"Trứng đâu rồi ? Còn miếng nào không ?"
Đây là câu hỏi đầu tiên của Thánh nữ Vân khi vừa tới, đôi bông tai màu xanh lá cây xinh xắn đã đeo trên tai cô.
Kiba có cảm giác chóng mặt, sao càng ngày ấn tượng của anh về truyền nhân Thánh tộc lại càng xuống thấp vậy ta. Một người thì đeo kè kè quả trứng sau lưng, người còn lại thì mới chạy tới đã hỏi thăm ngay món trứng của anh.
Chẳng lẽ đây chính là phân biệt đối xử sao, hồi xưa anh không một xu dính túi thì vô cùng tốt bụng quan tâm, giờ anh giàu có rồi thì suốt ngày chỉ me ăn chùa xài đồ chùa của anh thôi ?
Kiba lắc đầu ngán ngẩm, thay vì trả lời anh chỉ tay về phía Stellar. Cô nàng vừa mới đi dạo một vòng sau khi ăn và đang chuẩn bị vào nhà. Thấy Vân đến cô giơ tay lên chào một tiếng sau đó tiếp tục quay đầu đi.
Hiển nhiên là Vân cũng đã nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái cô bé và quả trứng, hơn thế nữa với ngoại kình mạnh mẽ của mình cô cũng cảm nhận được sự thay đổi của quả trứng. Quả trứng hiện tại đang chậm rãi hút ngoại kình của Stellar vào bên trong.
"Tôi cứ tưởng quả trứng này hoàn toàn vô dụng chứ... anh đã làm gì nó vậy ?" – Vân tò mò quay sang hỏi Kiba.
Kiba nhún vai, mặc dù anh có giúp đỡ một chút bằng cách truyền nội kình vào nhưng cơ bản thì là do Stellar và mấy giọt máu của cô ta cả. Anh vừa đi cùng Vân vừa kể lại chuyện xảy ra sáng nay. Vân nghe với nét mặt vô cùng chăm chú.
"Lại có thể như vậy sao ?" – Cô trầm ngâm tự nói với bản thân mình.
Hiển nhiên đây là một trường hợp chưa từng xuất hiện, ngay cả Vân cũng không đoán được rốt cuộc bên trong quả trứng là loài sinh vật gì mà lại kỳ quái như vậy. Tuy nhiên dù sao thì nó cũng là một tin tốt, vì khả năng cao Stellar sẽ có được một linh thú đặc biệt khác người. Còn khác như thế nào thì chưa biết. Vân vui vẻ vọ vai Kiba, có chút tiếc nuối nói.
"Uổng thật, tôi sáng nay vừa nghe tin anh trở về đã đặc biệt chạy qua định thưởng thức món trứng nữa chứ !"
Biết ngay mà, Kiba lẩm bẩm. Không nghĩ thánh nữ của Thánh tộc lại tham ăn đến như vậy.
Lúc này anh mới để ý đến một cái bọc rất to được Vân đeo sau lưng. Thấy ánh mắt của anh, Vân cười bí hiểm.
"Đừng nôn nóng, vào trong rồi sẽ biết ngay thôi."
Hai người cùng đi vào bên trong trụ sở AH. Lúc này các đội viên đã tản đi bắt đầu chương trình tập luyện mới của mình, chỉ còn lại lác đác vài người bên trong vẫn đang say mê nghiên cứu cuốn mãnh thú toàn thư. Khi thấy Kiba và Vân đi vào, các đội viên cúi đầu chào hai người rồi im lặng rút ra ngoài, để lại gian nhà rộng lớn chỉ còn lại anh và cô.
Vân để cái bọc lên trên bàn sau đó trải nó ra. Một dãy dao nhỏ sáng loáng xuất hiện, được kẹp đều đặn bên trong so le nhau.
Cô đắc ý nhìn Kiba rồi nói.
"24 chiếc lông Falco, mỗi chiếc tách ra dùng làm lưỡi dao cho 3 con dao. Tất cả là 72 con dao. Anh thấy thế nào ?"
