Tiểu Trạch Ngư Đích Sa Ngư Hòa Vương Tử

Chương 2

Sau giờ tan tầm, Ngu Hiểu trở về nhà trọ. Đi qua chợ rau, ghé vào mua một ít rau cần, mấy quả cà chua, thêm một hộp trứng, tính làm món canh trứng đơn giản, còn cá trong tủ lạnh đem ra rã đông, nấu với rau cần, hương vị hẳn là không tệ.

Cúi đầu lẩm nhẩm tính toán, một lúc đã gần về đến nhà. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một thân ảnh thon dài, đứng tựa ở cửa phòng trọ của cậu.

“Sa Sa Sa … cậu cậu cậu… tới đây làm gì?” Ngu Hiểu lại bắt đầu cà lăm.

“Tiểu Ngư nhi, cậu vừa đi mua đồ ăn hả? Vừa đúng lúc, ta đang đói bụng.” Người kia nhìn túi đồ lỉnh kỉnh trên tay Ngu Hiểu, mắt sáng lên như cái mập phát hiện thấy con mồi.

“Tôi chỉ chuẩn bị có một suất thôi!” Ngu Hiểu vội vàng ôm chặt túi đồ ăn.

“Một suất là đủ rồi, mình ta ăn thôi mà.” Sa Mộ Thần rất vô liêm sỉ nói.

“Thế tôi ăn cái gì?”

Sa Mộ Thần nhìn cậu từ trên xuống dưới, gian trá cười: “Tiểu Ngư nhi, ta thấy cậu gần đây mập lên đấy, thôi đừng ăn nữa, giảm cân đi!”

“…!!! ” Ngu Hiểu hung tợn vung dao chặt lên mặt thớt, tưởng tượng đấy là đầu cá mập đáng ghét. (Hơ hơ ~ đúng nghĩa câu [giận cá chém thớt] luôn nè =)))

“Tiểu Ngư nhi, pha cho ta một ly trà đá.” Từ phòng khách truyền đến một thanh âm du dương, Ngu Hiểu quay đầu trừng mắt nhìn tên cá mập ác bá kia. Hắn đang quay lưng về phía cậu, vừa ăn hạnh đào hôm qua cậu mới đi siêu thị mua, vừa hứng trí bừng bừng xem tiết mục gì đó trên TV, không chút quan tâm đến ánh mắt oán độc của cậu.

“Cậu đi mà pha!”“Ta không biết ấm trà ở đâu …”

Không phải lù lù trên bàn ăn sao? Ngu Hiểu oán hận để dao xuống, xoa tay lên tạp dề, lấy cốc trên bàn rót nước cho hắn.

“Cám ơn.” Cái giọng đại gia, một chút thành ý cũng không có. “Đúng rồi, ta muốn ăn gà rán.”

“Không có!” Ngu Hiểu thực sự muốn bạo phát. Tên gia khỏa này nghĩ mình đang ở khách sạn hay sao mà bày đặt tùy tiện gọi món?

“Rõ ràng ta thấy trong tủ lạnh nhà cậu có thịt gà mà.”

“Đó không phải để cho cậu.”

“Cậu thật sự không làm?”

“Không làm!”

“Được, vậy mai ta lại đến.”

Ngu Hiểu không nhiều lời, lập tức mở tủ lạnh, lấy thịt gà ra để rã đông.

“Cứ thế ngay từ đầu có phải tốt không.” Sa Mộ Thần cười gian, thoải mái ngả người trên sô pha, bắt chéo chân.“À phải, gà chiên phải mềm một chút, đừng làm rắn như lần trước, nhai muốn mỏi răng. Còn nữa … hôm nay đừng có làm món trứng bắc cà chua, ta vừa xử một ca phẫu thuật nội tạng, thấy mấy thứ đỏ đỏ vàng vàng sẽ buồn nôn a.”

Nôn chết luôn càng tốt! Ngu Hiểu lạnh mặt, đập hai quả trứng thả vào bát …

“Oa, sao lại có trứng bắc cà chua?” Làm cơm xong, Ngu Hiểu bưng một loạt bày lên bàn, cái tên đại gia đã ngồi yên vị bên cạnh vừa nhìn thấy đã la lên oai oái.

