Cậu sợ nếu không ôm thật chặt thì ngay cả hơi ấm vốn không thuộc về cậu cũng sắp sửa bỏ cậu mà đi. *** Quê Giang Nhược là thành phố duyên hải nằm tại miền Đông đất nước, từ Phong Thành bay hai tiếng đến sân bay, sau đó đổi sang ngồi xe buýt về huyện.
Đến huyện còn phải chuyển xe đi tới thị trấn. Xe khách xập xệ lái nghiêng nghiêng ngả ngả, mùi xăng và đủ thứ mùi đồ ăn hỗn tạp ngập trong khoang mũi, Giang Nhược ngồi sát cửa sổ, mặc kệ trời lạnh vẫn mở hé cửa, dí mặt hít thở không khí trong lành.
Trước đây Giang Nhược không hề cảm thấy đi xe này không thoải mái, thỉnh thoảng lên huyện học múa có ghế trống cũng vui mừng hoan hô ngay tại chỗ. Qua đây có thể thấy rằng đã sống giàu sang thì cực kỳ khó quay về cuộc sống nghèo khổ, ngồi xe công vụ hàng triệu tệ của Tịch Dữ Phong nhiều, giờ đi lại xe bình dân lại khó chịu buồn nôn, yếu ớt đến mức chính Giang Nhược cũng thấy nực cười.
Gần tới cửa nhà, cậu nhận được cuộc gọi của Tịch Dữ Phong.
Giang Nhược xem giờ, đoán chừng anh vừa kết thúc ca làm sáng, thế là thản nhiên hỏi anh ăn cơm chưa.
Tịch Dữ Phong không trả lời mà hỏi cậu: "Đến nơi chưa?"
Tối qua cậu nói phải về quê, Tịch Dữ Phong ngẩn người rồi xem lịch trình, tỏ ý có thể tranh thủ đưa cậu về.
Giang Nhược đã từ chối với lý do khoảng cách không xa cũng chẳng gần, đi đi về về mất cả ngày trên đường, Tổng giám đốc Tịch trăm công nghìn việc đi chẳng bõ.
Hơn nữa quan hệ giữa cậu và Tịch Dữ Phong là gì? Người tình về nhà chịu tang bắt đại gia đưa đón lại thành ra không thức thời quá.
Lý do đằng sau dù Giang Nhược không nói Tịch Dữ cũng có thể biết đại khái. Tóm lại kết quả cuối cùng giống mong muốn của Giang Nhược, Tịch Dữ Phong dặn tiểu Thẩm đặt vé máy bay và sắp xếp lão Lưu đưa cậu ra sân bay, mình thì tới công ty làm việc như kế hoạch ban đầu.
Bây giờ nghe máy, Giang Nhược lên dây cót tinh thần: "Sắp đến rồi, qua một ngã rẽ nữa là đến."
"Gọi xe à?"
"Không ạ. Thôn bọn em giao thông bất tiện, bình thường đi lại toàn dùng xe bò." Giang Nhược bắt chước tiếng bò kêu: "Ò..."
Tịch Dữ Phong: "..."
Thấy cậu vẫn còn lòng dạ đùa giỡn, Tịch Dữ Phong yên tâm hơn, bảo cậu có việc gì thì liên lạc bất cứ khi nào.
Lúc cúp máy, xe khách đang quành vào ngã rẽ, dãy nhà cũ nát ven đường đằng trước ngày càng gần.
Giang Nhược vừa bảo tài xế dừng ở phía trước vừa duỗi người vươn vai, nghĩ thầm có việc gì được chứ.
Gay go nhất chỉ là đánh lộn, tới khi ấy cũng nên gọi 110 chứ không phải gọi cho ngài đại gia. [1]
[1] 110 để gọi cảnh sát. Nhà Giang Nhược... Nói chính xác là nhà của bố dượng Giang Nhược, nằm trong khu tập thể của công nhân viên nhà máy nào đó có tuổi đời khoảng hai mươi năm tại thị trấn nhỏ vùng duyên hải.
Nghe đâu ngày xưa người được chia nhà ở đây toàn công nhân viên cốt cán của nhà máy, về sau còn nghe nói mảnh đất này sắp giải tỏa, mỗi hộ có thể được phân cho hai căn nhà trên huyện.
