Một lúc sau, Ngu Hiểu ngồi trong văn phòng tổng giám đốc được trang hoàng cách điệu hào phóng, và nghênh đón cậu là nụ cười sáng chói như vầng thái dương.
“Tiểu Ngư, cuối cùng cậu cũng đến rồi, tôi đói muốn chết.” Mắt Vương Tử sáng lên, đưa tay đón hộp cơm Ngu Hiểu đưa cho.
“Anh không ăn sáng sao?” Ngu Hiểu lấy một đôi đũa, thay anh mở đồ uống rồi mới lấy hộp cơm của minh, ngồi phía đối diện, cùng nhau ăn.
Công việc của Vương Tử rất bận rộn, thường vội vã đến quên cả ăn, như vậy rất có hai cho cơ thể. Ngu Hiểu thấy vậy, trong lòng thầm lo, chủ động làm thêm một phần cơm hộp, mỗi buổi trưa đều mang đến cho anh. Từ bể bơi đến công ty mới của Vương Tử chỉ gần đi xe một lúc, cũng không phiền lắm, huống chi cậu có thể gặp anh, dù chỉ một chút giờ nghỉ trưa ngắn ngủi cũng là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ngày của cậu.
“Không cần thiết, còn một đống công việc buổi sáng, tôi ăn không kịp.” Vương Tử ngậm một mồm thức ăn, nói lùng bùng không rõ tiếng.
“Cứ như vậy thì dạ dày của anh sẽ đói đến hỏng luôn cho coi.” Ngu Hiểu không đành lòng nhìn hai gò má anh gầy đi thấy rõ.
“Tôi sẽ tự chú ý mà, nhưng còn cậu, ngày nào cũng phiền cậu làm thêm một phần cơm trưa, lại còn phải tự mình mang đến đây, thật sự là rất phiền.”
“Khách khí với tôi làm gì, so với việc anh mà bị đau dạ dày, tôi lại phải đến bệnh viện thăm anh thì còn tốt hơn nhiều.”
“Tiểu Ngư, cậu đối với tôi thật tốt.” Vương Tử nở nụ cười.
“Tôi … khó mà quen được một vị bằng hữu …”
“Ai mà gả cho cậu thì thực sự có phúc, chắc chắn cậu sẽ ngoan ngoãn phục tùng nàng, cưng nàng tới trời luôn? Hơn nữa cậu còn nấu ăn ngon, giỏi việc nhà, aii …” Vương Tử tiếc hận nhìn cậu: “Nếu tôi là con gái, chắc chắn sẽ không bỏ qua cậu!”
“Anh nói bậy cái gì a.” Ngu Hiểu cảm thấy mặt mình có chút đỏ lên. “Từ nhỏ đến giờ căn bản không có cô gái nào chủ động tiếp cận tôi.”
“Đó là bởi vì các nàng không có mắt, không biết thưởng thức.” Vương Tử nháy mắt mấy cái. “Có điều thế càng tốt, Tiểu Ngư chỉ là của một mình tôi thôi.”
Cái gì mà bảo mình là [người của một mình ổng]?
Tim Ngu Hiểu một trận kinh hoàng, Vương Tử mỉm cười với cậu, tiếp tục vẻ mặt thỏa mãn ăn cơm hộp cậu làm. Biểu hiện của người kia thản nhiên như vậy làm cậu thực không biết phải nghĩ sao.
“A, không còn sớm nữa, tôi phải về khu bể bơi, anh cứ từ từ ăn.” Ngu Hiểu nhìn giờ, xúc vội vài miếng cơm tống vào miệng rồi đứng lên. Chỉ được nghỉ trưa có nửa tiếng, đi đi về về cũng mất tới hai mươi phút, tuy rất là vội nhưng cậu cực kỳ muốn ở chung với người kia.
“Tiểu Ngư, chờ một chút!” Vương Tử cũng đứng dậy.
“Có chuyện gì sao?”
“Có chuyện, tôi muốn nói với cậu, kỳ thật tôi đã định nói ngay từ đầu rồi, nhưng mà …” Vương Tử có chút do dự.“Rốt cuộc là làm sao?”
“Cậu có đồng ý nghỉ việc để đến đây giúp tôi không?”