“Cậu không ăn, tôi ăn.”

“Được được, cậu ăn cậu ăn, tôi không thèm tranh với cậu.” Sa Mộ Thần đại khái cũng biết oán niệm của cậu đã chất lên tới đỉnh rồi, không trêu chọc nữa, nhanh chóng thưởng thức đồ ăn trên bàn. Hắn hình như rất đói bụng, ăn như lang thôn hổ yết. Sa Mộ Thần nói vừa mới làm xong phẫu thuật, chắc thể lực tiêu hao rất nhiều đi.

“Nhà cậu rõ ràng lái xe có một chút là đến, mắc gì không quay về, lại còn đi ngược đường đến ăn tranh với tôi?”

“Bổn đại gia thích thế.” (đến câu này thì đúng là hết đường cãi … cùn rồi =.=!)

“…….” Ngu Hiểu thực sự không hiểu, mà cũng thực sự ghét cái kiểu hắn lâu lâu lại xuất quỷ nhập thần đến [ăn rình]. Một tháng kiểu gì cũng có vài lần thế này, Sa Mộ Thần xuất hiện ở nhà trọ của cậu, mang giọng điệu cường hào ác bá ra mà đòi đồ ăn hắn thích. Ngu Hiểu không làm không được, bằng không hắn sẽ chây lỳ có đuổi cũng không đi.

Thiên hạ sao lại có người vô sỉ đến thế hả? Nếu còn đang ở xã hôi chiếm hữu nô lệ, hắn rõ ràng là một bạo quân a! Bằng không sao đến giờ cậu vẫn bị hắn ức hiếp chứ? Là do hai người cùng lớn lên ở một xã khu, hai bà mẹ lại có chút quan hệ thân thiết? Phải biết rằng bình thường, hai người thậm chí còn không tính là bằng hữu, sau khi tốt nghiệp quốc trung cũng chẳng còn liên hệ gì với nhau nữa.

Thật sự là người không biết xấu hổ thì đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi a!

Kỳ thực Ngu Hiểu không phải người keo kiệt, lại càng không vì mấy trò đùa dai con nít mà ghi hận đến giờ. Chỉ là cậu rất hiểu thói hư tật xấu của tên gia khỏa này, Sa Mộ Thần là kẻ hai mặt điển hình nhất mà đời cậu từng gặp qua, lại còn quen bỏ đá xuống giếng, trong ngoài bất nhất!

Với người trước một kiểu, với người sau lại một kiểu khác, [Gặp quỷ thì nói chuyện ma, gặp Phật lại lôi kinh ra giảng] chính là câu kinh điển nhất có thể dùng để tổng kết về con người này. Ở trước mặt trưởng bối, Sa Mộ Thần tỏ ra tao nhã hữu lễ, cung kính trầm ổn, ai cũng khen ngợi. Người có con gái thì hận không thể lập tức đem con gả cho hắn, không có con gái thì ước gì con mình được như hắn, còn với hậu bối, tính cách của hắn lại ác liệt táo bạo, không hợp ý hắn một chút liền bị hắn khiêu khích châm chọc, y chang bạo quân thời cổ đại.

Có điều Sa Mộ Thần trời sinh có tài ăn nói, lại độc ác có thừa, uốn ba tấc lưỡi lừa chết người cũng không cần đền mạng. Gặp đúng người ăn nói chậm chạp như Ngu Hiểu, hắn chỉ cần ba xạo một hồi là có thể khiến cậu một hơi cũng không tiếp được. Rõ ràng là hắn sai mà vẫn có thể cãi trắng thành đen, chỉ hươu mà bảo là ngựa. Ngu Hiểu căn bản không phải đối thủ của hắn, cho nên vừa thấy hắn, hệ thống phòng thủ tự nhiên đồng loạt khai hỏa.

“Kỳ thật, hôm nay là mừng đại thọ năm mươi tuổi của ông già ta …” Sa Mộ Thần cắn một miếng thịt gà.

Là sinh nhật ba hắn? Ngu Hiểu giật mình, dừng đũa: “Vậy sao cậu không về cùng dự sinh nhật với ba cậu?”

