Theo lời của Triệu Dận Thành, lúc nhỏ cậu sống ở Mĩ, lên tiểu học mới theo
bố mẹ về đây sống, hè này sẽ quay về Mĩ sống với cô. Mà Tiểu Tuyết thấy
trí tưởng tượng của Triệu Dận Thành đúng là Thiên Mã Hành Không*, quả
nhiên học sinh trong nước không thể nó trí tưởng tượng táo bạo như cậu.
*Thiên Mã Hành Không: ý nói suy nghĩ thay đổi nhanh đến chóng mặt, không theo
một khuôn tự nào, tự nhiên trôi chảy, khác hẳn với tư duy lộn xộn tầm
thường.
Trở thành bạn tốt của Triệu Dận Thành là một điều
rất thú vị. Cậu và Chi Lương là hai con người rất khác nhau, nếu như
Triệu Dận Thành cho người ta cảm giác tinh không vạn lí, thì Chi Lương
đem lại cảm giác mưa dầm liên miên. Mà Triệu Dận Thành đơn thuần mà tỏa
sáng như ánh mặt trời, cậu không hề đáng ghét như cô Giang, không gây sự như thằng nhóc lớp 4 Hoàng Đại Phi.
Hoàng Đại Phi tuy là
một học sinh tiểu học, nhưng rất vinh dự được toàn trường đoàn kết công
địch*. Nghe nói ở lớp 4 chả có ai muốn ngồi cùng bàn với cậu. Cậu ta rất thích đứng trước quầy thức ăn để cướp đồ ăn của học sinh khác, một lần
Tiểu Tuyết không may chạm mặt cậu ta, nếu cô không đưa cho cậu, cậu sẽ
nhổ nước miếng lên đồ ăn của cô. . . Tóm lại, đối với loại học sinh như thế Tiểu Tuyết rất ghê tởm. Triệu Dận Thành nói ba của Hoàng Đại Phi là một người giàu có, đóng góp cho trường học một số tiền lớn, hồ bơi của
trường học là do nhà bọn họ tài trợ. Nhìn hồ bơi rộng lớn, Tiểu Tuyết
nhịn.
*công địch: ý nói chán ghét.
Ngày thứ sáu, sau khi học xong hai tiết buổi chiều, tiếp đến là hai tiết học tự chọn, bởi vì Tiểu Tuyết không điểm danh ở lớp học tự chọn, nên cô và Triệu Dận Thành quyết định trốn tiết. Mấy hôm trước Triệu Dận Thành nói bắt gặp một cây lựu đang kết trái, hẹn cô hôm nay cùng đi “nhìn”. Nhưng vừa đi đến cửa trường học liền thấy giáo viên đứng ở đó. Hai người
nhanh chóng lui trở lại, không thể về lớp được nữa, cả hai quyết định sẽ làm loạn trong sân trường.
Đi ngang qua phòng học toán
Olympic, Tiểu Tuyết cố ý dừng làm mặt quỷ với Chi Lương, Chi Lương vẫn
như cũng nghiêng đầu tập trung, Tiểu Tuyết nhất thời tức giận. Triệu Dận Thành một bên gọi tên Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết liền vội vàng đi theo. Chi Lương nhìn bóng lưng của Tiểu Tuyết và Triệu Dận Thành, tốc độ viết
cũng tăng nhanh mấy phần, sau đó rời khỏi phòng học đi theo.
Nhưng đến khi tìm được Tiểu Tuyết và Triệu Dận Thành, trên người cả hai đã dính đầy bụi phấn.
“Xảy ra chuyện gì?” Chi Lương không ngờ mình chỉ ra ngoài muộn mấy phút, hai người họ liền thê thảm như vậy, lúc này cả hai đang đứng cạnh một cái
ao, lau đi bụi phấn trên người.
“Hoàng Đại Phi, cậu ta ném
phấn bọn tớ.” Triệu Dận Thành thuận miệng đáp. Mạc dù cậu và tiểu Tuyết
đều bị ném, nhưng hôm nay quần áo của cậu màu rất sáng nên không sao,
nhưng tiểu Tuyết lại gặp phải rắc rối, mắc tóc dài bám bụi trắng tinh,
lúc này hận không thể lao đầu xuống ao.
“Tớ muốn đem cậu ta
chặt thành 8 khúc, các cậu đừng cản tớ, tớ, tớ sẽ đi tìm hung khí mới
được.” Tiểu Tuyết vừa lắc lắc để bụi trên đầu rơi xuống vừa giận dữ.
Triệu Dận Thành vô lương tâm cười phá lên, đừng nói Triệu Dận Thành. Khóe
miệng hũ nút Chi Lương nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được mà nhếch
lên, chẳng qua là cả hai không nói ra.
Hơi tỉnh táo lại, Vạn Tiểu Tuyết thấy Hoàng Đại Phi đúng là phạm tội ác tày trời, cần bị
trừng phạt nghiêm khắc, chặt thành 8 khối hình như hơi nhẹ nhõm cho cậu
ta. Nhưng trừng phạt nghiêm khắc thế nào Tiểu Tuyết vẫn không nghĩ ra,
doanh nhân tương lai Triệu Dận Thành vẫn chưa có cao kiến.
“Tớ có cách.” Chi Lương nói.
“Cách gì?” Triệu Dận Thành biết Chi Lương rất thông minh, được nhiều giáo
viên yêu thích giống cậu. Tuy cả hai đều là “nam sủng” của giáo viên
nhưng chưa từng tiếp xúc với nhau. Cậu chỉ biết Chi Lương là hàng xóm
của Tiểu Tuyết, sau lưng bị cô gọi là “hũ nút”. Nghĩ lại cậu cũng có
thiện cảm với Chi Lương, nghe cậu ấy nói có cách, liền nhanh chóng mở
miệng hỏi .