“Hả?” Ngu Hiểu hoảng sợ, đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, cậu thật sự không kịp chuẩn bị tâm lý.
“Tôi biết yêu cầu thế này rất đột ngột, cũng biết cậu rất thích làm cứu hộ viên, cho nên mới do dự không biết có nên nói hay không. Chỗ tôi thật sự rất cần người, cậu cũng thấy đấy, nếu không có cậu, tôi chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi mà nhập viện. Tôi rất cần một trợ lý riêng chu đáo, không chỉ để ý công việc của tôi mà còn có thể chăm sóc những chuyện cá nhân, tôi nghĩ đi nghĩ lại, ngoài cậu ra không còn ai! Thế nào? Cậu có đồng ý đến đây giúp tôi không?”
[Ngoài cậu ra không còn ai!] chỉ mấy chữ nhưng lại giáng thật mạnh vào tim cậu.
“Anh cũng biết … tôi thật sự là không giỏi mấy chuyện giao tiếp. Thấy người lạ là lắp bắp, nói không lên lời, lại không biết đoán ý người khác gì cả. Tôi sợ … đến lúc đó chẳng những không giúp được anh, ngược lại còn thêm cho anh một đống phiền toái.” Đây mới là điều Ngu Hiểu lo lắng nhất.
“Đừng sợ, Tiểu Ngư, không ai sinh ra đã mạnh vì gạo, bạo vì tiền, hiểu rõ mọi thứ. Giao tiếp không tốt thì chỉ cần rèn luyện là được. Sau này, cậu đến giúp tôi chỉ cần phối hợp với nhau trong công ty, không liên quan tới lên ngoài, nếu xảy ra chuyện gì đã có tôi lo.” Vương Tử nghiêm túc nhìn, vươn tay cầm lấy cánh tay phải của cậu. “Tiểu Ngư, tôi cần cậu, về đây giúp tôi, được không?”
Ngu Hiểu mặc chiếc áo phông ngắn tay xanh nhạt, phần da trần bị bàn tay ấm áp của Vương Tử chạm đến không khỏi run lên, giống như lửa đốt.
Đôi mắt sáng ngời của Vương Tử tràn đầy hình bóng của cậu, trong khoảnh khắc cậu thấy được ảo giác rằng mình có thể lưu lại chút hình ảnh mờ nhạt trong mắt người kia. Mà cậu, thực sự muốn ở bên anh. Mặc kệ trực giác ngay từ đầu đã đưa ra một dự cảm bất an, mặc kệ cậu biết rõ rằng chỉ cần nhận lời thì cuộc sống thanh thản vô lo từ nay về sau sẽ bị phá vỡ, mặc kệ kết cục có là hạnh phúc hay thương tâm, rất khó nói trước … Giờ khắc này, đơn thuần nhìn vào ánh mắt khẩn cầu của đối phương, Ngu Hiểu không thể cự tuyệt nổi.
“Vậy … ít nhất cũng phải cho tôi một chút thời gian để nói chuyện với quản lý …”
“Thật tốt quá, Tiểu Ngư, cậu đồng ý rồi! Thật tốt quá!” Vương Tử quá đỗi vui mừng, ôm lấy cổ cậu. Biết rõ đây chỉ là cách biểu đạt tình cảm của bạn bè nhưng khi tựa vào khuôn ngực rộng lớn của anh, tim Ngu Hiểu vẫn đập gia tốc trong ngực, phải rất lâu sau mới bắt đầu chậm lại.
…
“Cậu điên rồi!”
“Tôi tôi tôi … không không không … không điên …”
“Nếu không thì chắc chắn là đầu bị nước vô rồi!”
“Cậu cậu cậu … đầu óc … mới bị nước vô thì có!” Bực quá, nếu không phải là bị nói lắp thì cậu gào lên sẽ có khí thế hơn nhiều. Đối mặt với tên cá mập đang không ngừng hét vào mặt cậu, Ngu Hiểu chuẩn bị sẵn trận địa nghênh địch, vẻ mặt nhất quyết không chịu thua.
“Cậu đang yên đang lành, vì sao phải từ chức?”
Không biết Sa Mộ Thần nghe tin từ đâu, tám chín phần mười là do hai tên miệng rộng Đại Hùng và Hà Mễ.
