Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Chương 70

"Tống Vãn Huỳnh là con gái của Tống Chính Huy, đồ ngu! Cô không phải luôn miệng nói với tôi rằng cô ta chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường thôi sao? Cô có biết Tống Chính Huy là ai không? Là ông chủ của Trung Tuấn đấy!"

Cuộc gọi của Chu Mục Phàm khiến Lý Đô Mật bừng tỉnh.

Tống Vãn Huỳnh thành thật gật đầu.

"Thì ra tài liệu khách mời mà tôi xem trước đó là giả à?" Lý Đô Mật cảm thấy như bị quyền lực đè bẹp, trong lòng dâng lên một nỗi nhục nhã. "Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói linh tinh đâu."

Tống Vãn Huỳnh biết cô ta sẽ không dám. Dù nhân phẩm của Lý Đô Mật không tốt lắm nhưng cô ta cũng biết chọn đối tượng để bắt nạt. Sau hôm nay, chắc chắn cô ta không còn dám giẫm lên Minh Vi để chen chân vào giới giải trí nữa.

Sau khi Lý Đô Mật lên máy bay, trong phòng chờ VIP chỉ còn lại hai người là Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi.

Minh Vi không nghe được lời cảnh cáo mà Tống Vãn Huỳnh dành cho Lý Đô Mật nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ lạ: "Hình như cô không có thiện cảm với cô ta lắm?"

"Không phải ‘hình như’ mà là chắc chắn luôn. Ai bảo cô ta vừa vào chương trình đã tính chuyện cô lập chị."

Minh Vi bật cười: "Được thôi."

"Chỉ vậy thôi à? Em còn tưởng chị sẽ nhân cơ hội này mà giáo huấn em vài câu chứ."

"Giáo huấn cô cái gì?"

Tống Vãn Huỳnh hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Minh Vi: "Tống Vãn Huỳnh, không cần phải so đo với Lý Đô Mật làm gì, dù sao đây cũng chỉ là một chương trình giải trí, phải đặt đại cục lên hàng đầu, vui vẻ mới là quan trọng nhất. Hơn nữa mấy chiêu của cô ta chẳng đáng là gì trong mắt tôi, tôi tự mình giải quyết được. Còn nữa, tính cách cô quá bộc trực, phải sửa đổi đi, sau này không thể cứ thế này mãi được..."

Minh Vi bị giọng điệu đó chọc cười: "Cô là người tôi đưa vào chương trình, tôi đâu dám lấy cái cớ ‘đại cục’ để bắt cô chịu ấm ức. Hơn nữa tính cách hiện tại của cô rất tốt, chẳng cần phải sửa gì cả."

Tống Vãn Huỳnh lập tức ôm lấy tay Minh Vi nũng nịu: "Chị đúng là tốt nhất trên đời! Hôm nay cũng là một ngày em rất thích chị!"

Lúc này, một nhân viên bước vào từ bên ngoài.

Minh Vi nhẹ ho một tiếng: "Được rồi, có người tới kìa, ngồi nghiêm chỉnh lại đi."

Tống Vãn Huỳnh lập tức buông tay rồi đứng lên. Cô nghĩ nhân viên đến để thông báo giờ lên máy bay nhưng điều họ nhận được lại là tin chuyến bay bị hoãn.

"Bị hoãn sao? Vì lý do gì vậy?"

"Xin lỗi quý cô, do máy bay gặp sự cố kỹ thuật nên tạm thời không thể cất cánh. Nhân viên của chúng tôi đang khẩn trương kiểm tra và sửa chữa. Mong cô kiên nhẫn chờ đợi, nếu có thông tin mới chúng tôi sẽ thông báo ngay."

Tống Vãn Huỳnh cau mày nhưng cũng không làm khó nhân viên, chỉ lặng lẽ ngồi xuống tiếp tục đợi.

Ai ngờ lần chờ này kéo dài tận một tiếng đồng hồ. Trong thời gian đó, một nhân viên cấp quản lý của sân bay còn đích thân đến xin lỗi họ nhưng vẫn không có tin tức gì về việc lên máy bay.

Tính ra cô và Minh Vi đã ngồi chờ gần ba tiếng đồng hồ rồi.

Chân bắt đầu tê dại vì ngồi lâu, Tống Vãn Huỳnh đứng dậy đi lại một chút. Cô tựa vào cửa phòng chờ nhìn ra bên ngoài. Hành khách tấp nập đi qua đi lại, trên gương mặt ai cũng hiện lên vẻ háo hức và mong đợi về chuyến hành trình phía trước.

"Văn tiên sinh, mời ngài đi lối này."

Nhân viên sân bay cúi người niềm nở dẫn một vị khách VIP vào trong.

Đúng lúc ấy, Tống Vãn Huỳnh đứng gần cửa nên suýt chút nữa đụng vào nhân viên dẫn đường.

"Xin lỗi tiểu thư, tôi không—"

Tống Vãn Huỳnh vẫy tay: "Không sao."

Ngẩng đầu lên, cô liền trông thấy gương mặt lạnh lùng của Văn Nghiên—trông cứ như ai đó đang thiếu anh ta một triệu vậy. Trong khoảnh khắc đó Tống Vãn Huỳnh bỗng có một ảo giác kỳ quái: "Cô chạy, anh ta đuổi, cô có chắp cánh cũng không thoát được."

Sao chỗ nào cũng có Văn Nghiên vậy chứ?

"Sao anh cũng ở đây? Không phải anh đã về nước từ hôm kia rồi à?"

"Có công việc cần xử lý." Văn Nghiên liếc cô một cái, mặt không chút biểu cảm bước vào trong, gật đầu chào Minh Vi.

