công ty chưa bao lâu, kinh nghiệm dự án cũng chẳng có mấy mà ba lại giao cho con dự án hàng trăm triệu sao? Ngân sách hai mươi triệu, không thêm.”

Tống Vãn Huỳnh ấm ức nói: “Hai mươi thì hai mươi vậy… nhưng nhỡ không đủ tiền thì…”

“Tự mình nghĩ cách.”

“Được rồi, tự mình thì tự mình.”

Người xưa từng nói, muốn mở cửa sổ thì phải dỡ mái nhà trước.

Nếu cô không nói một con số cao như một trăm triệu thì ông Tống Chính Huy còn lâu mới gật đầu cho hai mươi triệu.

Tống Vãn Huỳnh thành công xin được hai mươi triệu ngân sách, tâm trạng vô cùng phấn chấn bước ra khỏi văn phòng. Vừa quay lại khu làm việc thì trợ lý đã mang đến bảng báo giá marketing mới nhất.

Tống Vãn Huỳnh nhìn bảng giá, lông mày nhíu lại, “Trước đây tôi chẳng đã nói đổi công ty marketing rồi sao? Báo giá của Orange Heart cao thế này là ai bàn?”

“Là chị Amy ạ.”

Ngay sau khi cô tiếp nhận dự án thương hiệu trang sức, công ty đã thành lập tổ dự án cho cô. Tuy rằng trong công ty Tống Vãn Huỳnh tính cách tốt, được lòng mọi người nhưng vẫn có không ít người nghi ngờ năng lực làm việc của cô.

Các thành viên trong tổ dự án cũng thường xuyên có bất đồng quan điểm.

Về điều này, Tống Vãn Huỳnh không giải thích cũng không cố chứng minh.

Bởi cô không thể nói rõ được chuyện Minh Vi sẽ đại bạo trong tương lai gần, càng không thể giải thích rằng thương hiệu trang sức này sẽ nổi đình nổi đám cả về độ nhận diện lẫn doanh số.

“Đổi công ty khác, chi phí marketing phải khống chế trong 15%.”

“Chị Amy nói công ty Orange Heart là đối tác lâu năm của chúng ta, giá còn có thể thương lượng.”

“Bây giờ báo giá marketing đều minh bạch cả, giá đưa ra cao ngất, phương án thì tầm thường. Lại còn dựa vào danh nghĩa ‘bạn lâu năm’ để hét giá? Không bàn nữa, đổi luôn công ty.”

“Vâng, tôi sẽ báo lại với chị Amy.”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Amy hùng hổ xông vào văn phòng cô, ánh mắt vốn dịu dàng giờ sắc lạnh nhìn cô chằm chằm: “Tống tổng, nếu cô thấy giá của Orange Heart quá cao thì có thể thương lượng, sao cô lại không đồng ý?”

Tống Vãn Huỳnh ngẩng lên nhìn Amy đang đứng trước mặt mình, hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Chị Amy, tôi chỉ cảm thấy báo giá của Orange Heart quá cao, phương án lại bình thường. Bây giờ có rất nhiều công ty marketing, chúng ta không nhất thiết phải dùng bên đó.”

“Nhưng Orange Heart đã hợp tác với chúng ta nhiều năm rồi. Nếu cô cảm thấy phương án chưa được, có thể để họ chỉnh sửa lại.”

Amy là giám đốc thương hiệu trang sức, đã làm ở công ty tám năm. Dù thương hiệu này mấy năm nay không mấy nổi bật, không được công ty coi trọng nhưng cô luôn xem đó là sự nghiệp cả đời mình. Khó khăn lắm mới có ngân sách, cơ hội quý giá cô không muốn bỏ lỡ.

Amy cố gắng tranh luận lý lẽ: “Hơn nữa các chiến dịch trước đây của Orange Heart đều rất thành công. Tôi cho rằng chiến lược marketing của họ rất phù hợp với thương hiệu của chúng ta! Tống tổng, có thể vì cô mới tiếp xúc với thương hiệu này nên chưa hiểu rõ…”

“Chị Amy!” Tống Vãn Huỳnh ngắt lời cô, không nói nhiều, nhìn thẳng vào mắt Amy nghiêm giọng: “Tôi nói, đổi công ty.”