“Tôi làm cứu hộ viên lâu lắm rồi, muốn thay đổi hoàn cảnh mới.” Không hiểu sao, Ngu Hiểu không muốn nói lý do từ chức thật sự cho cá mập biết.
“Cái gì? Đổi hoàn cảnh mới?” Sa Mộ Thần ngửa mặt lên trời cười ha ha, mang ánh mắt xem thường ra quét Ngu Hiểu từ đầu đến chân. “Tiểu Ngư nhi a Tiểu Ngư nhi, đừng nói cậu lớn lên chỉ giống như mấy cây cỏ dại, chả có chỗ nào hấp dẫn người khác, cũng không nói đến tính cách của cậu trầm lặng chỉ thích cố thủ trong nhà, chiều nào cũng chỉ là cơm nước xong rồi lên mạng đọc tiểu thuyết, mà mấy món ăn cậu làm cũng chỉ quanh đi quẩn lại mấy món quen thuộc, mà lên mạng vĩnh viễn cũng chỉ vô mấy cái diễn đàn buồn tẻ, thậm chí còn bình luận mấy loại chuyện kiểu như chó của bác gái nhà họ Lý nuôi mới mất tích, hoặc là đại thẩm nhà họ Trương quên không đóng tiền điện mà bị cắt điện linh tinh vớ vẩn … Mà ngay cả xem tiểu thuyết, cậu cũng chỉ xem mãi một cái trang văn học, đặt làm trang chủ mà ngày ngày đọc đi đọc lại mấy cái tình tiết ngớ ngẩn …”
“Cậu là tên gia khỏa cứng nhắc, buồn chán, quái gở nhất mà ta từng thấy, Có thể tìm được một công việc ổn định ở bể bơi như thế này đã là phúc cậu phải tu luyện đến mấy đời rồi. Nếu ta mà là cậu, ta sẽ ngày ngày thắp hương cảm tạ tổ tiên, bắt vít cắm rễ, làm thật tốt công việc rất có [tiền đồ] này. Tiểu Ngư nhi, cậu vẫn nên an phận thủ thường làm một cứu hộ viên đi, đừng gây sức ép với xung quanh mà làm gì!”
“Cậu thấy tôi như vậy sao?” Thở không ra hơi. Cuối cùng Ngu Hiểu cũng được thế nào là [mắt chó nhìn người thấp hơn]. (anh đã có một bước tiến hóa đại nhảy vọt từ động vật máu lạnh – cá mập sang động vật máu nóng – chó)
“Vớ vẩn, ta biết cậu như vậy từ lâu rồi, ngay cả trong đầu cậu có bao nhiêu notron thần kinh ta cũng thấy rõ mồn một.”
“Nhưng cậu chắc chắn không biết, Vương Tử mời tôi qua làm trợ lý riêng cho anh ấy, tiền lương lại cao gấp ba so với ở bể bơi.” Ngu Hiểu nhịn không được nói ra.
Sa Mộ Thần ngẩn mặt, đôi mắt trong một thoáng sắc bén như kiếm. Không biết sao Ngu Hiểu lại có vài phần chột dạ.
“Vậy càng không thể đi!” Sa Mộ Thần nói như đinh đóng cột.
“Tại sao?”
“Bỏ qua việc hắn bụng dạ khó lường, mang lương cao ra làm mồi nhử, thực tế lại phải thay hắn bán mạng, nói không chừng còn mang cậu bán cho bọn buôn lậu thịt người. Đến lúc đó kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, cậu cứ chờ mà thành cá nướng đi.”
“Sa Mộ Thần!” Ngu hiểu thật sự phát cáu.
“Được được, ta nói nghiêm túc.” Sa Mộ Thần không trêu chọc nữa mà lộ ra một tia thần sắc nghiêm túc hiếm thấy. “Tiểu Ngư nhi, xã hội là một mớ hổ lốn rất phức tạp, căn bản không hợp với cậu. Cậu vốn nên sống ở khu bể bơi hoàn cảnh đơn giản này, cần gì phải vì tiền mà nhảy vào nơi đầm lầy bẩn thỉu đó?”
“Tôi không phải vì tiền!” Ngu Hiểu thốt ra, nói xong mới cảm thấy không ổn.