Trợ lý Phương đi phía sau khẽ cười, hơi cúi người chào Tống Vãn Huỳnh: "Cô Tống, lại gặp nhau rồi."

"Đúng vậy, lại gặp rồi. Hai người mấy ngày nay bận công việc à?"

Trợ lý Phương gật đầu: "Đúng vậy, tổng giám đốc Văn có một số công việc cần giải quyết ở đây."

Tống Vãn Huỳnh giả vờ cười, chậm rãi bước đến trước mặt Văn Nghiên: "Công việc? Hôm đó anh không phải nói là đặc biệt bay sang đây để gặp tôi sao? Nếu không phải hôm nay tình cờ gặp anh ở sân bay thì suýt chút nữa tôi đã tin rồi đấy."

May mà cô vốn không có thói quen cảm động vì đàn ông.

Cô biết mà, Văn Nghiên—một kẻ coi công việc là mạng sống, bị quyền thế che mờ mắt thì sao có thể vượt ngàn dặm xa xôi bay sang đây chỉ để nhìn cô một cái chứ?

Hoàn toàn không hợp với tính cách của anh ta.

Vì công việc, tiện thể thực hiện yêu cầu của Văn phu nhân ghé thăm cô một chút—như thế mới đúng với phong cách của Văn Nghiên.

Buổi chiều nay chỉ có duy nhất một chuyến bay về Giang Thành bị hoãn, có lẽ Văn Nghiên sẽ cùng chuyến với bọn họ.

Tống Vãn Huỳnh tiếp tục ngồi đợi.

Không bao lâu sau, một nhân viên tiến vào đi thẳng đến chỗ Văn Nghiên: "Chào anh Văn, đã có thể lên máy bay, xin mời anh đi theo tôi."

Thấy vậy, Tống Vãn Huỳnh thu dọn đồ đạc rồi nói với Minh Vi: "Chị Minh Vi, đi thôi, lên máy bay rồi."

Nhân viên lịch sự mỉm cười: "Xin lỗi cô Tống, chuyến bay của cô tạm thời vẫn chưa thể cất cánh."

Tống Vãn Huỳnh quay sang nhìn Văn Nghiên: "Anh không đi cùng chuyến với chúng tôi à?"

"Không."

"Anh không về Giang Thành sao?"

"Có."

Tống Vãn Huỳnh cau mày: "Nhưng chiều nay chỉ có một chuyến bay về Giang Thành, sao anh lại có thể lên máy bay?"

Trợ lý Phương đứng bên cạnh giải thích: "Tổng giám đốc Văn đi bằng máy bay riêng, không phải máy bay thương mại."

"Máy bay riêng?" Tống Vãn Huỳnh há hốc mồm, cảm thán: "Chủ nghĩa tư bản đáng ghét!"

Văn Nghiên đứng dậy cài cúc áo vest nhìn Minh Vi nói: "Tôi đi trước."

Minh Vi gật đầu.

"Khoan đã!"

Tống Vãn Huỳnh chặn Văn Nghiên lại, quay sang hỏi nhân viên: "Chuyến bay của chúng tôi còn bao lâu nữa?"

"Xin lỗi cô..."

"Tôi không muốn nghe xin lỗi hay lấy làm tiếc, tôi chỉ muốn biết khi nào có thể lên máy bay."

"Rất xin lỗi nhưng tôi không thể đảm bảo thời gian cất cánh chính xác."

Văn Nghiên định rời đi nhưng Tống Vãn Huỳnh nhanh tay chụp lấy cánh tay anh ta.

Nhưng với thân hình nhỏ nhắn của Tống Vãn Huỳnh, cô không giữ nổi anh ta lại.

Cô lập tức tiến lên ôm chặt lấy cánh tay rồi ngẩng đầu nhìn anh ta và nói: "Anh cứ thế bỏ mặc tôi và chị Minh Vi ở sân bay sao? Mẹ mà biết chắc chắn sẽ mắng anh đấy."

"Tôi là tên tư bản đáng ghét, bị mắng là chuyện đương nhiên."

"..." Tống Vãn Huỳnh thở dài một tiếng, "Tư bản thì tư bản, tư bản còn bị treo trên cột đèn cơ mà. Nói anh có hai câu mà đã không chịu nổi, sao lòng dạ hẹp hòi thế? Người một nhà thì không nói hai lời, máy bay riêng của anh chẳng phải cũng là của tôi sao? Bọn tôi đã ngồi chờ ở sân bay hơn ba tiếng rồi, còn chưa biết phải đợi đến bao giờ, anh tiện thể cho bọn tôi đi cùng đi."

Văn Nghiên đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào trán cô, đẩy cô ra xa nửa bước: "Đây là thái độ em nhờ vả người khác đấy à?"

"Nhờ vả? Sao tôi phải nhờ vả anh? Không phải chính anh nói sao? Tất cả tài sản có được sau khi kết hôn, cái gì của anh cũng có một nửa là của tôi. Vậy thì máy bay riêng này cũng có một nửa của tôi, đã là máy bay của tôi thì tôi muốn đi còn cần xin phép anh chắc? Chị Minh Vi, đi thôi, chúng ta lên máy bay!"

Dứt lời, cô hừ một tiếng với Văn Nghiên rồi kéo Minh Vi đi thẳng về phía cửa phòng chờ.

Nhân viên đứng bên định ngăn cản nhưng Văn Nghiên chỉ liếc mắt một cái rồi bình thản nói: "Vợ tôi."

Nhân viên lập tức hiểu ra vấn đề, mỉm cười nói: "Mời các vị theo tôi."

Bình Luận (0)
Comment