72 con dao nhỏ nhắn và đều tăm tắp, mỗi con dao có độ dài chỉ bằng một bàn tay. Lưỡi dao thiết kế theo hình dạng cơ bản, hai cạnh sắc và mũi nhọn, cán được quấn một loại nguyên liệu gì đó mỏng nhưng rất chắc chắn và êm tay. Kiba cầm một con dao lên ướm thử vào lòng bàn tay mình.
Con dao nhẹ và thoải mái nằm gọn trong lòng bàn tay anh, nếu như để sấp lại thì khó mà nhận ra được anh đang cầm vũ khí. Quả là một thứ dùng để đánh lén rất lý tưởng. Lưỡi dao sắc bén đến mức Kiba có cảm giác nếu để sợi tóc lên thổi nhẹ một cái sợi tóc sẽ đứt làm đôi ngay. Phải cẩn thận kẻo đứt tay, Kiba tự dặn lòng.
Vân cũng cầm thử một con dao lên và chém vào cạnh bàn. Con dao bén ngọt lẹm qua cạnh bàn một cách êm ái không một tiếng động. Cô đưa lưỡi dao lên cho Kiba xem.
"Lông của Falco có ưu điểm là rất cứng rắn và sắc bén, cho nên anh cũng không cần sợ nó bị mòn lưỡi hay mẻ, trừ phi gặp phải thứ cứng rắn hơn nó nhiều lần. Mà tôi nghĩ thứ cứng hơn cả lông Thần thú thì e là muốn gặp được cũng khó." – Cô vừa nói vừa cười.
Nói xong cô kẹp lưỡi dao vào giữa hai ngón tay rồi phóng về phía tường. Một ánh sáng lóe lên, con dao đã cắm ngập vào trong tường gỗ.
"Không tệ." – Kiba gật đầu với Vân, không rõ là khen cô hay khen sự sắc bén của con dao.
Cách dùng của Vân rất đúng chuẩn phóng dao. Tuy nhiên Kiba thì không làm như vậy, anh đã nói rồi, đối với anh đây là phi đao. Anh kẹp con dao vào giữa lòng bàn tay, bốn ngón duỗi thẳng, ngón cái giữ lấy cán dao. Mũi dao và bàn tay anh thẳng tắp, Kiba vung tay về phía con dao của Vân hiện đang cắm trên tường.
Sột nhẹ một tiếng, con dao cũng cắm lút cán vào tường, cách con dao của Vân một khoảng chừng một gang tay.
Không dừng lại, Kiba tiếp tục cầm lấy 7 con dao nữa và tiếp tục phóng.
Vân lúc đầu còn rất là đắc ý khi nghe Kiba khen kỹ thuật phóng dao của cô. Tuy nhiên nụ cười trên mặt cô dần dần héo lại với mỗi mũi phi đao và Kiba ném ra. Khi anh đã ném đủ 8 mũi phi đao và tạo thành một vòng tròn hoàn hảo cách đều xung quanh, lấy con dao của cô lúc đầu làm tâm thì Vân hứ một tiếng quay đi. Vậy mà còn bày đặt bảo mình ném không tệ, thế thì kỹ thuật ném của hắn gọi là gì ?
Không thèm chơi nữa, Vân cố tình không nhìn thành quả của Kiba trên tường và nói với anh.
"Hai món còn lại thì cần thời gian hơi lâu để bảo đảm chất lượng, dự tính là sẽ có cho anh trước cuối tháng này. Nhưng mà anh cảm thấy hài lòng với số dao phóng này không ?"
"Rất tuyệt !" - Kiba gật đầu. Anh quả thật rất hài lòng với khả năng chế tạo vũ khí của Thánh tộc. Tay anh mân mê một cây phi đao, yêu thích không rời. Dùng làm vũ khí cận chiến cũng không tệ, dù có hơi không thích hợp cho lắm. Gọt trái cây thì lại vô cùng tiện lợi.
