Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 69

Thời gian về nước được ấn định vào chiều ngày hôm sau. Sáng sớm, mọi người thu dọn hành lý tạm biệt Carl rồi lên xe đến sân bay.

Trên xe, bầu không khí vẫn rộn rã như lúc mới đến, mọi người trò chuyện vui vẻ tựa như lại bắt đầu một chuyến du lịch khác.

Chẳng mấy chốc sân bay đã hiện ra trước mắt. Cả nhóm kéo hành lý xuống xe lần lượt ôm tạm biệt Tô Cẩm. Máy quay ghi lại khoảnh khắc họ cùng nhau bước vào sân bay, đánh dấu hồi kết của chương trình.

Trong nhóm của Tống Vãn Huỳnh, người thì về Bắc Kinh, người thì về Tân Hải, người thì về Giang Thành. Mỗi điểm đến là một tấm vé máy bay khác nhau. Riêng Tô Cẩm và đoàn chương trình vẫn cần ở lại để quay nốt những cảnh bổ sung và hoàn thành công tác hậu kỳ.

Trong phòng chờ VIP, Tống Di ngồi cạnh Tống Vãn Huỳnh.

"Vãn Huỳnh, sau này nếu có dịp cô nhớ đến tìm tôi chơi nhé. Lúc nào tôi cũng rảnh."

"Được thôi, có cơ hội nhất định tôi sẽ đến!"

Tống Di nở nụ cười rạng rỡ.

"Chị nên cười nhiều hơn đi, nhìn chị cười xinh lắm đấy!"

Tống Di hơi cúi đầu ngượng ngùng đáp: "Thật sao? Tôi không quen lắm..."

"Không quen cái gì?"

Tống Di ngập ngừng: "Tôi vốn không giỏi kết bạn, có lẽ do tính cách tôi hướng nội không thích giao tiếp nhiều nên người khác thường không thích tôi lắm. Nhưng mọi người thì khác, tôi cảm nhận được sự chân thành từ cô, từ Nhậm Khả, từ Minh Vi và cả những người khác nữa."

"Tống Di, hướng nội không phải vấn đề, không thích giao tiếp cũng không phải vấn đề. Ai mà chẳng có những thứ mình không thích làm? Nhưng tôi thấy vấn đề duy nhất của chị là chị không biết cách từ chối người khác. Chị không thích mà vẫn gượng ép bản thân, như vậy sẽ rất mệt mỏi đấy."

"Tôi biết. Hôm ở lâu đài cô dạy tôi từ chối Lý Đô Mật, khi nói ra rồi tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, một cảm giác mà trước đây tôi chưa từng có. Trước nay tôi luôn sợ làm người khác buồn vì bị từ chối, sợ từ chối rồi sẽ gây phiền phức cho họ. Nhưng... cảm giác từ chối thật sự rất sảng khoái! Sau này tôi sẽ cố gắng thay đổi."

"Vậy cố lên nhé!"

Tống Di bật cười: "Cảm ơn cô Vãn Huỳnh. Bố tôi bảo tôi tham gia chương trình này cũng vì muốn tôi thay đổi tính cách, kết giao thêm bạn bè. Hôm qua khi gọi điện về, bố tôi còn bảo nếu có dịp thì mời cô đến nhà chơi nữa."

"Được! Nếu có thời gian tôi nhất định sẽ ghé qua!"

Lúc này nhân viên sân bay tiến đến nhắc nhở Tống Di và Nhậm Khả rằng chuyến bay của họ sắp khởi hành.

Tống Di giơ điện thoại lên vẫy vẫy với Tống Vãn Huỳnh: "Nhớ nhé, sau này đến Tân Hải nhất định phải tìm tôi chơi. Minh Vi, chị cũng vậy đấy!"

"Nhất định rồi."

Sau khi tạm biệt, Tống Di và Nhậm Khả theo nhân viên sân bay lên máy bay.

Tiếp đó Trương Chi Ngang và Hứa Bạc Chu cũng lần lượt được gọi lên.

