Lần này buổi họp báo do một tay Tống Vãn Huỳnh tổ chức, ngoài những người trong ngành trang sức thì còn có sự hậu thuẫn từ Trung Tuấn, cô đã mời một số nhân vật nổi tiếng trong giới thương mại đến tham dự.
Vì buổi họp báo lần này, Tống Vãn Huỳnh phải dậy sớm về khuya, gần như không ở nhà.
Về việc này, Văn phu nhân rất lo lắng cho sức khỏe của Tống Vãn Huỳnh, cách ngày lại sai tài xế mang cơm canh đến cho cô.
“Dì Trần, trưa nay có kịp nấu canh không?” Văn phu nhân thở dài, “Tối qua quên không nói với dì.”
Dì Trần thò đầu ra từ bếp: “Phu nhân cứ yên tâm, trưa nay nhất định có canh nóng hổi.”
Ông cụ Văn đang ăn sáng nghe vậy liền nói: “Buổi họp báo của Vãn Huỳnh là ngày hai mươi lăm, tức là ngày kia đúng không.”
“Đúng vậy, ngày kia. Mấy hôm nay con bé bận rộn đến mức không thở nổi, lần đầu tiên tự mình dẫn dắt một dự án, chuyện gì cũng phải lo. Tối qua con gọi điện cho con bé, mười giờ đêm mà còn chưa ăn tối.”
“Thế thì phải mang cơm tới thật, để đói bụng mà đau dạ dày thì không phải chuyện nhỏ.”
“Con cũng nghĩ vậy. À đúng rồi!” Văn phu nhân quay sang nhìn Văn Việt, “Buổi họp báo của Vãn Huỳnh là ngày kia, vậy hôm nay chắc Minh Vi cũng về rồi nhỉ? Hôm qua Vãn Huỳnh gửi cho mẹ thiệp mời, mời mẹ đến tham dự buổi họp báo. Mắt thẩm mỹ của Minh Vi rất tốt, mẹ còn muốn nhờ con bé tư vấn xem nên mặc gì, đeo gì cho hợp.”
Ông cụ Văn cười nói: “Con bé còn gửi cả thiệp mời cho ba nữa cơ đấy, người một nhà cả mà còn khách sáo.”
“Chính nhờ có thiệp mời mới thể hiện được sự trịnh trọng. Văn Việt, ngày kia con chắc không có việc gì chứ?”
Văn Việt bình thản đáp: “Tạm thời vẫn chưa rõ lắm.”
“Chưa rõ? Dù không vì Vãn Huỳnh thì vì Minh Vi con cũng phải đi chứ. Mẹ không cần biết con có việc gì, ngày kia nhất định phải đến.”
Văn Việt không nhượng bộ, chỉ nói: “Đến lúc đó rồi tính. Con ăn xong rồi, đi làm đây.”
Thiệp mời?
Vừa ngồi lên xe, Văn Việt nhíu mày — đến thiệp mời còn không có thì đi họp báo gì?
Nghĩ vậy, anh lấy điện thoại nhắn tin WeChat cho Minh Vi: “Khi nào về?”
Minh Vi nhanh chóng trả lời: “Khoảng năm giờ chiều.”
Văn Việt nhắn lại: “Ừm.”
Gửi đi rồi, Văn Việt lại không kìm được mà nhắn thêm: “Tống Vãn Huỳnh có phải có ý kiến gì với anh không?”
Thấy dòng tin đó, Minh Vi ngẩn ra một lúc rồi nhắn lại: “So với có ý kiến thì chắc là giữ khoảng cách và kính nể thì đúng hơn.”
Văn Việt cau mày: “Anh là mãnh thú hay thủy quái gì chắc?”
Minh Vi hồi tưởng một chút rồi đáp: “Cũng gần như vậy, nhưng rất bình thường thôi. Anh ngày thường mặt mày cau có, em ấy lại nhát gan như vậy, không sợ anh mới lạ.”
“…” Nhát gan? Văn Việt sa sầm mặt đặt điện thoại xuống — Tống Vãn Huỳnh mà nhát gan?
Nếu cô ta mà nhát thì trên đời này chắc chẳng còn ai là gan dạ nữa.
Buổi tối, Tống Vãn Huỳnh biết Minh Vi sẽ về. Sau khi bận rộn xong việc ở địa điểm tổ chức họp báo, cô vội vã trở về đã là mười giờ tối, cô gõ nhẹ cửa phòng Minh Vi.
Minh Vi vừa mới rửa mặt xong, mặc đồ ngủ đang lau mái tóc còn ướt: “Vãn Huỳnh?”
“Chị về rồi à? Khi nào thế?”
“Tầm tám, chín giờ gì đó. Ngày kia là buổi họp báo của em, tất nhiên chị phải về sớm rồi. Chúng ta tranh thủ rà soát lại quy trình, có vấn đề gì còn kịp thời xử lý.”
“Muộn thế này rồi mà…”
“Không sao, bình thường quay phim xuyên đêm còn vất vả hơn nhiều.”
“Vậy chị chờ em chút, em đi tắm rồi thay đồ.”
“Ừ.”
Vì vậy khi Văn Việt từ công ty về nhà, còn chưa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng trò chuyện cười nói của Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi vọng ra từ bên trong.
Anh đẩy cửa vào thì thấy Tống Vãn Huỳnh cười nghiêng ngả ngã vào người Minh Vi, tài liệu và laptop vung vãi khắp giường.
Thấy Văn Việt, Tống Vãn Huỳnh vẫn cười tươi rói: “Anh cả về rồi à? Em đang cùng chị Minh Vi rà soát lại quy trình, dạo này bận quá nên không có thời gian gặp chị ấy.”
Văn Việt liếc nhìn đống tài liệu ngổn ngang trên giường rồi lại nhìn nụ cười chẳng chút nghiêm túc của cô, giọng trầm xuống:
“Đây là hai người đang rà soát quy trình? Quy trình gì mà vui vẻ thế?”