Không hề biết Kiba đang suy nghĩ đến chuyện dùng món vũ khí bảo bối do Thánh tộc chế tạo từ lông Thần thú để làm dao gọt trái cây, Vân tiếp lời.
"Hôm nay tôi đến ngoài chuyện đưa cho anh mớ dao này, còn có một chuyện khác muốn hỏi ý anh."
Kiba tò mò nhìn cô, ra dấu cho cô tiếp tục.
Vân hơi ngập ngừng, sau đó cô nhìn thẳng vào mắt anh rồi hỏi.
"Anh có muốn trở lại rừng ma Ylain không ?"
-----
Sau một vài giây bất ngờ, Kiba rất nhanh phản ứng lại.
"Ý cô nói đến chuyến thám hiểm vào cuối tháng này ?"
Lần này đến lượt Vân ngạc nhiên.
"Làm sao anh biết được thông tin này ?"
Kiba cười cười, rút chiếc thẻ thành viên người mạo hiểm của mình ra quơ quơ trước mặt Vân. Cô đưa tay cầm lấy nó, lật qua lật lại hai mặt để xem.
"Anh trở thành người mạo hiểm từ khi nào vậy ?"
"Trong dịp ở Nogias vừa rồi." – Kiba trả lời.
Vân nhìn chiếc thẻ thành viên trên tay mình, gật gù. Nếu vậy thì chuyện anh biết đến chuyến thám hiểm này không có gì là lạ cả, Thánh tộc chắc chắn là đã đưa ra nhiệm vụ cho hiệp hội người mạo hiểm để tuyển thêm người tham gia. Chuyện này cô cũng có nghe nhắc đến trước khi rời Nogias.
"Ngọa Hổ, biệt hiệu của anh đây sao ?" – Vân nhìn Kiba.
Kiba khoanh tay đắc ý gật đầu.
"Thế nào, rất phong cách đúng không ?"
"À ừ..." – Vân thắc mắc. "Nhưng mà Hổ là con gì vậy, nó thích nằm lắm sao ?"
Rầm. Kiba té thẳng xuống đất vì choáng váng.
Anh xấu hổ đứng dậy, tự nhiên lại quên mất hành tinh này làm gì có con hổ nào. Anh vội giải thích cho Vân.
"À... nó chắc là giống con Tigris ấy." – Anh đưa tay chỉ vào cái đầu Tigris đang treo trên tường. "Khi nhìn thấy nó không hiểu sao trong đầu tôi lại hiện lên cái tên đó."
Ra là thế, Vân hiểu ra. Chắc hẳn đây là một vài mảnh ký ức anh ta chợt nhớ lại. Dân vùng đất nào mà lại gọi Tigris là Hổ nhỉ. Vân âm thầm lưu ý thông tin này vào trong đầu, khi nào rảnh cô sẽ thử hỏi thăm xem.
Kiba lấy lại tấm thẻ và đổi chủ đề.
"Cô cũng tham gia chuyến đi rừng Ylain này ?"
"Đúng vậy, không những vậy tôi còn là người dẫn đội, có trách nhiện lãnh đạo và bảo vệ an toàn cho cả đoàn." – Vân nghiêm túc trả lời, hiển nhiên cô nhận thấy trách nhiệm của mình trong chuyến đi này rất nặng nề.
Sau đó cô nhìn Kiba đầy thâm ý.
"Chuyến đi này vô cùng khó khăn với rất nhiều nguy hiểm không lường trước được. Chính vì vậy tôi rất cần một người trinh sát giỏi, sẽ giúp giảm thiểu nguy cơ cho đoàn."
Kiba đưa tay rờ cằm. Thật đúng là không nghĩ đến, mới hôm qua mình còn đang cảm thấy hơi tiếc vì yêu cầu nhiệm vụ cao quá không đủ điều kiện nhận. Vậy mà bây giờ trưởng đoàn của Thánh tộc lại đích thân đến mời mình tham dự. Kể ra cũng khá bảnh à nhe.
Vân thấy Kiba suy nghĩ, tưởng rằng anh do dự cô vội nói tiếp.