Cái trước hết đường kiểm chứng, dù sao lúc đến đây Giang Nhược đã mười tuổi, đợt đó bố dượng Triệu Dũng Cương là kế toán nhà máy nhưng chưa đầy hai năm thì lão bị đơn vị đuổi việc. Cái sau càng chẳng có đáp án, hô hào sắp giải tỏa từ mười năm trước mà tới giờ ngay cả bóng máy xúc cũng không thấy tăm hơi.
Giang Nhược vòng qua bức tường vây thấp tè cỏ dại mọc um nơi khe nứt, băng qua lối nhỏ ổ voi ổ gà hơn mười năm không người tu sửa, lúc rẽ vào hành lang, cậu nhìn cái xó chất đống đồ đạc lỉnh kỉnh, lờ mờ trông thấy một hình vẽ be bé bằng bút màu nước.
Bên cạnh có vài đường dài ngắn không đều, Giang Nhược bước sang, lấy tay so nét vẽ dưới cùng, thầm nghĩ hóa ra hồi mười tuổi mình chỉ cao từng này.
Căn nhà tít mé đông tầng hai, đứng dưới tầng đã nhìn thấy trước cửa treo lụa trắng.
Người đã được hỏa táng, chiếc bàn giữa nhà bày ảnh đen trắng và lọ tro cốt. Trong nhà thưa người nhưng sự xuất hiện của Giang Nhược vẫn gây nên một trận xôn xao khá lớn, họ hàng láng giềng nhao nhao nhìn cậu chằm chằm, kế đó che miệng rỉ tai nhau, hiển nhiên chẳng nói câu nào xuôi tai.
Giang Nhược làm như không nghe thấy, quỳ trên tấm đệm cói trước bàn dập đầu ba cái, đoạn đứng dậy xoay người.
"Tiểu Nhược đấy hả?" Một gã đàn ông hơn năm mươi tuổi râu ria xồm xoàm từ buồng trong bước ra, gọi cậu lại: "Khó lắm con mới về, giờ chưa gì đã đi rồi à?"
Năm phút sau, Giang Nhược theo Triệu Dũng Cương vào buồng trong, đi thẳng vào vấn đề hỏi đám tang lo liệu hết bao nhiêu tiền.
Triệu Dũng Cương giễu cợt: "Nay tiểu Nhược giàu có, thảo nào chẳng mấy khi về."
Giang Nhược lười vòng vo với lão, cầm quyển sổ giống sổ kế toán trên chiếc tủ ngăn kéo bên cạnh, giở đến trang ghi tiền chôn cất và chi phí làm mâm cơm tiếp đón khách khứa. Cậu bật máy tính trong điện thoại, chuyển tiền qua ngân hàng điện tử ngay tại chỗ.
Nhận được tin nhắn báo tiền vào tài khoản, Triệu Dũng Cương nhìn điện thoại cười: "Đúng là giàu rồi, lần này lại dựa hơi thằng con của trưởng vũ đoàn múa nào thế?"
Giang Nhược chẳng buồn phản ứng, lạnh mặt khép quyển sổ để về vị trí cũ.
Động tác của cậu chậm lại vì bị Triệu Dũng Cương nắm tay sờ dê: "Sao tiểu Nhược phớt lờ chú? Quả nhiên làm ngôi sao tính nết cũng nóng nảy hơn, ngày xưa con vâng lời lắm."
Lão còn chưa dứt câu đã nghe "bốp" một tiếng, Giang Nhược rút tay về tát mạnh lên mặt Triệu Dũng Cương.
May mà da lão đen, mặt đầy nếp nhăn, bị đánh tê rần cũng không để lại dấu, chỉ có cặp mắt đục ngầu là trợn trừng. Lão vọt dậy: "Thằng đi3m thối tha, mày với con mẹ mày cùng một phường đi3m còn đòi tỏ vẻ thanh cao, nếu năm ấy tao không tạo điều kiện cho mày học múa thì mày lấy đâu ra cơ hội..."
Giọng Giang Nhược run run: "Phải rồi, nếu không có ông thì tôi lấy đâu ra cơ hội gặp Bành Vĩ Bân, lấy đâu ra cơ hội quen biết cái thằng bẩn thỉu hơn cả ông?"
