Tình Duyên Vạn Năm: Ma Vương Lãnh Khốc Sủng Vương Hậu Lãnh Tình

Chương 25

Sự vũ nhục này thật không nhẹ chút nào. Với lòng tự tôn cao ngạo của nàng ta. Liễu Nhược Lan có chút không khống chế được hành động suy nghĩ là Bạch Phượng Băng đang phê phán, chê bai nàng ta...

Kì thật là nàng ta Liễu Nhược Lan đã hiểu sai ý trong câu nói của Bạch Phượng Băng. Nàng là đang khen dung mạo và tài nghệ của nàng ( Liễu Nhược Lan) cũng rất tốt chứ đâu chê nàng ta nha (Liễu Nhược Lan). Chỉ qua là Bạch Phượng Băng nàng tâm luôn lãnh đâm như vậy nói ít hiểu nhiều cho nên nàng không bao giờ phải nói hết cả câu. (đâu phải ai cũng hiểu chị đâu).

Còn Bạch Phượng Băng nàng không quan tâm lắm sau khi đánh giá xong thì vào thẳng vấn đề:

- Ngươi muốn thách đấu với ta?

- Phải!

Dĩ nhiên nàng ( Liễu Nhược Lan) muốn thách đấu với nàng ( Bạch Phượng Băng) để xem ai mới xứng với vị trí Ma Hậu xứng với vị Quân Lâm Thiên Hạ trên bục cao kia.

- Được vậy đề thi là gì?

- Cầm nghệ ngươi thấy sao hả?

Liễu Nhược Lan nàng không tin sở trường của mình lại thua nàng ( Bạch Phượng Băng)...

Được! Tiết kiệm lời hết mức khiến Liễu Nhược Lan khó chịu nhíu mày" Hừ chờ đó đi ta sẽ đánh bại ngươi ngay trước mặt Ma Vương Đế Tôn ngôi vị Ma Hậu chỉ có thể là của nàng là của nàng!" ( Cưng tơ tưởng hão huyền!

* Khinh bỉ n lần!!! Không biết mình đấu với ai còn khoe mẽ!).

Sự khinh bỉ của Liễu Nhược Lan không thể lọt khỏi phượng nhãn của Long Hàn Thiên chàng lãnh khí tỏa ra uy áp vô cùng khiến cho khách nhân bên dưới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...

Ả tưởng mình là ai mà dám lớn tiếng với nàng chứ ( Bạch Phượng Băng) thật không biết trời cao đất rộng xem ra Tinh Linh Quốc này không cần phải giữ nữa.... Long Hàn Thiên đã suy nghĩ và cũng đã phán xét cho một quốc gia không cần phải tồn tại nhưng những người bên dưới không ai biết được suy nghĩ của chàng vẫn hồn nhiên xem hai đại mĩ nhân chuẩn bị thi đấu... ( ủa sao biết Băng tỷ của ta là đại mỹ nhân nhỉ?).

Nhưng chàng cũng muốn nghe thử Băng nhi của chàng cầm nghệ thế nào vì lúc ở Tuyết Đỉnh nàng chưa từng đàn. ( Bị ah ôm cứng cả ngày thời gian đâu mà đàn, mà tí nữa ah còn hối hận vì đã cho bọn dưới kia nghe cầm của chị nữa kìa! LHT: sát khí ngùn ngụt- Cút Cho Ta!_____!!!!!).

Vậy ta sẽ đàn trước! Liễu Nhược Lan vênh váo xung phong lên trước nàng ta rất tự tin với cầm nghệ của mình.

Bước lên trước hồng y tung bay khí chất cao ngạo, thanh cao như đóa sen lay động. Ngồi xuống đặt đôi tay mềm mại như không xương bắt đầu gảy một khúc " Phượng Cầu Hoàng" từng nốt nhạc mềm mại, uyển chuyển sự tang thương gào thét của bài hát, giọng hát thánh thót như sơn ca... ( thật chả hợp bài tú nào cả hừ hừ ˋ︿ˊ ˋ△ˊ)

-Bốp bốp hay thật quả không hổ danh đệ nhất tài nữ...

- Phải công chúa Liễu Nhược Lan quả nhiên xuất sắc...