“Nga? Không phải vì tiền, chẳng lẽ là vì Vương Tử của cậu sao?” Lập tức bị Sa Mộ Thần nắm đuôi, Ngu Hiểu không thể cãi lại.
“Cậu thật sự thích hắn sao? Hắn là nam nhân.”
Cứ tưởng Sa Mộ Thần sẽ mượn cớ trêu cậu đến nơi đến chốn, ai ngờ hắn không có, không trêu chọc, cũng không trào phúng, chỉ chặt chẽ nhìn cậu. Ánh mắt của hắn thâm sâu rộng lớn, giống bao phủ muôn ngàn lớp băng, phía sau che dấu cái gì Ngu Hiểu từ trước tới nay đều không hiểu nổi.
“Tôi hiểu rất rõ anh ta là nam nhân, cho nên tôi thật sự chỉ muốn làm bạn tốt với anh ta.” Lúc này đây, Ngu Hiểu không ấp úng, cũng không hàm hồ, mà là kiên định nói: “Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng có bạn bè, mà người có thể miễn cưỡng coi là bằng hữu lại chỉ biết bỏ công sức ra mà đả kích, khi dễ tôi, chỉ cần có dịp là mang tôi ra làm trò đùa. Tôi tự biết năng lực của mình, càng biết rằng mình vô dụng. Chỉ có Vương Tử là đối với tôi không giống những người khác. Chỉ có mình anh ấy để mắt đến tôi, thậm chí còn đưa ra mức lương cao để mời tôi về làm việc. Cậu xem, sao tôi có thể cự tuyệt anh ta chứ? Mặc kệ anh ta làm sao, bất cứ việc gì, chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ dốc toàn lực để giúp anh ta!”
Tựa như bị mấy lời của cậu làm cho chấn động, Sa Mộ Thần yên lặng nhìn cậu, một lúc lâu sau mới cười khổ nói: “Thì ra, trong lòng cậu, ta chỉ là tên ác nhân thích khi dễ người khác.”
“Chẳng lẽ cậu không phải?” Ngu Hiểu hỏi ngược lại.
“Ta nào có?” Sa Mộ Thần sờ sờ cằm, trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ bởi vì hiện tại ta thỉnh thoảng chạy đến nhà cậu ăn trực cơm, coi cậu như đầu bếp kiêm người hầu miễn phí của ta, độc chiếm sô pha của cậu? Vì trước đây ta chê cười cậu là [tiểu bổn ngư], [cà lăm ngư], sai một đám nam sinh càn quấy chặn đường đi học của cậu, hại cậu đi học muộn bị thầy giáo phê bình? Hay vì hồi học quốc trung ta ám cậu mốc đầu, hại cậu phải sống dưới cái bóng của ta, về sau còn đoạt luôn mấy nữ sinh có cảm tình với cậu …” (=____=!!!)
“Cậu cư nhiên còn đoạt nữ sinh có cảm tình với tôi? Từ lúc nào? Sao tôi không biết?!” Ngu Hiểu không khỏi hít sâu một hơi.
“A? Cậu không biết sao?” Sa Mộ Thần phát hiện ra mình lỡ miệng, sắc mặt đổi 180 độ, cười gian, chân bắt đầu hướng ra bên ngoài. “Tiểu Ngư nhi, đừng nóng giận, chỉ là trò chơi thôi mà, PLAY GAME …”
“PLAY cái đầu cậu!” Ngu Hiểu luôn luôn tốt tính, lần này phá lệ thô bạo, vung tay ném cái giẻ lau, nhưng tên cá mập chạy lẹ quá, cái giẻ lau chỉ có thể bị cậu phi ra ngoài cửa …
Cứ như vậy, Ngu Hiểu chính thức gia nhập vào [Công ty Trách nhiệm hữu hạn Thông tin Thiên Hà]. Ngày đi làm đầu tiên, Vương Tử trịnh trọng mở cuộc họp công ty, giới thiệu cậu với các nhân viên.
“Đây là Ngu Hiểu tiên sinh, là trợ lý riêng của tôi, hy vọng mọi người sẽ cùng nhau hợp tác tốt.” Vương Tử lúc làm việc cực kỳ nghiêm túc, rất có uy, khi anh nói, không gian im lặng đến mức cái kim rơi cũng có thể nghe thấy.