"Tất nhiên tôi không ép buộc anh. Chẳng qua tôi đánh giá rất cao khả năng của anh cho nên mới đưa ra lời mời mà thôi. Anh hoàn toàn có thể từ chối nếu cảm thấy quá nguy hiểm hay bất tiện, tôi sẽ không để bụng đâu. Thật ra tôi đề nghị anh tham gia chuyện này cũng hơi có chút quá đáng..."
Kiba đưa tay ngắt lời cô.
"Không phải. Thật ra tôi vốn cũng muốn tham gia nhưng ngại là cấp bậc người mạo hiểm của mình thấp quá nên không đăng ký được. Giờ thì tiện quá rồi, làm sao lại có thể bỏ qua cơ hội này được." – Anh cười nói.
Vân hiện lên sự vui mừng không che giấu trên mặt. Nhìn biểu cảm của cô Kiba thấy vui vui. Ít ra là cô đánh giá anh rất cao, hơn nữa cô thật sự cần sự giúp đỡ của anh. Nói cho đúng ra từ khi anh đến hành tinh này thì mọi việc đều xuôi chèo mát mái, một phần lớn trong đó là nhờ vào sự hiện diện của Vân. Bây giờ có cơ hội để giúp cô thì anh không thấy lý do gì để từ chối cả.
"Vả lại, tôi cũng muốn quay lại rừng ma Ylain. Nghe đồn đó là nơi tôi đánh mất trí nhớ của mình thì phải." – Kiba nheo mắt với Vân.
"Đúng rồi, có khi anh lại lấy lại được trí nhớ khi nhìn thấy lại chốn cũ không chừng." - Vân gật đầu lia lịa.
Kiba ra vẻ đồng tình với cô, mặc dù trong đầu anh đang nghĩ hoàn toàn ngược lại. Cái trí nhớ kia e là phải mất luôn vĩnh viễn không trở về được nữa rồi, có đi đâu cũng thế thôi. Nhưng mà thanh Lightsaber của mình thì anh rất vui lòng tìm lại. Nếu tiện thể gặp được con Falco mắc dịch kia thì không ngại làm thịt nó luôn, hình như nó vẫn còn một cái chân lành lặn và rất nhiều lông thì phải.
Hai người nói chuyện thêm một chút, đa phần là Vân giới thiệu trước về chuyến đi và thành phần của đoàn. Sau đó cô chào ra về để xử lý chuyện trong thị trấn của mình, dù sao thì cô cũng sắp phải đi xa vào cuối tháng.
Kiba thu đống phi đao lại, anh lấy ra 12 cái đeo trên người, chia ra những vị trí khác nhau để thuận tiện sử dụng. Dưới hai lòng bàn chân, bên trong ngực áo và đeo trên thắt lưng hai bên mỗi bên 5 cái. Số còn lại anh gói lại vào trong bọc rồi cất vào trong tủ của mình trong trụ sở. Đây sẽ là hàng dự phòng, ngoài ra anh sẽ phân phát cho các đội viên để sử dụng khi trình độ chúng đạt đến mức độ yêu cầu.
Bước ra khỏi trụ sở, anh nhìn về phía các đội viên vẫn đang chăm chỉ tập luyện rồi bước đi về hướng khu rừng Sharty. Đến lúc anh cũng phải tập luyện một chút cho quen tay đống phi đao mới có này rồi.
-----
Khu rừng Sharty vô cùng vắng lặng trong buổi sáng sớm, hẳn các sinh vật đã rút vào sâu trong rừng cách xa trang trại con người rồi. Kiba chọn một khu vực trống trải ở bìa rừng để tập luyện phi đao.
Cầm một chiếc phi đao trên tay, anh nhắm mắt lại và chậm rãi cảm nhận từng chút một hình dáng của nó. Anh muốn biến nó trở thành một bộ phận của thân thể mình.
Một tia nội kình của Kiba truyền vào bên trong phi đao khiến cho lưỡi đao hơi run nhẹ lên rất nhỏ khó mà nhận ra.