“Dự làm gì? Trâu già khoái gặm cỏ non, lão già này giờ đã có mùa xuân thứ hai rồi, ta mà chen vào chắc chắn không hợp, chỉ tổ khiến họ ăn không thoải mái, có để làm gì đâu.” Sa Mộ Thần nhún vai.

So với Ngu Hiểu thì gia đình của Sa Mộ Thần cũng không thể coi là hạnh phúc. Khi học quốc trung, cha mẹ hắn ly hôn. Về sau Ngu Hiểu nghe mẹ nói lại, cha mẹ Sa Mộ Thần đều có tình nhân bí mật, nhưng bên ngoài lại sắm vai cặp vợ chồng ân ái hạnh phúc, cho nên khi mọi chuyện bùng nổ, hàng xóm cũng như cha mẹ Ngu Hiểu đều thực sự giật mình bất ngờ.

Khi đó Ngu Hiểu còn rất nhỏ, rất nhiều chuyện đều không có ấn tượng. Duy nhất trong trí nhớ, là hình ảnh nhìn từ rất xa, mẹ của Sa Mộ Thần lên xe rời đi, Sa Mộ Thần vẫn đuổi theo sau bà khóc thảm, đau khổ cầu xin bà đừng đi, mà bà ngay cả quay đầu lại một chút cũng không …

Khi đó mẹ Ngu Hiểu cực kỳ thương cảm với hắn, đêm đó cố tình gọi hắn qua cùng ăn cơm, còn chuẩn bị cả một bàn đồ ăn mà hắn thích, đương nhiên không phải do bà tự làm mà là đi mua về.

Tối hôm đó, Sa Mộ Thần im lặng đến thần kỳ, không có khi dễ Ngu Hiểu mà là một mực im lặng cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, cố gắng và cơm, cứ như muốn mang cả khuôn mắt nhỏ nhắn úp vào trong chén. Sau đó, mẹ của Sa Mộ Thần nhanh chóng tái hôn, sống ở nước ngoài. Sa Mộ Thần sống cùng ba, từ đó về sau Ngu Hiểu không gặp lại mẹ hắn nữa.

“Tiểu Ngư, đồ ăn cậu làm rất có hương vị của mẹ ta.”

Ngu Hiểu giật mình, phải chăng bởi vì trong đồ ăn cậu làm có hương vị của mẹ hắn nên hắn mới thi thoảng đến ăn trực?

“Tiểu Ngư nhi, nghe nói cậu cùng Vương Tử gì đó luôn như hình với bóng, lúc nào cũng thấy đi cùng nhau. Thế nào, tiểu cúc hoa của cậu có còn “zin” không vậy?”

“Phụt …” Toàn bộ cơm trong miệng Ngu Hiểu văng ra ngoài.

“Êu … bẩn quá đi …” Sa Mộ Thần lanh tay lẹ mắt ôm lấy đĩa thịt gà trên bàn.

“Cậu cậu cậu … nói bậy cái gì a … cái … cái gì mà như hình với bóng … cái gì mà tiểu cúc hoa…” Ngu Hiểu lại bắt đầu cà lăm, càng gỡ càng rối.

Sa Mộ Thần chặt chẽ nhìn câu, không cười, trên mặt cũng không có hàm ý châm chọc, chỉ là nhìn chăm chú. Lúc bắt đầu Ngu Hiểu còn giải thích lung tung, nào là cậu cùng Vương Tử chỉ là bạn, nhưng ánh mắt của Sa Mộ Thần lại sâu thẳm đến khó chống đỡ, không phải là cậu sợ sự uy nghiêm trong đó, chỉ là càng nói lại càng cảm thấy chột dạ …

“Tôi cùng anh ấy chỉ là bạn, chẳng lẽ tôi không thể có bạn sao?” Cuối cùng Ngu Hiểu cứng đơ phun ra một câu như vậy.

“Tiểu Ngư nhi, ta vẫn thấy rất kỳ lạ, cậu đến giờ còn chưa có bạn gái, bình thường cũng không xem mấy cái tạp chí xxx, trên đường thấy mỹ nữ cũng không thèm nhìn theo, chẳng có động tĩnh gì. Trước đây ta không nghĩ cậu có vấn đề, chỉ là còn chưa hiểu chuyện thôi, giờ xem ra, cậu đã sớm lên [Brokeback mountain] rồi!”

