Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 53

Chương trình "Thanh xuân lữ hành" nhanh chóng trở thành chủ đề nóng sau vụ cướp giật táo tợn bằng xe máy.

Sự việc nghiêm trọng này đã gây ra làn sóng tranh luận dữ dội.

Nhiều fan lo lắng cho những người trong đoàn làm chương trình. Sau khi đoàn phát thông báo chi tiết về vụ cướp trên Weibo vào ngày xảy ra sự việc, nỗi lo ấy biến thành sự cảm thán về tình hình an ninh bất ổn ở nước ngoài.

Dĩ nhiên cũng có không ít fan chỉ trích chương trình vì đã chọn địa điểm quay ở nước ngoài mà không có biện pháp bảo vệ an toàn.

Tô Cẩm và Hứa Bạc Chu cùng mọi người rời khỏi đồn cảnh sát. Cảnh sát địa phương đã lấy lời khai của họ và cam kết sẽ thông báo ngay lập tức nếu vụ án có tiến triển.

Nhưng tất cả đều hiểu rằng vụ cướp này khó mà có tiến triển gì.

Cảnh sát cần thời gian để phá án, huống hồ đây lại là loại vụ án xảy ra thường xuyên. Trong khi đó thời gian họ lưu lại đây chỉ còn vài ngày nên không thể mong chờ cảnh sát phá án nhanh chóng.

Rời khỏi đồn cảnh sát, Tô Cẩm gọi điện cho Minh Vi để hỏi tình hình trong bệnh viện. Nghe tin Minh Vi cùng mọi người đã xuất viện, họ cũng trở về chỗ ở.

Vừa bước vào cửa, Tô Cẩm đã thấy Trương Chi Ngang với cánh tay được băng bó, lo lắng hỏi:

“Thế nào rồi? Không sao chứ?”

Trương Chi Ngang giơ cánh tay bị thương lên lắc lắc:

“Không sao, chỉ bị kính cứa một vết nhỏ thôi. Bôi thuốc vài ngày là khỏi, vết thương nhỏ xíu, đừng lo.”

Tô Cẩm vẫn không thể nhẹ nhõm được. Dù vụ cướp giật xảy ra đột ngột nhưng dù sao đây cũng là một tai nạn trong chương trình của cô. Dù thế nào cô cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

Cô nhìn mọi người xung quanh đang có vẻ mặt khác nhau, nghiêm túc nói:

“Xin lỗi mọi người, chuyện hôm nay xảy ra quá bất ngờ. Nhưng xin yên tâm, tôi sẽ có lời giải thích thỏa đáng.”

Quá trình quay tạm thời bị dừng lại.

Đương nhiên sau chuyện này, chẳng ai còn tâm trạng để tiếp tục ghi hình.

Mọi người về phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng, Tống Vãn Huỳnh đang gọi video với bố cô, Tống Chính Huy. Ngay khi nghe tin, Tống Chính Huy suýt nữa thì ngất xỉu. Ông nhìn đủ các góc xa gần của con gái qua video, xác nhận cô không bị thương mới yên tâm.

Nhưng khi tưởng tượng đến cảnh tượng cướp giật táo tợn, ông không khỏi kinh hãi, vội nói với con gái:

“Vãn Huỳnh à, gần đây nhiều thành phố ở nước ngoài biểu tình hỗn loạn, đừng quay chương trình nữa, bố qua đón con về được không?”

“Đừng mà bố! Chương trình này là con tự xin tham gia. Giờ chị Minh Vi còn chưa nói gì, nếu con vội vã về nước thì chẳng khác nào bỏ cuộc giữa chừng?”

“Đây không phải chuyện bỏ cuộc hay không, mà là chuyện nguy hiểm đến tính mạng! Hôm nay con may mắn không sao nhưng lần sau thì sao? Lỡ như có chuyện thì sao?”

“Bố sao cứ nghĩ đến chuyện xui xẻo vậy? Con đâu xui đến mức đó, làm gì có lần sau chứ.”

“Chính con cũng nói đây là chuyện nguy hiểm. Thôi thôi, là bố lỡ lời! Nếu con không về nước thì bảo bố làm sao ngủ ngon được đây?”

“Ngày mai chị Tô Cẩm chắc chắn sẽ có câu trả lời cho chúng con. Bố cứ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Bố cũng vậy, nhớ ngủ sớm đừng lo lắng quá.”

Tống Chính Huy thở dài nặng nề:

“Thôi được rồi, bố không cãi lại con. Đúng rồi, xảy ra chuyện lớn thế này Văn Nghiên có gọi cho con không?”

“Mẹ gọi cho con mấy cuộc, con đang định gọi lại thì bố gọi đến trước.” Tống Vãn Huỳnh liếc nhìn Minh Vi, người đang gọi video với mẹ Văn Nghiên rồi nói tiếp: “Minh Vi đang gọi với mẹ đó.”

“Bố hỏi Văn Nghiên cơ.”

“À, anh ấy không gọi.”

Sắc mặt Tống Chính Huy lập tức sầm xuống:

“Xảy ra chuyện thế này mà một cuộc điện thoại cũng không gọi! Nó làm chồng kiểu gì thế hả?”

Thực ra Tống Vãn Huỳnh chẳng mong Văn Nghiên gọi điện cho mình. Cô cũng chẳng bất ngờ khi anh không liên lạc, vì trong lòng Văn Nghiên vốn không có cô. Anh suốt ngày chỉ lo công việc, chắc giờ vẫn đang vùi đầu vào mấy thương vụ mua bán sáp nhập, đâu có thời gian gọi cho cô?

“Bố à, bố đừng nói thế. Anh ấy đâu có thích con, không gọi cho con cũng là chuyện bình thường.”

“Nhưng con là vợ nó!”

“Chỉ là vợ trên danh nghĩa thôi.”

“…” Tống Chính Huy khoát tay:

“Thôi được rồi, con cứ bênh nó đi, bố nói gì cũng không được.”

“?” Tống Vãn Huỳnh ngơ ngác. Cô bênh Văn Nghiên khi nào chứ?

“Được rồi không nói nữa. Hôm nay con bị dọa rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Nhớ kỹ sau này có chuyện gì, việc đầu tiên là phải bảo vệ bản thân và gọi cho bố ngay lập tức biết không?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu:

“Vâng vâng, con biết rồi. Bố cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon ạ.”

Cúp máy, Tống Vãn Huỳnh lập tức chạy tới bên Minh Vi, cười ngọt ngào với bà Văn trên màn hình:

“Mẹ, con đây!”

“Ôi trời Vãn Huỳnh! Mau để mẹ xem nào, có bị thương ở đâu không?”

“Không có!” Tống Vãn Huỳnh bật dậy, nhảy tại chỗ cách điện thoại một mét:

“Mẹ xem này, con khỏe re chẳng bị gì cả. Hôm nay may mà có chị Minh Vi và một người bạn giúp đỡ, nếu không con tiêu rồi.”

“Mẹ đã xem video rồi, may mà con không sao, nếu không… mẹ biết ăn nói thế nào với mẹ con đây.”

Bình Luận (0)
Comment