Vẫn nhắm mắt, Kiba dồn tất cả sự tập trung vào thính giác của mình. Sau đó, vận chuyển nội kình trên lưỡi phi đao theo một phương pháp đặc biệt, anh phóng nó ra.
Mũi phi đao bay đi rất nhanh và im lặng không một tiếng động, thậm chí không có cả tiếng gió dù rất nhẹ. Lưỡi đao cắt xuyên qua không khí một cách vô hình và cắm thẳng vào mục tiêu của nó – một thân cây to đối diện Kiba.
Kiba mở mắt ra và thở một hơi. Quá hoàn hảo, anh tự khen mình.
Vừa rồi anh đã sử dụng thủ pháp đặc thù để ném phi đao đi. Thủ pháp này cũng là một kỹ thuật sử dụng nội kình đặc biệt của đội biệt động, tên nó là Hư Không.
Khi sử dụng thủ pháp này, nội kình bên trong lưỡi đao sẽ triệt tiêu lực cản của không khí khi bay và làm cho nó thật sự trở nên vô thanh vô tức. Một ám khí của tử thần giết người không hề có dấu hiệu gì báo trước. Ngay cả với thính giác đặc biệt của Kiba đã được cường hóa bằng nội kình mà cũng không thể cảm nhận được, đây chính là đòn sát thủ chân chính.
Trong số các đội trưởng đội biệt động, chỉ có đúng hai người có thể sử dụng kỹ năng này. Ngoài Kiba ra người còn lại chính là đội trưởng đội Độc Xà. Để sử dụng được kỹ năng này trước hết cần yêu cầu rất cao ở vũ khí, cần phải được làm bằng kim loại chất lượng cao có thể tiếp nhận kình lực ở một mức độ nào đó. Vấn đề này thì Kiba đã được giải quyết triệt để với đống phi đao làm từ lông Falco. Quả là một thứ nguyên liệu tuyệt vời, không những cứng rắn sắc bén mà lại có thể tiếp thu kình lực rất tốt.
Còn lý do thứ hai khiến cho ít người luyện được kỹ năng này, đó là vì nó đòi hỏi một phương thức vận dụng nội kình rất đặc thù và quái dị. Cần phải tốn rất nhiều thời gian và công sức bỏ vào mới có thể nắm được phương thức này và vận dụng nhuần nhuyễn khi cần thiết.
Về cơ bản thì hiệu quả của kỹ năng này không cao. Bởi vì sức sát thương của nó làm sao có thể so sánh được với Lightsaber hay Energy Blaster được ? Chính vì vậy chỉ có Độc Xà, người phải thường xuyên thực hiện các nhiệm vụ tình báo nằm vùng quan trọng, không có điều kiện sử dụng các loại vũ khí chuyên dụng của đội biệt động mới phát huy ra được giá trị của kỹ năng này. Một cái trâm cài tóc tưởng như vô hại lại đôi khi chính là một thứ vũ khí chết người đấy.
Còn các đội trưởng khác thì không hơi đâu đi bỏ thời gian rèn luyện kỹ năng này, à tất nhiên là trừ Kiba ra.
Hiện tại, có được thêm đống phi đao này đối với Kiba không nghi ngờ gì chính là một sự tăng cường vượt bậc trong khả năng chiến đấu của anh. Kết hợp với Hư Không, anh sẽ không còn là sứ giả của Thượng đế nữa mà thay vào đó trở thành sứ giả của Tử thần thì đúng hơn.
Luyện thêm một chút nữa để lấy lại cảm giác, Kiba thu hồi đống phi đao rồi thong dong đi ra khỏi rừng. Sắp đến giờ ăn trưa rồi, từ nay đến khi tham gia đoàn thám hiểm chỉ còn khoảng một tháng. Trong thời gian này Kiba có một quyết tâm sắt đá, đó chính là... tuyệt đối không bỏ lỡ bất cứ bữa ăn nào do Sherry nấu.