Sắc mặt Triệu Dũng Cương hung hãn hơn, giọng điệu trào phúng: "Thế nào là bẩn? Bẩn là năm mười ba tuổi mày bị mẹ mày đưa vào phòng tao đổi tiền học múa, hay là mày cho thằng cu họ Bành coi mình là quà nịnh bợ người ta để kiếm tương lai sáng sủa hơn... Trao đổi ngang giá là bẩn à? Mày có dám nói mày không chiếm được tí lợi lộc nào trong chuyện này không?"
Giang Nhược nghe được một nửa mặt đã trắng bệch như tờ giấy.
Cậu gắng gượng chút sức lực, lục lại lịch sử chuyển khoản hai năm trước trong điện thoại: "Tiền nợ ông tôi đã trả sạch rồi, chuyện giữa tôi và Bành Vĩ Bân không liên quan đến ông."
Thấy cậu sợ sệt hệt thuở ấu thơ, Triệu Dũng Cương nở nụ cười đạt được ý đồ: "Đúng vậy, trả sạch rồi. Chú chỉ thích con, muốn hôn con ôm con... Chú nhớ nhung con ngần ấy năm, con nói xem có phải con nên..."
Những lời lão chưa nói hết im bặt trước ánh sáng chói mắt phản chiếu trên lưỡi dao.
Giang Nhược rút một con dao gọt hoa quả từ trong túi quần, mũi dao chĩa vào bụng Triệu Dũng Cương, tiến thêm một bước là sẽ đâm thủng bụng lão.
Triệu Dũng Cương nhất thời sợ chẳng dám nhúc nhích, Giang Nhược lại bật cười, thêm gương mặt nhợt nhạt nên trông có phần u ám đến lạ.
Giọng cậu cũng lạnh tanh: "Ông nói xem có phải tôi nên báo cảnh sát tố ông tội dâm ô không?"
Triệu Dũng Cương lắp bắp: "Mày, mày không có chứng cứ!"
"Ai bảo không?" Giang Nhược vô cảm nhướn mày: "Khi ấy ông bắt tôi dùng đùi kẹp cho ông ra, tôi giữ lại chứng cứ thứ dơ dáy trên đùi tôi rồi, bây giờ kỹ thuật hình sự phát triển như vậy, tin rằng kiện ông tội au d4m, phán ông chục năm chắc không thành vấn đề."
Sắc mặt Triệu Dũng Cương tức thì xám ngoét.
Cái ngữ này sống trơ trẽn hơn nửa đời người, gần đất xa trời sợ nhất là già đầu mà không nên nết.
Ngồi tù chỉ là chuyện nhỏ, nếu để người ta biết hình tượng "người bình thường" giữ gìn bao năm đều là giả dối, lấy hai đời vợ chẳng qua là để lấp li3m xu hướng tính dục, e rằng tới lúc về chầu ông bà ông vải lão cũng chẳng yên tâm nhắm mắt.
Giang Nhược nghĩ đến đấy thì cảm thấy nực cười, lại cảm thấy lão hơi đáng thương.
Thật ra làm gì có chứng cứ được giữ lại, cậu thuận miệng nói bừa hù dọa lão mà thôi.
"Không muốn rơi vào kết cục như Bành Vĩ Bân thì khuyên ông bớt làm xằng làm bậy, tích đức cho mình nhiều vào."
Giang Nhược vừa nói vừa lùi ra cửa, ném con dao trên tay xuống đất: "Tôi với ông đã thanh toán sòng phẳng, sau này tôi sẽ không về nữa, cũng mong ông đừng dùng bất cứ lý do nào để tìm tôi."
"Nếu không hậu quả tự chịu."
Trở lại gian nhà chính, Giang Nhược lại ngồi thêm một lát, tinh thần bình thường mới đi ra ngoài.
Cậu biết chuyến này mình về sẽ bị bàn tán, nhưng không ngờ mấy người hàng xóm lắm điều lại không nhịn nổi, còn đang ở cửa nhà người ta mà đã tám hăng say.
Chỉ là cảm thán ả đàn bà trong hũ tro cốt số khổ, bốn mươi tuổi mắc ung thư, nghe đâu lúc chết gầy trơ cả xương.
Kế đó họ treo luôn tên mẹ Giang Nhược là Ngô Bình bên miệng, nói lúc sống ả lẳng lơ ra sao, khắc chết chồng trước xong đèo bòng thằng con lớn tướng cũng tái hôn được với tay đàn ông làm kế toán, có thể thấy ông trời công bằng, đáng đời ả không sống thọ.