Khóe mắt Ngu Hiểu run lên, vô lực nói: “Không phải như cậu nghĩ đâu!”

“Vậy Vương tử kia, anh ta thế nào?”

“Tốt hơn so với cậu.”

“Cậu thích anh ta lắm sao?”

“Tôi chỉ coi anh ta là bằng hữu.”

“Vậy anh ta thích cậu sao?”

“Anh ta cũng chỉ coi tôi là bằng hữu!”

“Hai người thật sự không xxx?”

“Tin hay không tùy cậu, không còn sớm nữa, cậu mau về đi.”

Ngu Hiểu cuối cùng nhịn hết nổi, hạ lệnh trục khách. Lần này Sa Mộ Thần không có càn quấy, trái lại rất thoải mái vỗ mông đứng dậy. Tới cửa, hắn dừng lại, quay đầu nói: “Tiểu Ngư nhi, nghe ta khuyên một câu. Thế giới rông lớn này không có chuyện hoàn mỹ như cổ tích đâu, con đường này không dễ đi, đừng dễ dàng lên núi!”

Bóng đêm ngoài cửa phủ lên khuôn mặt hắn, nửa sáng nửa tối, ánh sáng cùng bóng tối giao nhau làm khuôn mặt kia càng thêm tuấn lãnh trầm tức, mang vẻ ngưng trọng mà cậu chưa bao giờ gặp qua.

Ngu Hiểu ngẩn ra, trong một lúc thoảng qua đã quên mất phải nói gì.

Đột nhiên Sa Mộ Thần nhếch môi: “Tiểu Ngư nhi a Tiểu Ngư nhi, cậu thực là dễ lừa, tùy tiện phán vài câu mà đã bị hù đến sửng sốt thế này rồi, một chút khả năng phòng vệ cũng không có … nga ha ha ha …”

Trong nháy mắt, Ngu Hiểu rất muốn một cước đạp vào mông hắn.

______người đồng tính luyến ái từ yêu thành hận, hành hung đối phương, cúc hoa trên đường máu chảy thành sông.

______xxx không phải là tội, hại người lại thành hại mình. Báo thù ba năm, chính linh hồn mình cũng bị giam hãm.

______lão ba, người vì sao cướp chồng con? Đau khổ khóc không ra nước mắt hỏi trời xanh, sự điên cuồng của đồng tính luyến ái đã hủy giệt hạnh phúc của một gia đình.

______ta trở thành một gã xxx, kết thúc mười năm đầy mồ hôi và máu, nếu có kiếp sau, ta tuyệt đối không làm GAY!

Sáng sớm, di động của Ngu Hiểu không ngừng rung lên, liên tục hiện lên mấy cái bản tin kinh khủng. Mắt cậu run lên nhìn đến phần cuối, thấy số người gửi, lấy hết can đảm, ấn gọi.

“Tiểu Ngư nhi, có thấy cảnh thế hằng ngôn (lời cảnh báo) của ta không?” Bên kia trả lời, truyền đến một thanh âm lười biếng.

“Cậu cậu cậu … gửi … để để … làm cái gì?”

“Ta dựa vào lập trường của bạn bè, nhắc nhở cậu, đường lên [núi Brokeback] gian nan đến mức nào! Cậu là tiểu trạch ngư thích hợp bơi lội trong nước, lên núi không khí loãng, khí hậu lại không phù hợp, chắc chắn không giữ được cái mạng nhỏ của cậu. Tiểu Ngư nhi, nếu cậu biến thành cá khô thì sau này ai nấu cơm cho ta ăn?”

“Thì ra đây là một mảnh hảo tâm của cậu …” Ngu Hiểu giận đến phát run.

“Không cần khách khí, cậu không phải muốn thật nhiều tin tức về đồng tính luyến ái sao? Cam đoan là cậu xem xong, phiên giang đảo hải, miệng sùi bọt mép, từ này về sau đối với nam nhân chỉ có thể [kính nhi viễn chi]!”

