Ngày thứ hai mà Tiểu Tuyết mong chờ cũng đã tới. Từ hôm qua đến giờ, Tiểu
Tuyết luôn tưởng tượng Triệu Dận Thành sẽ cho cô xem cái gì, cuối cùng
với kinh nghiệm bao năm trôi nổi giữa dòng đời, Tiểu Tuyết quyết định sẽ dùng bí mật đó để “uy hiếp” Triệu Dận Thành, bắt cậu làm nô bộc.
Tiết học thứ nhất vừa kết thúc, vốn tưởng rằng có thể biết bí mật thì Triệu
Dận Thành lại bị gọi vào phòng làm việc, càng chờ đợi Tiểu Tuyết càng
khó chịu. Tiểu Tuyết không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn học tiếp
tiết thứ hai.
Hôm nay, tiết đầu tiên là tiết của cô Giang –
giáo viên chủ nhiệm. Cô Giang là một người phụ nữ nghiêm túc, đã hơn 30
tuổi rồi mà vẫn chưa lập gia đình, đối với chuyện phụ nữ gặp áp lực về
hôn nhân, Tiểu Tuyết không có ý kiến…
Tiết sau, giáo viên
say mê đọc diễn cảm bài văn, học sinh bên dưới nghiêm túc nhìn chằm chằm bài vở, đột nhiên Triệu Dận Thành ném một cuốn vở nhỏ sang, Tiểu Tuyết
nhìn cậu một cái, chỉ thấy cậu thần bí nháy mắt, Tiểu Tuyết liền hiểu
ngay, sau đó nhân dịp giáo viên không chú ý mở cuốn sổ ra. Trong lòng
Tiểu Tuyết mênh mông, từ lúc trọng sinh đến nay, cô mới biết được cảm
giác được bạn học chuyền giấy lại thú vị đến thế.
Trên quyển vở
không có gì đặc biệt, ngoại trừ phía dưới góc phải có cô ngốc Tiểu Hỏa
đang cúi người. Lúc này Triệu Dận Thành dụ giáo viên xoay người sang
hướng khác, Tiểu Tuyết cầm lấy quyển vở nhỏ, sau đó mở một góc ra, cô
nhớ hình như lúc trước có lưu hành một loại anime, cứ mua một hộp bong
bóng 5 xu là được tặng, hình như rất thịnh hành. Câu chuyện trên trang
hoạt họa đại khái là thế này:
Một cô bé đi vào một khúc đường,
không cẩn thận dẫm lên một đống phân, cho nên cô bé tiện tay nhặt một
chiếc lá để lau, kết quả trên chiếc lá đó có một con sâu rất lớn, cô bé
bị dọa giật mình, cuống quýt vứt con sâu lớn xuống đất, cho nên con sâu
lớn nổi giận đùng đùng, sau đó nó biến thành một trái boom, đem cô bé nổ đến tan xác . . . Tiểu Tuyết cảm thấy bất ngờ nhất chính là cuối chuyện còn có dòng chữ “Còn tiếp”.
“Thế nào?” Sau khi nhìn Tiểu Tuyết một lượt, Triệu Dận Thành hỏi.
“Lợi hại.” Tiểu Tuyết lấy lại tinh thần, giơ ngón cái lên thật cao. Sau đó
gấp lại quyển vở, thầm nghĩ: thật là một đứa bé mạnh mẽ.
Tiểu Tuyết chuẩn bị đem trả cuốn sổ nhỏ cho Triệu Dận Thành, nhưng cuốn sổ
đột nhiên biến đi đâu mất, ngẩng đầu lên liền bắt gặp khuôn mặt nghiêm
túc của cô Giang.
“Vạn Tiểu Tuyết, tan học đến phòng làm việc của cô.” Cô Giang bình tĩnh nói, cũng thuận tay nhét cuốn sổ vào túi.
Nửa tiết còn lại, Tiểu Tuyết không còn tâm trạng nghe nữa. Không ngờ sau
khi sống lại vẫn phạm lỗi để giáo viên trách phạt o(>﹏
“Vạn Tiểu Tuyết, có chuyện gì xảy ra?” Cô Giang đặt quyển vở trên bàn. Trước mặt chứng cứ rành rành, Tiểu Tuyết lựa chọn im lặng.