Cô không thể giải thích rằng tất cả các chiến dịch thành công trước đây của Orange Heart đều là nhờ một đội marketing duy nhất — mà đội này sẽ nghỉ việc trong một tuần tới.

“Đây là quyết định của tôi. Là thông báo, không cần thảo luận.”

Amy nhìn chằm chằm vào cô, vừa tức vừa giận, nhưng Tống Vãn Huỳnh là người chịu trách nhiệm chính cho dự án này, đúng là có quyền quyết định.

Amy tức giận rời khỏi văn phòng, để lại Tống Vãn Huỳnh thở dài.

Mới lúc đầu khi tổ dự án được thành lập, Amy vẫn luôn cười nói thân thiện với cô, giúp đỡ rất nhiều. Nhưng theo tiến độ công việc, bất đồng ngày càng nhiều, mối quan hệ cũng ngày càng xấu đi.

Ai, lại đắc tội thêm một chị gái xinh đẹp nữa rồi.

Cả ngày hôm đó Tống Vãn Huỳnh đều buồn bực, vừa về đến nhà đã nằm sấp trên ghế sofa thở dài thườn thượt.

Văn Nghiên vừa về đến nhà đã thấy cảnh tượng cô ôm gối, mắt vô hồn nhìn xa xăm liền hỏi một câu: “Sao vậy?”

Tống Vãn Huỳnh ủ rũ nhìn anh, “Công việc thật mệt mỏi.”

“Vẫn chưa quen à?”

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu, “Có lẽ là do em còn nhỏ tuổi, thiếu kinh nghiệm nên bất kể em quyết định điều gì cấp dưới cũng đều có ý kiến. Anh năm đó tiếp quản Tập đoàn Văn Thị cũng vậy sao?”

Văn Nghiên cởi áo khoác, tiện tay ném lên ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh cô, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không.”

“Không? Nhưng lúc đó anh cũng đâu có nhiều kinh nghiệm, sao họ lại nghe lời anh?”

“Bề ngoài phục tùng nhưng trong lòng không phục thì nhiều, nhưng anh không để tâm. Bởi vì anh là CEO nên quyết định của anh không cần họ đồng tình, chỉ cần họ thực hiện. Tương tự, em là người phụ trách dự án, mọi quyết định của em không cần giải thích với cấp dưới, em chỉ cần chịu trách nhiệm với hậu quả của những quyết định đó.”

“Nhưng mà…”

“Nếu mỗi cấp trên trước khi đưa ra quyết định đều phải giải thích với cấp dưới vì sao lại làm như vậy, em không thấy chuyện đó thật nực cười sao?”

Tống Vãn Huỳnh xị mặt, “Nhưng em cảm giác như mình đã làm mất lòng chị ấy rồi. Chị ấy cũng chỉ là muốn tốt cho dự án thôi mà.”

“Vì em đưa ra quyết định khác với ý kiến của cấp dưới? Nếu em tin mình đúng, vậy thì sau khi dự án kết thúc, tự nhiên cô ta sẽ biết là em đúng. Không thể vì chuyện đó mà xa cách hay oán hận em được. Ngược lại có khi còn vì lần tranh cãi này mà quay lại xin lỗi em. Nhưng nếu cô ta biết em đúng mà vẫn oán trách trong lòng, vậy thì kiểu người như thế có đắc tội cũng không sao.”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu, đồng tình sâu sắc, “Anh nói đúng thật.”

Bất chợt nhớ ra điều gì, cô đứng dậy đi vào phòng làm việc mang một tấm thiệp mời đã chuẩn bị sẵn đưa đến trước mặt Văn Nghiên, “Kính thưa ngài Văn, không biết buổi họp báo ngày 25 tháng này, em có vinh hạnh được mời ngài tham dự không ạ?”

Văn Nghiên nhìn thiệp mời cô đưa tới, hai tay đón lấy, “Là vinh hạnh của tôi.”

Bình Luận (0)
Comment