Vào ngày diễn ra buổi họp báo, thương hiệu trang sức trực thuộc Trung Tuấn hoàn tất việc chuyển nhượng cổ phần.
— Tống Chính Huy đã chuyển nhượng toàn bộ số cổ phần mình nắm giữ cho Tống Vãn Huỳnh.
Ngay khi đến hiện trường họp báo, việc đầu tiên Tống Chính Huy làm là đưa thỏa thuận chuyển nhượng cho Tống Vãn Huỳnh.
“Đây là gì ạ?”
“Quãng thời gian vừa qua, những nỗ lực của con đối với Trang Sức Trung Tuấn ba đều để trong mắt. Đây là lần đầu tiên con một mình dốc toàn lực làm một việc gì đó. Dù kết quả hôm nay ra sao, ba cũng cảm thấy tự hào về con. Từ nay về sau, Trang Sức Trung Tuấn là của con. Ba mong chờ những điều bất ngờ hơn từ con.”
Tống Vãn Huỳnh lật xem vài trang của bản thỏa thuận, cảm xúc không thể diễn tả dâng trào trong lòng, nỗi chua xót không tên khiến mắt cô nóng bừng. Cô chớp chớp mắt, giọng có chút nghẹn ngào: “Cảm ơn ba.”
“Con bé ngốc, với ba mà còn khách sáo gì chứ. Được rồi, con cứ bận việc đi, ba vào trước.”
Tống Vãn Huỳnh dõi theo bóng lưng Tống Chính Huy bước vào hội trường, bản thỏa thuận trong tay như nặng ngàn cân.
Nhưng cô chưa kịp nghĩ nhiều thì các khách mời được mời đến cùng giới truyền thông lần lượt có mặt.
Bên trong hội trường, từng nhóm người ăn mặc sang trọng nâng ly rượu trò chuyện cùng nhau.
“Chú Văn, đã lâu rồi cháu không gặp chú ở những dịp như thế này.” Một người đàn ông trung niên mặc vest vừa cười vừa đỡ lấy Văn lão tiên sinh, “Biết thế cháu đã mời ba cháu tới, mấy hôm trước ông còn nhắc tới chú, muốn đến thăm chú một chuyến.”
Văn lão tiên sinh khi còn trẻ có rất nhiều bạn bè, nhưng đến tuổi này thì phần lớn họ đã lui về an dưỡng tuổi già.
“Cũng là bị cháu dâu của tôi kéo đến. Già rồi, sức khỏe xuống dốc thấy rõ, nếu không phải vì con bé ấy thì tôi chẳng thèm đến mấy nơi thế này. Cậu về nhớ nhắn lại với lão Dư, tôi rảnh sẽ tới thăm ông ấy. À đúng rồi.”
“Chú nói đi ạ.”
Văn lão tiên sinh đưa mắt nhìn về phía xa, nơi Văn Nghiên đang trò chuyện bình thản: “Gần đây chắc cậu cũng nghe ít nhiều chuyện nhà họ Văn. Đứa cháu nhỏ của tôi tự lập riêng, ra ngoài gây dựng sự nghiệp. Đứa nhỏ này hồi nhỏ tôi không dạy dỗ nhiều, nếu nó có gì thất lễ…”
Người đàn ông nghe vậy liền bật cười: “Chú Văn, không phải cháu nói chứ, nhà họ Văn xuất hiện một Văn Việt đã là quá giỏi rồi, ai mà ngờ được Văn Nghiên cũng chẳng thua kém. Khi còn ở Văn thị, phong cách làm việc dứt khoát, ánh mắt sắc bén, đến một người lăn lộn thương trường hơn ba mươi năm như cháu còn phải bái phục. Giờ tự lập ra riêng càng xuất sắc hơn nữa.”
Văn lão tiên sinh nghe vậy, mày hơi nhíu lại.
“Ba cháu vẫn hay than thở, giá như con trai nhà cháu được bằng một nửa hai đứa cháu nhà chú thì ông ấy đã chẳng phải lo lắng chuyện không có người kế thừa.”
“Văn Nghiên đứa nhỏ này… vẫn có chút bồng bột.”
Người đàn ông cười: “Chú Văn, đừng trách cháu nhiều lời, giới trẻ dĩ nhiên không thể dày dạn bằng những người đã trải qua sóng gió như chúng ta, càng trải qua nhiều mới càng biết cẩn trọng. Nhưng người trẻ thì có nhiệt huyết dám nghĩ dám làm, đó là điều đáng quý. Không thể gọi là bồng bột được. Dạo gần đây công ty của Văn Nghiên chắc cũng chuẩn bị gần xong rồi, cháu thấy tiền đồ vô lượng đấy ạ.”
