Nghe vậy Tống Vãn Huỳnh dần thu lại nụ cười trên mặt: “Chính là quy trình của buổi họp báo ngày kia.”
“Trễ thế này rồi, có việc gì thì để mai làm.” – Văn Việt cởi áo vest ngoài ra, bộ dạng rõ ràng là muốn đuổi người.
Tống Vãn Huỳnh vén chăn xuống giường, không nói một lời, dáng vẻ như bị lời nói nghiêm khắc của Văn Việt làm cho chấn động.
“Chị Minh Vi, xin lỗi, trễ thế này rồi mà còn làm phiền chị, chị nghỉ ngơi trước đi, ngày mai em… ồ không, ngày mai không được, ngày mai em còn phải đích thân theo sát chuyện của buổi họp báo, ngày kia càng không được, vậy em…”
Vẻ mặt khó xử của Tống Vãn Huỳnh lọt vào mắt Minh Vi, cô biết Tống Vãn Huỳnh lo lắng thế nào về buổi họp báo này liền nắm tay cô quay sang nói với Văn Việt:
“Văn Việt, chuyện họp báo này khá gấp, thế này đi, anh sang phòng khách ngủ, tối nay em và Vãn Huỳnh đối chiếu nốt quy trình, nghỉ sớm một chút để mai còn làm việc.”
“Không cần đâu không cần đâu!” – Tống Vãn Huỳnh liên tục xua tay, “Mai đối chiếu nốt quy trình cũng được, anh và chị Minh Vi cũng lâu rồi không gặp nhau, em không làm phiền hai người nữa.”
“Không sao, Văn Việt sẽ không tính toán vì chuyện này đâu, chúng ta tranh thủ đối chiếu nốt rồi nghỉ ngơi.” – Cô đưa ánh mắt ra hiệu cho Văn Việt.
Văn Việt định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng, ánh mắt cuối cùng lướt nhẹ qua người Tống Vãn Huỳnh rồi quay người rời đi.
Phải nói rằng, đối với Văn Việt, Tống Vãn Huỳnh vẫn có phần e ngại, không chỉ bởi khí chất lạnh lùng còn hơn cả Văn Nghiên mà còn vì mỗi lần đối diện với anh ta, cô luôn có cảm giác những bí mật sâu kín nhất của mình đều bị nhìn thấu.
Đôi lúc cô có cảm giác Văn Việt dường như đã biết được điều gì đó.
Cô thở dài chui vào chăn tựa sát vào Minh Vi: “Chị, chị nói xem có phải anh cả có ý kiến gì với em không?”
Minh Vi nhướng mày: “Sao tự dưng lại hỏi vậy?”
“Anh ấy lúc nào cũng nhìn em không vừa mắt, chắc là em đắc tội với anh ấy ở đâu rồi.” – Tống Vãn Huỳnh nhìn Minh Vi đầy chân thành: “Chị, nếu em có làm gì sai khiến anh cả không vui thì chị nhớ giúp em nói tốt vài câu trước mặt anh ấy nhé, em thật sự không có ý xấu gì, em thề đấy!”
Minh Vi bất lực cười khẽ: “Được, chị hứa.”
Văn Việt sau khi rời phòng liền đi tắm ở nhà vệ sinh phòng khách. Nhìn giường trong phòng khách, anh do dự một lúc lâu, cuối cùng mặt lạnh đẩy cửa phòng của Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên ra, không bật đèn, lặng lẽ ngồi trên ghế sofa chờ Văn Nghiên về.
Khoảng nửa tiếng sau, Văn Nghiên bận rộn cả ngày cuối cùng cũng về tới nhà, theo thói quen không bật đèn, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ vào phòng lấy đồ rồi vào nhà vệ sinh phòng khách tắm. Sau khi tắm xong trở lại, anh mới phát hiện bóng người ngồi trên sofa cạnh cửa sổ.
Anh liếc nhìn chiếc giường vẫn còn nguyên vẹn rồi bật đèn lên, nhìn thấy Văn Việt ngồi trên sofa, có chút bất ngờ, khẽ cau mày: “Anh cả? Sao anh lại ở đây?”
Văn Việt lạnh lùng liếc sang: “Vợ cậu đang ngủ trong phòng của anh với vợ anh, nên anh qua đây ngủ với cậu.”
“…”
“Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Nhìn Văn Việt đứng dậy lên giường nằm xuống, Văn Nghiên đứng ngẩn người một lúc lâu.