“Đa tạ! Không cần!” Ngu Hiểu mạnh tay dập máy, hô hấp dồn dập, trước mắt thấy sao văng tung tóe. Còn nói chuyện với người Sa Mộ Thần nữa, cậu sẽ đoản mệnh mười năm!

Cả ngày cuối tuần, Ngu Hiểu không nhìn thấy Vương Tử. Một tuần sau đó anh cũng không hề xuất hiện. Thật kỳ lạ, trước đây tuần nào cũng đến cố định hai lần, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

“Lạ thật, sao không thấy Vương Tử của cậu đến?” Giờ ngay cả Đại Hùng và Hà Mễ cũng quen với sự xuất hiện của Vương Tử.

“Không biết, bận công tác chăng.” Ngu Hiểu theo bản năng lấy điện thoại cầm tay ra, xem có cuộc gọi nhỡ nào không. Số điện thoại trong danh bạ của cậu ít đến thảm thương, chỉ có số của bọn Đại Hùng, Hà Mễ cùng Vương Tử.

“Ờ, người ta là nhân vật lớn, công việc không thể thanh nhàn như chúng ta được.”

Sau giờ tan tầm, Ngu Hiểu chậm rãi từ khu bể bơi đi ra. Gần đây không gặp Vương Tử, cả người cậu đều thấy chán nản, tinh thần không lên nổi. Đại Hùng nói đúng, Vương Tử là nhân vật lớn, làm bạn với nhau, có lẽ chỉ vì anh nhất thời hứng khởi với những thứ mới mẻ mà thôi. Lâu dần chắc chắn sẽ thấy chán kẻ trầm lặng, buồn tẻ như cậu, dần dần nhạt đi cũng là chuyện thường.

Xã hội hiện đại với tiết tấu vội vàng, mỗi ngày trên đường đều gặp được cảnh tượng mọi người qua lại tấp nập, liệu có thể quen biết rồi trở thành bạn tri tâm? Nếu không kịp níu lại thì đối phương sẽ nhanh chóng đi qua, mà có khi, cho dù có nhanh tay giữ lại, cũng là giữ không được.

Lẽ nào, cứ để mặc như vậy sao?

Ngu Hiểu nhìn lên hoàng hôn đang dần giáng xuống, buông hơi thở dài.

“Tiểu Ngư …” Giọng nam sang sảng từ phía bên phải truyền đến. Ngu Hiểu vừa quay đầu, nhìn thấy người đang đứng tựa vào chiếc ô tô đen bóng, dưới ngọn đèn đường, trông như đang tỏa sáng.

“Vương Tử.” Ngu Hiểu vui vẻ chạy tới: “Anh tới bơi sao? Giờ đã tan tầm mất rồi.”

“Không, tôi tới tìm cậu.” Vương Tử không mặc quần áo thoải mái thường ngày, mà mặc Âu phục, đi giày da, rất có phong thái của phần tử tinh anh ưu tú, chỉ là sắc mặt mang một chút mệt mỏi. Ngu Hiểu không cầm được suy nghĩ, lúc anh làm việc, bộ dáng hẳn là cũng giống vậy đi.

“Tìm tôi có việc gì sao?”

“Cậu có thể đi uống với tôi một lúc không?”

“Được.”

Quán bar Vương Tử đưa Ngu Hiểu đến khá bề bộn, không nhiều người lắm, ánh sáng nhu hòa, âm nhạc uyển chuyển. Ngu Hiểu không thích những chỗ ồn ào, Vương tử tựa như biết được điểm này, trừ lần đầu tiên, về sau, những nơi dẫn cậu đến đều thanh tĩnh ít người. Bất quá Ngu Hiểu cũng dần dần hình thành thói quen, chỉ cần ở bên anh thì nơi tấp nập đến đâu cũng không sao cả.

“Tiểu Ngư, tôi muốn từ chức.”

“Làm sao lại đột nhiên từ chức? Công việc của anh không phải rất tốt sao?” Vừa mở miệng Vương Tử đã bỏ bom Tiểu Ngư khiến cậu giật mình.

Vương tử là một nhân viên cấp cao trong bộ thương vụ, ngồi mát ăn bát vàng, ngoài tiền lương khá khẩm còn rất nhiều các phúc lợi xã hội khiến kẻ khác mong đỏ mắt. Công việc tốt như thế, người ta mơ còn không được, sao anh lại nói phải từ chức?