Họ lại nói Giang Nhược là thằng con hồ ly tinh do con mẹ hồ ly tinh đẻ ra, không biết dơ truyền từ đời trước sang đời sau, bảo rằng cậu học múa nỗi gì, toàn mấy thủ đoạn lả lơi đưa tình quyến rũ đàn ông thôi.
Nhưng nay thằng này khá khẩm làm ngôi sao rồi, đợt trước thấy trên tivi nữa cơ.
Ôi dào, thế thì đã sao, cũng chẳng biết dựa dẫm gã nhà giàu đần độn lắm tiền nào, gã nhà giàu kia không sợ xỏ giày rách dính mùi tanh tưởi nhỉ.
...
Những câu này Giang Nhược từng nghe nhiều lắm, hồi bé vâng lời Ngô Bình bấm bụng chịu đựng, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy mình sai lầm trầm trọng.
Cậu quay ngoắt lại, vỗ cái "rầm" lên cánh cửa sắt đã rỉ sét trên hành lang doạ mấy người đang xúm lại với nhau xém nhảy cẫng.
Cậu đứng cao hơn mấy bậc nhìn xuống bọn họ như đang dùng ánh mắt để nói: Tránh ra.
Đám người kia lật đật lùi sang hai bên, tự động nhường ra một lối.
Giang Nhược bước vài bước, đoạn lại dừng chân xoay người.
"Nếu nhớ không nhầm thì gã lần trước mắng tôi là giày rách phải nằm viện mấy ngày, bây giờ vợ chồng ly tán cả nhà toang toác rồi." Cậu nhếch môi cười, điệu bộ chẳng hề gì: "Nếu các người không tin có thể tự thử xem."
*
Rời khu nhà tập thể, Giang Nhược không về Phong Thành ngay mà một mình lang thang trong thị trấn.
Khi ngang qua trường tiểu học trung tâm thị trấn, cậu đứng ngoài hàng rào nhìn một tốp trẻ con rượt đuổi nhau trên sân bóng, tiếng cười vui vẻ vang cả khoảng trời. Trường trung học cơ sở bên cạnh lại yên tĩnh hơn nhiều, thỉnh thoảng có học sinh đi vào cũng đều ôm sách bước vội, có lẽ đang gấp gáp trở về lớp ôn tập bài vở, không nỡ phí hoài thời gian.
Toà nhà dạy học được sửa chữa nhiều lần, từ lâu đã không giống hồi Giang Nhược còn đi học. Cậu vẫn cố ý vòng ra cổng sau, xem thử căn phòng - buổi sáng vốn là phòng múa, chiều đến lại đổi thành phòng vẽ - có còn hay không.
Có lẽ bộ dạng của cậu quá đáng ngờ làm chú bảo vệ nghĩ là phần tử phạm pháp gọi cậu lại.
Giang Nhược đành phải bảo với chú rằng mình từng học ở đây, muốn biết hiện giờ trường còn câu lạc bộ múa không.
"Câu lạc bộ múa à? Giải tán từ hai năm trước rồi cháu." Chú ấy nhớ lại: "Trước kia có cậu học sinh của trường thi đậu Học viện múa Phong Thành với thành tích đứng đầu cả nước, trường còn đề tên thằng bé lên bức tường danh dự cùng với các học sinh ưu tú."
"... Vậy ạ?"
"Ừ,vẻ vang lắm. Nhưng về sau nghe đâu cậu học sinh đấy bỏ học vì một vài chuyện không hay, hình như còn vào đồn cảnh sát, thế là bị gỡ tên trên bức tường danh dự, câu lạc bộ múa cũng sa sút theo, dần dà không ai ngó ngàng tới nữa."
*
Tối qua ngủ không ngon, Giang Nhược chợp mắt chốc lát trên chuyến xe về.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Giang Nhược lại mơ một giấc mơ.
Gian phòng trống trải, Ngô Bình bưng mặt khóc rống trên chiếc ghế ở chính giữa.
Hỏi mẹ vì sao lại khóc, mẹ nức nở bảo mình số khổ, chồng trước say rượu bạo lực gia đình, chồng sau là một gã đồng tính bi3n thái.