Ánh mắt Văn lão tiên sinh trở nên sâu xa khi nhìn về phía Văn Nghiên, người đang điềm tĩnh trò chuyện cách đó không xa.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn, Văn Nghiên cũng quay lại nhìn, khẽ gật đầu.
Văn Việt bước vào từ cửa lớn, đảo mắt nhìn quanh hội trường rồi dừng ánh nhìn ở Văn Nghiên. Văn Việt lấy ly champagne từ khay của phục vụ tiến về phía anh.
“Cậu đến sớm thế.” Văn Việt thản nhiên nếm một ngụm rượu.
“Anh cũng đến sớm, chẳng phải bảo hôm nay chưa chắc có thời gian sao?”
Văn Việt liếc nhìn cậu: “Với tính nhỏ mọn của Tống Vãn Huỳnh, tôi không tranh thủ đến thì tối nay thể nào cô ta cũng thì thầm với Minh Vi cả buổi. Sao? Cậu thích ngủ cùng giường với tôi đến vậy à?”
Văn Nghiên, người đã gần như thức trắng đêm hôm trước, im lặng.
“Cậu không thể bảo vợ cậu đừng dính lấy vợ tôi được à? Ngày nào cũng bám lấy Minh Vi nói chuyện, nói suốt đêm. Minh Vi mới về mấy ngày mà cô ta cứ như có cả ngàn chuyện muốn tâm sự. Còn nói ‘Nếu em là đàn ông thì tốt biết mấy’, gì chứ? Cô ta muốn thế chỗ tôi làm chồng Minh Vi à?”
Văn Nghiên nhíu mày lườm anh: “Anh so đo với em ấy làm gì? Chẳng qua là ngủ cùng vài đêm thôi, em ấy có ý gì xấu đâu. Phụ nữ với nhau chuyện trò là chuyện bình thường, chẳng phải cố tình, cũng là vì công việc cần trao đổi với Minh Vi. Nói em ấy nhỏ mọn? Nhỏ mọn là anh thì có! Một hai đêm cũng không chịu nổi?”
Văn Việt nghẹn lời, một lúc sau mới bật cười nhướng mày: “Được rồi, cô ấy là vợ cậu, cậu bênh cô ấy cũng phải. Vậy chuyện trước coi như bỏ qua, nhưng về sau bảo cô ta tránh xa Minh Vi một chút, đừng cứ bám lấy nữa. Lần tới mà cô ta còn ngủ cùng vợ tôi thì tôi sẽ qua ngủ với cậu.”
“…Em sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Văn Việt mỉm cười: “Thế thì tốt.”
Văn Việt và Văn Nghiên trò chuyện khá vui vẻ, các khách mời trong hội trường nhìn thấy nụ cười thoải mái của họ khi nói chuyện thì đều nhớ đến tin đồn trước đó về việc anh em nhà họ Văn bất hòa.
Dù nội tình ra sao, chỉ cần bên ngoài thể hiện được tình cảm huynh đệ tốt đẹp thì cũng đủ để phủ nhận những tin đồn Văn Nghiên bị đuổi khỏi nhà anh em lục đục.
Ánh đèn bừng sáng, phía ban tổ chức trên sân khấu nhắc nhở qua micro rằng tiệc rượu sẽ bắt đầu sau mười phút.
Khách mời lục tục quay lại chỗ ngồi, không lâu sau đèn lần nữa tắt, chỉ còn lại ánh đèn rọi sáng sàn catwalk giữa hội trường.
Âm nhạc du dương vang lên trong không gian.
Các ngôi sao và người mẫu được mời lần lượt bước ra từ bên phải sân khấu sải bước trên sàn catwalk tự tin phô diễn trang sức họ đang mang. Dưới ánh đèn lộng lẫy, những món trang sức đắt tiền phản chiếu ánh sáng rực rỡ lóa mắt thể hiện sự xa hoa của giới thượng lưu.
Minh Vi là người cuối cùng xuất hiện.
Cô đeo một chuỗi vòng cổ sapphire nổi bật, hoa tai sapphire đồng bộ, ngực gắn một chiếc trâm cài, cổ tay phải đeo một chiếc vòng bạch kim. Dù trên người đeo không ít trang sức lộng lẫy nhưng vẫn không thể che lấp được gương mặt kiêu sa lạnh lùng đầy khí chất khiến cả hội trường kinh diễm.