Sáng hôm sau, Văn Nghiên ngồi ăn sáng ở bàn ăn mà tinh thần ủ rũ, Văn Việt hiển nhiên cũng không ngủ ngon, Văn phu nhân nhìn thấy hai người như vậy không khỏi lên tiếng:
“Sao thế này, sáng sớm hai đứa đã ủ rũ vậy rồi, tối qua không ngủ ngon à? Dù công việc bận thế nào cũng phải nghỉ ngơi đầy đủ, không thì cả ngày chẳng còn sức đâu.”
Văn Việt gật đầu: “Vâng, mẹ nói đúng.”
“Minh Vi với Vãn Huỳnh sao vẫn chưa xuống nhỉ?”
Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ cầu thang vọng xuống.
Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi cùng nhau xuống lầu.
“Hai đứa đúng lúc ghê, mau lại ăn sáng đi.”
Tống Vãn Huỳnh cười chào mọi người trên bàn ăn, ngồi bên cạnh Văn Nghiên nói với Văn phu nhân:
“Đêm qua con ngủ với chị Minh Vi, cuối cùng cũng đối chiếu xong toàn bộ quy trình của buổi họp báo rồi ạ.”
“Hèn chi.” – Văn phu nhân quay sang Minh Vi: “Minh Vi à, lát nữa có rảnh không? Mẹ muốn nhờ con tư vấn xem ngày mai đến buổi họp báo của Vãn Huỳnh nên mặc gì, đeo gì thì hợp.”
“Có ạ, lát nữa con giúp mẹ chọn.”
Văn phu nhân lại nhìn sang Tống Vãn Huỳnh:
“Vãn Huỳnh, ngày mai là buổi họp báo rồi, con chuẩn bị thế nào rồi?”
Tống Vãn Huỳnh cười nói:
“Tối qua con và chị Minh Vi đã đối chiếu quy trình, lát nữa con sẽ đến địa điểm tổ chức kiểm tra lại lần nữa, chắc không còn chuyện gì đâu, ngoài việc hơi căng thẳng ra thì không có vấn đề gì ạ.”
“Càng đến cuối càng phải bình tĩnh nghĩ kỹ xem còn thiếu gì không, đừng lo lắng quá, ngày mai cả nhà mình đều sẽ đến cổ vũ cho con.”
“Dạ, mẹ yên tâm ạ, con biết rồi.” – Tống Vãn Huỳnh quay đầu nhìn sang Văn Nghiên bên cạnh, bị quầng thâm dưới mắt anh làm giật mình:
“Anh có quầng thâm đen sì thế kia? Tối qua không ngủ được à?”
Văn Nghiên không muốn nhắc đến đêm dài khó chịu hôm qua, chỉ ậm ừ gật đầu.
Tống Vãn Huỳnh khó hiểu: “Em nhớ bình thường anh ngủ rất ngon mà.”
Văn Việt đặt thìa xuống: “Con ăn xong rồi, con đi làm đây ạ.”
Thấy Văn Việt đứng dậy, Tống Vãn Huỳnh vội gọi anh lại:
“Anh cả!”
Văn Việt dừng bước quay đầu: “Có việc gì?”
“Hôm trước anh không có ở nhà,” – Tống Vãn Huỳnh hai tay đưa thiệp mời ra, vẻ mặt trịnh trọng và chân thành –
“Đây là thiệp mời buổi họp báo ngày mai của em. Anh cả, ngày mai anh có rảnh không? Em muốn mời anh đến tham dự buổi họp báo. Anh sẽ đến chứ?”
Nhìn tấm thiệp mời trong tay Tống Vãn Huỳnh, sắc mặt hơi nặng nề của Văn Việt dịu đi đôi chút, anh đưa tay nhận lấy: “Vẫn chưa biết.”
Tống Vãn Huỳnh hơi ngạc nhiên: “Nhưng ngày mai chị Minh Vi cũng có mặt, anh không đi sao?”
Văn Việt không nói gì thêm, chỉ đơn giản đáp: “Để sau rồi tính.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
“…” – Tống Vãn Huỳnh càng lúc càng cảm thấy Văn Việt có thành kiến với mình, cô ngồi xuống bàn ăn với vẻ đầy tâm sự.
Biết rõ tâm tư của Văn Việt, Văn phu nhân nhẹ nhàng an ủi: “Vãn Huỳnh à, đừng lo, nó sẽ đi mà.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên rồi.” – Nói đến đây, Văn phu nhân vừa thở dài vừa cười: “Hèn chi hôm qua không hé răng nửa lời, hai anh em đúng là cùng một tính nết.”
Văn Nghiên: “……”