Tiếng ca kết thúc cùng với tiếng vỗ tay nồng nhiệt và tiếng khen ngợi hết lời khiến nàng ta càng thêm kiêu ngạo. Mắt phượng len lén liếc nhìn phía Long Hàn Thiên nhưng nàng ta thật thật vọng ngay từ đầu đến cuối Long Hàn Thiên chỉ chung thủy nhìn Bạch Phượng Băng đứng ở phía dưới bục đài... Không được như ý nguyện cặp mắt nam nhân kia chưa từng đặt trên người nữ nhán kia khiến sự chán ghét, ganh tị của nàng ta với Bạch Phượng Băng càng cao...

" Tiện nhân chết tiệt dám cướp đi nam nhân của bổn cung chờ đó đi khi ta lên làm Ma Hậu ta sẽ xử đẹp ngươi " ( con mẹ nó ngươi mới là tiện nhân cả nhà ngươi mới là tiện nhân dám vũ nhục Băng tỷ của ta, thù này không chả ta không làm tác giả!!!!! trừng mắt

ˋ︿ˊ ˋ△ˊ!!!)

- Đến lượt ngươi!

Cao ngạo nhìn Bạch Phượng Băng nàng ta từng bước xuống đài lướt qua Bạch Phượng Băng không che dấu sự khinh bỉ.

Mà Bạch Phượng Băng cũng chả quan tâm đến nàng ta cao quý bước lên đài cao, từng bước đi bạch y phiêu dật, tóc ngân nhẹ nhàng bay bay, kim mâu sâu sắc một mãnh lãnh tình, đến trước cổ cầm ngồi xuống những ngón tay bút măng xinh đẹp không xương đặt lên sợi đàn...

Kàn bù chuàn shì nĩ shì luò de hún pò

Từng ngày qua nghĩ đến anh trái tim rối

Cài bù tòu shì nĩ tóng kõng de yán sè

Làm sao em có thể quên tình yêu qua ánh mắt

Yĩ zhèn fèng yì chăng mèng

Giấc mơ xưa có còn không em làm sao biết khi nào tình phai

Ài rú shèng mìng bàn mò cè

Người về đâu hình bóng anh khuất trong màn đêm

Nĩ de xìn dào dĩ bèi shén me gũ huof

Nụ hồng lung linh khoe sắc hương biết đâu lúc tàn

Nĩ de lún kùo zài hèi yef shí zhóng yàn mò

Vòng tay anh ôm ấp em mà sao hờ hững

Kàn táo hùa kài chù zẽn yàng de gié gùo

Ánh mắt ấy khi nhìn em lạnh lùng hơn ánh trăng vàng kia

Kàn she nĩ bào she wõ mù quàng shì guè sè gì mò

Dù bên em mà trái tim anh lạc về đâu

Ji ù ràng nĩ zài bié rén huái rĩ kuài lè

Vẽ chân dung nhưng làm sao vẽ trái tim

Ái zhe nĩ xiàng xìn tiào nán chù mò, hùa zhe nĩ hùa bù chù nĩ de gũ gé

Dẫu bên anh nhưng làm sao em hiểu tình anh

Jì zhe nĩ de liãn sè shì wõ deng nĩ de shí zhuó

Nhớ thương anh bởi còn yêu khúc tình ca hát không thành công

Nĩ shì wõ yì shõu chàng bù wán de gè

Nhìn trăng khuya chợt trái tim nhói đau vì anh

( _Họa Tâm_)

Tiếng ca kết thúc trong im lặng tất cả mọi người vẫn còn chìm đắm trong bài ca mê người ngay cả Long Hàn Thiên, Liễu Quân Thương, Liễu Nhược Lan cũng vậy...

Tính ra thì đại điện người tỉnh giấc nhanh nhất là Long Hàn Thiên chàng kinh ngạc nhìn thiếu nữ bạch y mi phác dưới đài nhưng một lúc sau cả người bộc phát lửa giận hừng hực hối hận vì đã để cho nàng cầm khúc...

Không đợi mọi người phục hồi tinh thần chàng dùng hết tốc độ ôm nàng bay về Long Thiên Điện bỏ lại một đám khi tỉnh giấc trả còn thấy chủ nhà mà mục tiêu hôm mộ đâu nữa....

...............................................................................................................................

E hèm mọi người thông cảm lý do ta ra chương chậm là do ta không có ý tưởng hơn nữa hiện giờ ta đang việt thêm bộ truyện nữa " ( Đồng Nhân Hoa Thiên Cốt) Ta Là Sát Thiên Mạch" còn nữa chuyện này bao giờ có ý tưởng ta sẽ viết tiếp mà nói luôn chương sau cũng có thể có H nhẹ ha
Bình Luận (0)
Comment