“Tôi tôi … là … Ngu Hiểu, rất vui khi được gia nhập [Thông tin Thiên Hà], mong rằng mọi người … có thể quan tâm giúp đỡ.” Được Vương Tử trịnh trọng giới thiệu như nhân vật lớn, thật sự là rất bất ngờ. Ngu Hiểu không thích ứng kịp với những trường hợp này, đại khái lắp bắp xong, lưng cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, không khỏi thầm mắng mình vô dụng. Vừa mới bắt đầu đã khiếp đảm thế này, về sau làm sao giúp Vương Tử đây?
“Tiểu Ngư, cậu không khỏe sao? Trên trán nhiều mồ hôi quá.” Hội nghị vừa chấm dứt, Vương Tử quan tâm hỏi cậu.
“Tôi không sao, chỉ hơi khẩn trương chút thôi. Mọi người xem ra rất hòa thuận, tôi cần chút thời gian để làm quen.” Ngu Hiểu cười cười nói, cố gắng nâng cao tinh thần.
“Tiểu Ngư, tôi biết cậu rất khó quen được với hoàn cảnh mới, không sao, chúng ta có thể từ từ cố gắng. Tôi tin cậu nhất định có thể làm tốt việc này.”
“Ừm, tôi sẽ cố gắng!” Dưới ánh mắt ôn nhu mong chờ đó, điều cậu có thể làm chỉ là liều mạng gật đầu. Vô luận như thế nào, cậu cũng không muốn làm anh thất vọng, lại càng không muốn phụ sự mong đợi của anh.
Ngu Hiểu âm thầm quyết định, phải hoàn toàn thay đổi bản thân! Giờ khắc này, nếu không thể trở về làm kẻ trầm lặng quái gở, làm một tiểu trạch ngư chỉ biết quanh quẩn ở nhà được nữa, thì nhất đinh phải giỏi giang, tỉnh táo lanh lợi, trở thành trợ thủ đắc lực của anh!
Giang sơn thì dễ đổi thôi, nhưng mà đánh chết cái nết cũng không chừa.
Các cụ nói không sai, thay đổi tính cách của một con người quả thật là chuyện không thể, có cố cũng chỉ là một nỗ lực cực đoan và thống khổ. Hậu quả của việc ép buộc bản thân với người có xu hướng khép kín như Ngu Hiểu mà nói là phải trải qua những ngày bị dày vò gấp chục lần người bình thường. Từ một cứu hộ viên trầm lặng, thậm chí có chút quái gở mà trở thành một trợ lý kinh doanh khéo léo năng động, khoảng cách mà cậu phải vượt qua quả thật là xa như trời với đất.
Quá khó khăn! Tựa như một chú cá nhỏ đang thích ý phiêu du trong lòng đại dương trong nháy mắt bị người ta ném lên bờ, bầu không khí xa lạ như chiết lấy yết hầu của cậu, làm cậu không thở nổi.
Trước kia Ngu Hiểu thích quanh quẩn ở nhà, hiện giờ lại phải miễn cưỡng bản thân cùng đồng nghiệp hoặc khách hàng ra ngoài ăn nhậu, rõ ràng là không biết cách tiếp xúc với người lạ, nhưng lại cố ép mình tạo ra đề tài để nói chuyện vui vẻ, rõ ràng là sợ chỗ đông người nhưng lại cố tươi cười, tỏ ra hòa đồng thoải mái.
Mới qua mấy ngày mà Ngu Hiểu đã mồ hôi đầm đìa, giống như con cá nhỏ bị phơi dưới ánh nắng mấy ngày liền. Có khi mệt mỏi lê bước về nhà, nhìn bộ dạng tóc tai, âu phục, giày da của mình qua tấm gương lại cảm thấy nghi hoặc, tựa như cậu không hề quen biết cái người trong gương kia.
Ở công ty, cách giao tiếp của mọi người phức tạp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Ngu Hiểu. Sa Mộ Thần tuy rằng ngoa ngoắt nhưng lại nói đúng sự thật, xã hội là cái chảo hổ lốn, hoàn toàn không hợp với cậu.