“Tôi sắp cảm thấy không thở nổi nữa!” Vương tử có chút nóng nảy xả cà vạt xuống, cởi một cúc trên của áo sơ mi, hít một hơi thật sâu: “Tiểu Ngư, cậu không hiểu. Ai cũng bảo tôi có một công việc rất tốt, lương cao lại nhàn hạ, có thể làm ăn qua loa, trừ khi phạm phải sai lầm rất lớn, bằng không vĩnh viễn không có khả năng phải cuốn gói. Nhưng cậu có biết không? Cái loại công tác quan lại chính phủ này sắp làm tôi ngán đến chết rồi!”

“Bình thường luôn phải cẩn thận trước sau, trên mặt thì cười giả tạo đến cứng ngắc, phải làm mọi chuyện để lấy lòng lãnh đạo, khúm núm mới có thể thuận lợi lên chức. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hiện tại hay mười năm nữa cũng chẳng có gì khác biệt. Cùng lắm thì thăng lên vài cấp, nâng vài bậc lương, mặt nạ phải đeo càng nhiều, thế thì có ý nghĩa gì chứ? Tôi không cam lòng cứ lãng phí tuổi trẻ cùng sinh mệnh của mình như vậy! Tôi muốn làm chuyện mà mình thích, muốn có sự nghiệp của riêng mình, mỗi sáng thức dậy, cả người lại tràn ngập nhiệt huyết, chứ không phải làm một quan viên chính phủ tầm thường vô vị, ngày qua ngày, năm qua năm, cứ phải sống một cuộc sống đầy chán nản!”

Ngu Hiểu lặng yên. Cậu biết, những người tài hoa xuất chúng, lại mang chí khí vươn tới tận trời xanh thì nên giống hùng ưng giang cánh bay liệng phía chân trời, sao có chuyện cam nguyện sống cuộc sống bình thường nhàm chán? “Chỉ là hiện giờ kinh tế đang đình trệ …” Ngu Hiểu có điểm lo lắng.

“Cho nên tôi mới càng phải dốc sức làm, may ra mới nắm bắt được thời cơ!” Vương Tử tràn ngập tự tin, thần thái trong mắt như sáng lên. “Tiểu Ngư, cậu có tin tôi không?”

“Tôi tin tưởng anh, anh nhất định sẽ thành công!”

“Cảm ơn.” Vương Tử lộ ra nét tươi cười mà cậu yêu thích nhất.

Vương Tử làm việc rất quyết đoán, một thời gian sau, trước ánh mắt nuối tiếc của mọi người, dứt khoát từ chức.

Vương Tử tuy không xuất thân từ gia đình giàu có, gia cảnh chỉ thường thường bậc trung nhưng cũng có tài sản kha khá. Thế là bằng tài sản cha mẹ để lại, cầm cố một ít bất động sản, cùng với tiền gửi ngân hàng sau vài năm công tác, anh đăng kí một công ty trách nhiệm hữu hạn cỡ trung, chủ yếu làm về khai phá phục vụ các sản phẩm điện tín, thư từ qua lại với các công trình chờ thi công, có tính chuyên nghiệp cao, bối cảnh phát triển rộng lớn.

Vương Tử rủ thêm hai người bạn, lại hợp đồng với vài kỹ thuật viên, nhưng vẫn không đủ nhân lực. Công ty mới bắt đầu đi vào quỹ đạo, mọi việc anh đều phải tự mình để mắt đến, thân là quản lý lại phải kiêm thêm cố vấn kỹ thuật, dĩ nhiên là bị xoay như chong chóng.

Bấm tay tính toán, Vương Tử quả thật đã rất lâu rồi không tới bể bơi, nhìn bể nước trống rỗng, trong lòng Ngu Hiểu không khỏi thấy cô đơn. Bất quá, vừa đến giờ cơm trưa, tinh thần của cậu liền trở nên phấn chấn, lao vào phòng nghỉ nhân viên, mở tủ lạnh lấy ra hai xuất cơm hộp, chạy như bay xuống dưới lầu rồi leo lên xe đạp, lao đi như tên bắn.
Bình Luận (0)
Comment