Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 54

Tống Vãn Huỳnh cố gắng nở một nụ cười như thể chẳng có chuyện gì xảy ra:

“Đừng như vậy mà mẹ, con không sao thật mà, còn nhảy nhót tưng bừng đây, chẳng bị gì hết.”

Thấy Tống Vãn Huỳnh vẫn còn đùa cợt được, Văn phu nhân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm:

“Con đúng là gặp may đấy! Mẹ thấy hay là đừng tham gia chương trình này nữa, dạo này nước ngoài quá loạn và nguy hiểm. Minh Vi, con cũng vậy, vài ngày nữa về cùng Vãn Huỳnh đi. Sau này còn nhiều chương trình khác mà, được không?”

Nhìn vẻ mặt do dự của Minh Vi, Tống Vãn Huỳnh lên tiếng:

“Mẹ, mẹ cũng biết mà, chị Minh Vi và chị Tô Cẩm là bạn rất thân. Trước đây chị Tô Cẩm đã giúp chị Minh Vi rất nhiều. Bây giờ chương trình của chị ấy gặp sự cố, nếu mẹ bắt chị Minh Vi rời khỏi chương trình lúc này thì quá nhẫn tâm rồi.”

“Mẹ không có ý đó, mẹ chỉ lo lắng cho hai đứa thôi.”

“Mẹ yên tâm đi, ngày mai chị Tô Cẩm nhất định sẽ có lời giải thích với chúng con, hơn nữa chúng con cũng sẽ chú ý bảo vệ bản thân.”

Văn phu nhân khẽ thở dài gần như không nghe thấy:

“Minh Vi, vừa rồi mẹ lỡ lời, con đừng để trong lòng nhé.”

Minh Vi khẽ đáp:

“Mẹ, con hiểu ý mẹ mà.”

“Được rồi, biết hai đứa không sao là mẹ yên tâm rồi. Ở bên ngoài nhớ phải tự bảo vệ mình thật tốt. Có chuyện gì cũng phải lập tức gọi về nhà nhớ chưa?”

“Dạ, nhớ rồi ạ!”

“Vậy mẹ không làm phiền hai đứa nghỉ ngơi nữa. Ngủ ngon nhé.”

“Tạm biệt mẹ.”

Sau khi cúp máy, Văn phu nhân nắm chặt điện thoại, cuối cùng cũng yên lòng. Hai đứa trẻ không sao, thật sự là ông trời phù hộ.

Nhưng… bà cứ có cảm giác như mình quên mất điều gì đó.

Bên này, sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Tống Vãn Huỳnh dần tắt. Dù có giả vờ bình thản trước mặt bố và Văn phu nhân thế nào đi nữa thì sự hoảng sợ trong lòng cô vẫn chưa thể nguôi ngoai. Nghĩ lại cảnh tượng xảy ra ban ngày, cô vẫn còn run rẩy.

“Chị, chị nghĩ chị Tô Cẩm sẽ giải quyết chuyện này thế nào?”

Minh Vi trầm mặc một lúc rồi đáp:

“Tôi không biết, nhưng dù cậu ấy quyết định thế nào thì tôi cũng sẽ ủng hộ.”

“Chị, quyết định của chị cũng là quyết định của em! Em cũng ủng hộ chị Tô Cẩm!”

“Cô không sợ sao?”

“Sợ chứ! Nhưng chương trình này là do em năn nỉ chị Tô Cẩm cho mình tham gia. Dù hiện tại không thể giúp gì thì em cũng không thể nhẫn tâm quay lưng với chị ấy được.”

Minh Vi khẽ mỉm cười nhưng động tác ấy lại làm căng cứng bả vai, một cơn đau nhói lập tức truyền đến. Cô không kìm được mà rên khẽ một tiếng:

“Xít…”

“Chị, chị sao thế?”

Minh Vi ôm lấy vai, nhăn mặt:

“Lưng hình như hơi đau.”

“Đau? Sao lại thế? Để em xem thử.”

Minh Vi cởi cúc áo sơ mi để lộ phần bả vai và lưng. Trước mắt Tống Vãn Huỳnh là một mảng bầm tím to tướng.

Cô kinh hãi thốt lên:

“Chị bị thương rồi!”

“Bị thương sao?” Minh Vi đưa tay sờ thử, vừa chạm vào vết bầm cơn đau liền càng rõ ràng hơn.

Tống Vãn Huỳnh nhíu chặt mày:

“Chị, em đưa chị đi bệnh viện.”

Minh Vi bình thản hỏi lại:

“Có bị trầy xước không?”

“Không, chỉ là một vết bầm rất lớn, rất nặng.”

“Không trầy da thì không sao, chỉ cần bôi thuốc là được.”