Công ty của Vương Tử tiết tấu làm việc rất nhanh, nhân viên tới lui, việc lặt vặt thì cứ gọi là chất đống. Bất luận là công hay tư, Ngu Hiểu đều phải kham hết, trọng trách trên vai cậu cực kỳ quan trọng. Hơn nữa cậu lại không có kinh nghiệm, trước kia đều sống trong hoàn cảnh tương đối đơn thuần như trường học hay bể bơi, ngoại trừ bơi lội ra thì cái gì cũng không biết, thậm chí cả máy chụp ảnh cũng không biết dùng, chuyện gì cũng phải hỏi, nhiều lúc đần mặt ra cho người ta chê cười.
Công ty dù sao cũng không thể so với khu bể bơi, Đại Hùng và Hà Mễ dù hay móc máy cậu nhưng không hề có ý xấu, chỉ thuần túy muốn tốt cho cậu, còn trong công ty lại có rất nhiều xung đột, dù là chuyện nhỏ đến đâu, chỉ hơi biến động một chút cũng có thể đụng chạm đến lợi ích của mọi người, vô hình chung lại đắc tội với người khác.
Tuy rằng Vương Tử là hậu thuẫn lớn nhất của Ngu Hiểu, nhưng cũng là nguyên nhân lớn nhất mang đến rắc rối cho cậu, không ít kẻ vì ghen tị mà chơi xấu Ngu Hiểu, hoặc thừa dịp Vương Tử không có ở đó mà châm chọc khiêu khích. Những chuyện đó Ngu Hiểu đều im lặng chịu đựng, không hề mở miệng với Vương Tử.
Bởi vì cậu không muốn làm anh lo lắng, lại càng không muốn làm phức tạp thêm mối quan hệ của Vương Tử với người khác. Cậu là trợ lý riêng của Vương Tử, công việc không khác gì bảo mẫu vạn năng, theo một nghĩa nào đó mà nói, chịu chút khiêu khích cũng nằm trong [phạm vi nhiệm vụ] của cậu, Ngu Hiểu không hề oán giận.
Sau một tháng đi làm, Ngu Hiểu căn bản không hề có được một giấc ngủ ngon, ban ngày làm việc quá khẩn trương mà ban đêm lại thường xuyên mất ngủ, thân thể sa sút nghiêm trọng. Vương Tử không phải không để ý, nhưng mỗi lần anh hỏi, cậu đều nói chỉ là có chút không quen mà thôi.
Có đôi khi ở công ty bị ủy khuất, không biết kể với ai, giờ tam tầm Ngu Hiểu sẽ chạy đến bể bơi, bơi liền một, hai giờ.
Đáy biển là nhà của cậu, nước là người bạn thân thiết nhất của cậu. Dù là phiền não lớn đến thế nào, chỉ cần thay đồ bơi, lao xuống nước, mọi buồn bực trong nháy mắt liền không cánh mà bay.
Ngu Hiểu thích giam mình trong đáy nước trầm lặng, thích cảm thụ dòng nước nhè nhẹ chuyển động bao quanh thân mình, phảng phất giống như lời an ủi, còn có ánh nắng tươi sáng của ban ngày, chậm rãi phiêu du trong nước …
Khi đó, những tia sáng chói lọi chiết xạ vào mặt nước, óng ánh lung linh lan tỏa, tựa như tiến vào miền cổ tích.
Dù cậu thích bơi lội đến thế nào, nhưng khi đã cởi bỏ chiếc áo cứu sinh thì sẽ không bao giờ … được làm một phần của nơi này nữa. Ngu Hiểu thường dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bọn Đại Hùng mặc đồng phục cứu hộ viên. Tiền lương của cậu nhiều gấp ba bọn họ, phúc lợi tài chính cũng hơn họ rất nhiều, nhưng cho tới tận bây giờ, cậu không nhận được sự nhiệt tình hăng hái đến mãnh liệt như khi còn làm cứu hộ viên. Chỉ là, cậu đã chọn một con đường hoàn toàn khác mất rồi, không thể nào quay lại được nữa.
“Tiểu Ngư, cậu đã trở thành nhân vật tinh anh cao cấp rồi mà, sao còn thường xuyên mò tới đây thế?” Hà Mễ vừa thấy Ngu Hiểu đến đã trêu chọc.
“Tinh anh cái gì, cậu cũng đừng có trêu ghẹo tôi nữa.” Ngu Hiểu cười khổ nói.