Từ nhỏ mẹ đã là cô gái xinh đẹp nhất đám, mọi người đều nói mẹ sẽ được gả cho một người đàn ông tốt, có chốn về yên vui, đâu ngờ số phận của mẹ lại bất hạnh tới vậy.
Giang Nhược trong mơ giống y đúc thuở thơ bé, tiến lên kéo tay mẹ, nói với mẹ rằng mẹ còn có con.
Ai dè người phụ nữ đang khóc nấc bỗng ngẩng phắt đầu, mặt mày dữ tợn: "Mày là cái thá gì mà cướp đàn ông với tao? Nếu biết mày ti tiện như thế thì thà tao chẳng đẻ ra mày!"
Đến khi Giang Nhược sợ sệt lùi về sau, người phụ nữ lại không nổi điên nữa, kéo tay cậu tỏ vẻ đáng thương hết sức.
Giọng điệu mẹ nhỏ nhẹ như van nài: "Bé cưng ngoan, chú Triệu thích con, chú sẽ cho con tiền học múa... Chỉ cần đêm nay con sang chỗ chú chơi với chú một lát, mẹ con mình sẽ có những tháng ngày tốt đẹp."
Giây phút choàng tỉnh, sau lưng Giang Nhược túa mồ hôi lạnh. Cậu há miệng thở hổn hển, mãi mới thoát khỏi nỗi hãi hùng do cơn ác mộng gây nên.
Đây cũng là nguyên nhân mà sắp sửa rời đi, cậu chẳng buồn nhìn di ảnh của mẹ lấy một cái. Ngay lúc cậu non trẻ yếu đuối cần sự chở che lại bị người thân thiết nhất đẩy xuống vực sâu, vậy thì giờ đây, những gì cậu làm vì mẹ đã xem như đã tận tình tận nghĩa.
Dẫu sao Ngô Bình đau bệnh nằm liệt giường hơn bốn năm, hầu như tiền thuốc men đều do Giang Nhược chi trả. Khoản nợ lớn cuối cùng cậu phải gánh đã được trả hết vào một tháng trước khi An Hà phẫu thuật tim.
Giang Nhược không thẹn với lòng, cho nên không cần quay đầu lại.
Dù rằng người chết là người thân duy nhất của cậu trên cõi đời này.
Nhưng, nhưng mà... Chung quy người chết vẫn là người thân duy nhất của cậu, dù cho cậu luôn nửa đùa nửa thật với người ngoài rằng người trong nhà đều đã mất từ lâu.
Giang Nhược không quên được những xấu xa mẹ đối xử với mình, đồng thời cũng không quên được đôi bàn tay dịu dàng của mẹ.
Đôi bàn tay ấy từng dìu dắt cậu tập đi, cũng từng khắc vạch đo chiều cao trên bức tường cho cậu, hân hoan reo mừng vì mỗi một xăng-ti-mét trưởng thành của cậu.
Thế nên đến tận khi trở về đất Phong Thành, Giang Nhược vẫn không thôi ngỡ ngàng, dường như những yêu và hận chống đỡ cậu sống tiếp tựa một cơn mơ, khoảnh khắc mở mắt đã biến mất tăm không dấu vết như chưa tồn tại bao giờ.
Tịch Dữ Phong nhìn thấy một Giang Nhược như vậy.
Cậu đeo khẩu trang, lộ ra đôi mắt to mà vô hồn, mang lại cảm giác lẻ loi cô độc.
Đến khi cậu ra khỏi nhà ga sân bay, Tịch Dữ Phong sải bước tiến lên.
Nhưng Giang Nhược chậm chạp tới mức phải tốn chút thời gian để xác nhận người trước mặt là ai.
Sau đó cậu cong mắt cười: "Anh đến rồi à."
Không thể nói rõ là ai kéo ai vào lòng trước. Giang Nhược chỉ thấy lạ, rõ ràng anh lạnh lùng nhường ấy mà cái ôm lại ấm áp siết bao.
Vì lẽ đó khi người trong lòng cựa mình như muốn tránh ra, Giang Nhược đã lồng mười ngón tay gắng ôm anh chặt hơn.
"Gượm đã." Cậu hít mũi: "Cho em ôm thêm một lát nữa."
Cậu sợ nếu không ôm thật chặt thì ngay cả hơi ấm vốn không thuộc về cậu cũng sắp sửa bỏ cậu mà đi.