“Lúc
bình thường trong lớp học em cũng rất thiếu tập trung.” , cô Giang liếc
mắt nhìn người đang cúi đầu im lặng sám hối, lại mở miệng nói: “Niệm
tình em thông minh, thành tích không tệ, cô sẽ không báo cho người nhà,
không ngờ em lại đem đồ chơi vào tiết học, cô rất thất vọng.”
Vạn Tiểu Tuyết nhìn cô Giang, nghĩ thầm, đâu phải do em tự mang vào, cô có
cần nghiêm khắc như vậy không? Nếu cô biết cái đồ chơi đó là do học sinh giỏi Triệu Dận Thành mang vào, lúc đó cô có còn tức giận không? Nhưng
ngoài mặt Tiểu Tuyết trưng ra bộ mặt rất hối lỗi.
“Thưa cô.”
“Vào đi.” Mới vừa rồi còn nghiêm khắc dạy bảo, xoay người qua nhìn thấy Chi
Lương, lập tức nhiệt tình đứng lên “Chi Lương, có chuyện gì mà tới tìm
cô?”
Tiểu Tuyết nghe được giọng nói của Chi Lương, lặng lẽ
đáng thương đưa mắt nhìn cậu, vậy mà Chi Lương tự nhiên quay đầu đi, làm bộ không nhìn thấy.
“Vạn Tiểu Tuyết, hình như em là hàng
xóm của Chi Lương thì phải?” Mặc dù là câu nghi vấn, tuy nhiên giọng nói rất khẳng định.
Tiểu Tuyết gật đầu một cái, cô biết rồi thì hỏi em làm gì.
“Cô hi vọng em sẽ noi theo gương của Chi Lương để học tập, đúng rồi thầy
Lâm, lần này Chi Lương thi Olympic điểm thế nào?” Thầy Lâm là giáo viên
dạy Toán.
“À đúng rồi, cao điểm nhất đấy, còn 15 điểm nữa là tròn rồi.”
“Nói như vậy là 85 điểm rồi, mà hình như tôi nhớ từ trước đến nay cũng xấp xỉ 85 là cao nhất rồi.”
“Chi Lương của chúng ta đúng là thiên tài, à đúng rồi Chi Lương, em tìm cô có chuyện gì?”
“Bài tập quên nộp.” Chi Lương thả lên mặt bàn giáo viên một cuốn vở, sau đó quay mặt đi.
Nhìn Chi Lương không hề có tí lễ phép nào, hai giáo viên đồng loạt thở dài, a, thiên tài a, luôn khác người như vậy.
Cuối cùng kết quả xử phạt là Tiểu Tuyết phải chép phạt 3 trang, sang mai nộp lại.
Mà Tiểu Tuyết không khai ra chủ nhân cuốn sổ là ai, cho nên Triệu Dận
Thành vừa xót tiền vừa đau lòng cho cô, lại cảm thấy Tiểu Tuyết rất xứng là anh em, sau đó quyết định công nhận cô là bạn tốt.
Sau
khi Triệu Dận Thành mở rộng cửa lòng với tiểu Tuyết, liền không suy nghĩ mà cống hiến cho cô “tâm huyết cả đời” —— mấy chục ảnh anime đơn giản.
Tiểu Tuyết rất cảm thán, thì ra tuổi thơ lại đơn thuần như thế. Sau đó
hưng trí bừng bừng nghiên cứu với Triệu Dận Thành, Tiểu Tuyết thấy trong truyện nữ nhi toàn gặp xui xẻo, còn nam nhi thì toàn gặp may mắn, nhất
định là Triệu Dận Thành trọng nam khinh nữ, mà câu chuyện đó kể về một
anh hùng cổ đại…
Dần dần, Tiểu Tuyết cũng nhân cơ hội đi học trễ một hôm, Triệu Dận Thành vì mục tiêu vĩ đại mà mắt nhắm mắt mở cho
qua. Nhưng cậu quên mất, trước cửa trường học còn có người điểm danh,
cậu cũng đành bất đắc dĩ.