“Tiểu Ngư, hình như cậu có chút thay đổi thì phải.” Đại Hùng bắt đầu săm soi cậu.
“Thay đổi thế nào?”
“Rất khó nói, chỉ cảm thấy cậu hơi khang khác thôi …” Đại Hùng xoa xoa gáy.
“Nói nhảm, giờ người ta đã là trợ lý tổng giám đốc, dưới một người nhưng trên muôn người, cưỡi BMW ra ra vào vào mấy khu nhà cao cấp, tiền lương của cậu so ra cũng chỉ bằng số lẻ mà thôi.” Hà Mễ trừng mắt liếc Đại Hùng một cái.
“Đâu có khoa trương vậy đâu? Công ty của Vương Tử cũng không lớn lắm.” Ngu Hiểu cười nói.
“Aii, chính là cái này, cậu đã cười, mà nói chuyện cũng lưu loát hơn!” Biểu hiện của Đại Hùng như thể cậu ta vừa phát hiện ra châu lục mới.
“Chỉ là Tiểu Ngư cười rộ lên trông cứ giả giả, tôi thích cậu trước kia hơn.” Hà Mễ than thở.“Không tán gẫu với các cậu nữa, tôi phải đi rồi.” Ngu Hiểu từ trong nước nhảy dựng lên, vội vàng quấn khăn tắm.
“Đã gần tám giờ tối rồi, cậu còn định đi làm sao?” Hà Mễ kỳ quái hỏi.
“Tôi đăng ký lớp học bổ túc, sắp bắt đầu rồi, tôi phải đi thôi.”
Để có thể đảm nhận công việc, thời gian rảnh Ngu Hiểu đăng ký học thêm các lớp như tiếng Anh, huấn luyện nghiệp vụ trợ lý, cách sử dụng các phần mềm văn phòng. Vì thế mà cậu bận rộn cả ngày, chạy đến thở không ra hơi. Từ một chàng trai chỉ thích quanh quẩn trong nhà mà trở thành một người phóng khoáng lạc quan, quả thật không thể chỉ trong một sớm một chiều.
“Cậu còn chưa ăn tối mà?”
“Không kịp nữa rồi, trên đường sẽ mua bánh mì ăn tạm vậy.” Ngu Hiểu phất tay với bọn họ, ba chân bốn cẳng chạy vào phòng thay đồ.
“Tiểu Ngu đừng có cố quá, cậu chỉ có một cái mạng thôi đó.” Hà Mễ từ phía sau gào theo.
“Biết rồi.”
Lao ra khỏi khu bể bơi. Đã là cuối thu, cái rét làm cho Ngu Hiểu hít thật sâu, chà sát hai tay lạnh như băng vào nhau. Nhìn tòa nhà lớn trước mặt, trong lòng trống rỗng. Mỗi lúc như vậy, cậu liền cố gắng nhớ đến Vương Tử, nhớ đến nụ cười ấm áp của anh, nội tâm sẽ kiên định hơn.
Từ lúc Vương Tử dẫn cậu đến thế giới này, cho tới tận bây giờ, cậu vẫn không hòa nhập nổi với nó, sống một ngày cứ như một năm, nhưng cậu tuyệt đối không hối hận!
Công nhân bình thường, giờ tan tầm đều được nghỉ ngơi, nhưng tổng giám đốc lại không có quyền lợi đó. Hôm nay là thứ sáu, lịch trình của Vương Tử xếp kín đặc, liên tục phải gặp gỡ rất nhiều khách hàng. Giữa trưa, Ngu Hiểu liền tới nhà trọ của anh.
Lấy chìa khóa Vương Tử đã đưa để mở cửa, một mảng yên tĩnh, cửa phòng ngủ đóng chặt. Ngu Hiểu nhẹ nhàng đẩy ra, không ngoài dự đoán, trên giường, Vương Tử cuộn tròn vù vù ngủ say dưới đống chăn. Có đôi khi Ngu Hiểu nghi ngờ, nói anh cần một trợ lý, không chừng anh còn cần một quản gia chăm sóc cả cuộc sống thường ngày cho anh hơn.
“Vương Tử, dậy thôi.” Ngu Hiểu lay bả vai anh, người kia ngủ như một đứa nhỏ, miệng hơi hé ra, trông ngồ ngộ.
Đang ngủ say bị đánh thức, Vương Tử hàm hồ kháng nghị, nghiêng người, rúc sâu sâu hơn vào trong chăn. Ngu Hiểu bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục lay anh. Đại khái trên dưới năm phút sau, Vương Tử cuối cùng cũng mở mắt, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Sắp trưa rồi, không còn sớm nữa, nếu không dậy sẽ trễ hẹn với Lâm tiên sinh.” Ngu Hiểu lôi anh dậy, Vương Tử đánh vài cái ngáp, vẻ mặt ai oán nói: “Tôi còn chưa có ngủ đã.”
Trong khoảng thời gian này, ở công ty nhìn anh đều là bộ dáng ưu tú tiêu chuẩn, rất ít thấy cái vẻ trẻ con như thế này, Ngu Hiểu nhịn không được nở nụ cười. “Vương tổng giám đốc. ngài thật sự nên dậy thôi, mặt trời đã lên cao lắm rồi.”
Vương Tử từ trên giường đứng dậy, nghiêng trái nghiêng phải, ngả tới ngả lui, trông như sắp ngã tới nơi. Ngu Hiểu đứng nhìn mà thay anh toát mồ hôi lạnh. Mặc qua mặc lại cũng không xong cái áo sơ mi trắng, Ngu Hiểu bất đắc dĩ nói: “Thôi để tôi giúp anh.” Rồi giúp anh mặc vào.
Một tháng liền như hình với bong, khoảng cách giữa cậu và Vương Tử ngày càng ngắn lại. Về chuyện công, Vương Tử dần phó thác mọi chuyện cho cậu, về việc tư, anh ngày càng ỷ lại, nghiễm nhiên coi Ngu Hiểu là quản gia của mình.
Khi Ngu Hiểu bắt đầu thắt cà vạt, Vương Tử đang lơ mơ mới bắt đầu thanh tỉnh, nâng cằm phối hợp với động tác của cậu. Gần trong gang tấc, cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp trên người đối phương, Ngu Hiểu ngừng thở, sợ kinh động đến một điều gì đó.
Không gian bắt đầu trầm ám đến khác thường …
Mỗi khi được ở gần anh như vậy, Ngu Hiểu lại cảm thấy hết thảy vất vả đều xứng đáng.
“Tiểu Ngư, mọi người đều nói cậu cứ như cô vợ nhỏ của tôi vậy.” Vương Tử trêu đùa.
Tay Ngu Hiểu run lên, thiếu chút nữa thắt nhầm.
“Ai nói vậy chứ?”
“Tất cả mọi người đều nói vậy, ai nhìn cậu cũng bảo rất có dáng dấp của cô vợ ngoan hiền.”
“Tôi là nam mà.” Ngu Hiểu nhăn mặt nói.
“Đúng vậy, thực đáng tiếc.” Vương Tử thở dài một tiếng. “Tại sao cậu lại là nam? Nếu cậu là nữ, tôi nhất định sẽ cưới cậu về nhà!”
Ngu Hiểu vừa thắt xong cà vạt, mí mắt vừa nâng lại chạm ngay đôi mắt sáng lóa lấp lánh ý cười của anh.
“Tiểu Ngư, nếu có thể cứ như vậy thì thật tốt, không có ai khác, chỉ có hai người chúng ta.”
“Nói ngốc cái gì đó, anh còn phải kết hôn nữa.” Ngu Hiểu nghiêm nghị nói. Cậu sao dám ôm hi vọng lớn lao như vậy?
“Đúng vậy a, vì sao người ta lại phải kết hôn chứ? Aiii, nếu lão bà tôi muốn lấy sau này có được một phần mười sự hiền tuệ của cậu thì tốt rồi.” Vương Tử tiếc hận nói: “Chi bằng để kiếp sau đi, kiếp sau không biết chúng ta có duyên gặp nhau không nhỉ? Nhưng mà kiếp sau cậu phải xem xét cẩn thận, nhất định đầu thai làm con gái nghe chưa.”
Biết rõ chỉ là trêu chọc thôi, không có ý tứ sâu xa gì nhưng tâm Ngu Hiểu vẫn bị cái gì đó đâm trúng, ẩn ẩn đau, cậu cúi đầu che đi cảm xúc của mình. “Tốt rồi, chúng ta đi thôi.”