“Chị chắc không? Vết bầm này nặng lắm, lỡ như bị tổn thương xương thì sao…”

Minh Vi xoay nhẹ bả vai, cảm nhận sự kéo căng của cơ và cơn đau từ vết bầm rồi lắc đầu:

“Không sao đâu, chỉ là chấn thương ngoài da, không ảnh hưởng đến xương. Tôi nhớ trong đoàn có thuốc, cô giúp tôi thoa thuốc được không? Tôi tự bôi không tới.”

Thấy Tống Vãn Huỳnh vẫn đứng yên không nhúc nhích, Minh Vi định đứng dậy xuống lầu lấy thuốc.

Tống Vãn Huỳnh vội vàng giữ cô lại:

“Chị đừng động, để em đi!”

Biết không thể thay đổi quyết định của Minh Vi, Tống Vãn Huỳnh lập tức chạy xuống lầu tìm thuốc sau đó vội vã quay lên.

“Chị, nhân viên bảo thuốc này phải dùng lòng bàn tay làm ấm trước khi bôi lên vết bầm, còn phải xoa bóp nhẹ để thuốc thẩm thấu tốt hơn, chị chịu khó một chút nhé.”

Minh Vi khẽ gật đầu.

Tống Vãn Huỳnh xoa hai lòng bàn tay cho nóng lên, lấy một lượng lớn thuốc mỡ, chà nhẹ trong tay cho tan ra rồi thoa lên vết bầm ở lưng Minh Vi. Khi ngón tay cô ấn nhẹ để xoa thuốc, Minh Vi không nhịn được mà nhíu mày.

“Chị, có đau lắm không? Em nhẹ tay hơn nhé.”

“Không sao đâu.”

Tống Vãn Huỳnh mím môi, im lặng thoa đều thuốc rồi nhẹ nhàng xoa bóp theo chiều kim đồng hồ.

“Chị, vết bầm này là do em phải không?”

Tình huống khi đó quá hỗn loạn, Minh Vi cũng không nhớ rõ vết thương ở lưng là do đâu mà có. Cô chỉ nhớ mình đã ôm chặt Tống Vãn Huỳnh để bảo vệ cô, có lẽ lúc đó tên cướp dùng thanh sắt đập vỡ kính đã vô tình làm cô bị thương.

“Nếu có trách thì cũng chỉ có thể trách tên cướp kia, liên quan gì đến cô?”

“Nhưng nếu không phải vì bảo vệ em, chị cũng đâu bị thương.”

“Chính tôi là người đưa cô đến chương trình này, tôi phải chịu trách nhiệm với cô. Sao tôi có thể trơ mắt nhìn cô bị thương được?”

Động tác xoa bóp khựng lại trong giây lát, Tống Vãn Huỳnh khẽ giọng nói:

“Trước đây em làm rất nhiều chuyện sai lầm, vậy mà chị không hề trách cứ mà còn quan tâm và bảo vệ em. Chị, sao chị lại tốt như vậy chứ?”

Minh Vi bật cười:

“Không phải chính cô đã nói sao? Cô không còn là Tống Vãn Huỳnh của ngày trước nữa. Cô đã biết sai và đang từng ngày sửa đổi. Dĩ nhiên tôi phải bảo vệ cô rồi. Hơn nữa chúng ta là người một nhà, mà người nhà thì phải giúp đỡ lẫn nhau không phải sao?”

Giọng Tống Vãn Huỳnh có phần nghẹn lại, một lúc lâu sau mới khe khẽ đáp:

“Ừm.”

Có lẽ nhận ra sự áy náy trong lòng Tống Vãn Huỳnh, Minh Vi cố ý cười nói:

“Cô đừng thấy vết bầm này đáng sợ, hồi trước khi quay phim trên người tôi cũng hay có mấy vết bầm như vậy, va chạm là chuyện bình thường, hai ngày nữa là hết thôi.”

Tống Vãn Huỳnh không nói gì, chỉ kiên nhẫn xoa bóp vết bầm trên lưng Minh Vi. Một lúc sau khi cảm nhận thuốc đã thấm vào da, cô mới thả tay ra.

Da của Minh Vi vốn trắng, bị Tống Vãn Huỳnh xoa một hồi, vết bầm dường như càng trở nên đáng sợ hơn khiến cô không khỏi nhăn mày.

Minh Vi cài lại cúc áo sơ mi, nhìn khuôn mặt nhăn tít lại của Tống Vãn Huỳnh thì bật cười:

“Được rồi, đừng nhăn nữa. Nhìn cô như thế làm tôi có cảm giác mình mắc phải bệnh nan y vậy.”

Tống Vãn Huỳnh im lặng đậy nắp thuốc mỡ lại và cất gọn, lẩm bẩm:

“Thuốc này phải bôi ba lần một ngày thì mới mau khỏi.”

“Đừng chỉ lo cho tôi, vết thương trên tay Trương Chi Ngang bị kính xe cứa vào cũng không nhẹ đâu. Lát nữa cô qua xem cậu ấy thế nào, nhớ cảm ơn cậu ấy nữa.”

“Ừm, em biết.”

Bình Luận (0)
Comment