Trước khi đi, Trương Chi Ngang đứng trước mặt Tống Vãn Huỳnh: "Có thể ôm chị một cái để tạm biệt không?"

"Đương nhiên là được rồi."

Tống Vãn Huỳnh đứng dậy ôm Trương Chi Ngang một cái thật chặt.

"Vết thương trên tay cậu nhớ thay thuốc, đừng để dính nước đấy."

"Biết rồi."

Trương Chi Ngang buông Tống Vãn Huỳnh ra, bật cười tự giễu sau đó vẫy tay đầy thoải mái: "Tôi đi đây, tạm biệt nhé!"

"Tạm biệt!"

Nhìn theo bóng lưng Trương Chi Ngang rời đi, Tống Vãn Huỳnh thở ra một hơi thật dài.

Minh Vi quay sang hỏi: "Sao thế?"

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: "Không có gì, chỉ là cảm thán chút thôi."

"Cảm thán gì?"

Cảm thán rằng vì mang danh vợ của Văn Nghiên, cô sẽ mãi mãi không thể bước chân vào thế giới phù hoa ấy nữa.

Nhưng Tống Vãn Huỳnh lại làm ra vẻ nghiêm túc mà nói: "Thời gian trôi nhanh quá, em còn chưa được chơi với chị được bao lâu mà đã phải kết thúc rồi. Tiếc quá!"

"Chúng ta ở cùng một mái nhà ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, nói cứ như sẽ không bao giờ gặp lại ấy."

"Nhưng về nước rồi chị lại bận rộn công việc. Nếu nhận phim thì có khi quay vài tháng liền, lúc đó là mấy tháng liền không gặp nhau đấy!"

Minh Vi cúi đầu cười không nói gì.

Tống Vãn Huỳnh nhìn sang Lý Đô Mật ở một bên, ánh mắt đầy ý tứ.

Thời gian tuy ngắn ngủi nhưng may thay, chuyện cần làm cô đã làm xong rồi. Nghĩ đến việc trong tiểu thuyết, sau khi về nước không lâu Lý Đô Mật bắt đầu ám chỉ nói bóng gió về Minh Vi trên mạng xã hội, Tống Vãn Huỳnh bước đến ngồi xuống bên cạnh cô ta.

"Lý Đô Mật."

Không còn máy quay trước mặt, Lý Đô Mật chẳng buồn giữ hình tượng, lười biếng tựa vào ghế, khuôn mặt vô cảm lộ rõ sự bực bội: "Gì?"

Tống Vãn Huỳnh hơi nheo mắt, ghé sát lại, giọng nói trầm xuống: "Lý Đô Mật, chuyện cô cố tình kéo bè cô lập Minh Vi trong thời gian quay chương trình, tôi đã trả xong rồi. Chuyện này tạm dừng ở đây, tôi sẽ không truy cứu nữa. Nhưng nếu sau khi về nước, cô dám tung tin thất thiệt, dựng chuyện bịa đặt về Minh Vi trên mạng thì đừng trách tôi không khách sáo!"

"Bao giờ tôi—" Lý Đô Mật định phản bác nhưng bị cắt ngang.

"Có hay không, trong lòng cô tự biết rõ."

Lý Đô Mật nghẹn lời. Nếu là trước khi quay chương trình, cô ta chắc chắn sẽ không nể nang gì mà chĩa mũi nhọn về phía Tống Vãn Huỳnh. Nhưng bây giờ thì khác.

Cô ta chỉ "ồ" một tiếng coi như đồng ý, nhưng nghĩ lại vẫn thấy khó chịu nên hỏi: "Này, cô thật sự là con gái của Tống Chính Huy, là vợ của Văn Nghiên à?"

Hôm đó sau khi rời khỏi du thuyền, Chu Mục Phàm đã gọi điện tới mắng cô ta một trận te tua. Cô ta không hiểu vì sao, cứ nghĩ Tống Vãn Huỳnh chỉ là một cô gái bình thường, chẳng qua may mắn bám được Văn Nghiên gả vào nhà họ Văn mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment