Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Chương 59

Đêm xuống, trong khách sạn không còn lại bao nhiêu người, bầu không khí cũng không còn sôi nổi giống như lúc trưa, vì vậy tốp năm tốp ba lên lầu nghỉ ngơi.

Nữ phục vụ xách đèn đi lên thang gác gỗ có niên đại cổ xưa. Thang gác cũ kỹ phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng âm thanh này phần lớn là do nữ phục vụ phát ra, hai người đi lên thang gác phía sau cô lại không phát ra một chút âm thanh nào.

“Bởi vì phòng ở đầy rồi, cho nên sắp xếp cho các ngươi ở căn phòng bên cạnh bà chủ… vào lúc nghỉ ngơi xin hãy giữ yên lặng, thân thể bà chủ không tốt, làm ơn tận lực không nên quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi.” Nữ phục vụ mở cửa, mời hai vị khách tiến vào, “Đến rồi, xin cứ nghỉ ngơi thật tốt.” Nói xong đặt chìa khóa ở trong tay thiếu niên tóc đen, xoay người đi.

Đến tận khi tia sáng của đèn dầu ngoặt qua thang gác, thiếu niên mới duỗi eo đi vào phòng, người đàn ông khoác áo choàng xám phía sau đóng cửa. Thiếu niên thắp ngọn đèn ở trên bàn, trong phòng xuất hiện ánh sáng yếu ớt, nhưng đủ để nhìn rõ bố trí của căn phòng.

Tuy rằng đơn sơ, nhưng coi như sạch sẽ. Thiếu niên nằm xuống giường, yêu thú màu đen giống như mèo vỗ vỗ cánh bay lên, chậm rì rì bay ra ngoài cửa sổ, hòa làm một thể với bóng đêm, thiếu niên cũng không có cách nào phân biệt được nữa.

“Nó đi đâu?” Thiếu niên nghi hoặc nhìn người đàn ông khoác áo choàng.

“Nó không thích ở phòng của nhân loại, chắc là lên nóc nhà ngủ, còn có thể phòng ngừa yêu ma tiến vào.” Giọng nói của người đàn ông ôn hòa như mưa phùn ngày xuân, lại không phải dùng ngôn ngữ thông dụng của đại lục, mà là tiếng Tinh Linh ưu nhã.

Thiếu niên đứng dậy rời giường, đi tới trước mặt người đàn ông, vói tay vào trong áo choàng của người đàn ông, chạm tới lớp vải đặc chế đặc biệt mềm mại thoải mái của tinh linh, cùng với cơ thể được vây ở dưới lớp vải.

“Tại sao lại muốn đi cùng những người kia?” Người đàn ông vươn tay, lấy vành mũ áo choàng xuống, lộ ra mái tóc màu bạc, toàn bộ căn phòng mờ tối dường như bởi vì y mà nhu hòa hẳn đi.

“Như thế mới thú vị á, ta đã nói với ngươi rồi mà, phụ quân.” Thiếu niên làm nũng cọ ở trong lòng người đàn ông, vươn tay cởi áo choàng của người đàn ông xuống, “Nhật Lạc bình nguyên ngươi biết chứ?”

Người đàn ông khẽ lắc đầu, “Ta đã rất lâu không rời khỏi Wabenella rồi.”

“Vậy sao…” Thiếu niên mỉm cười, tựa đầu ở trước ngực người đàn ông, “Nghe nói bình nguyên kia còn có một cái tên — Bãi săn bắn của yêu ma.”

Người đàn ông không trả lời, chỉ là dịu dàng ôm thiếu niên, “Không biết tại sao… trong lòng ta có chút bất an.”

“Tại sao?” Thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt màu đen ở dưới ánh đèn càng thêm tối tăm, giống như muốn đem trái tim của người khác hút vào.

Người đàn ông cúi đầu, khẽ hôn lên đôi môi hơi lạnh lẽo mềm mại của thiếu niên, trong nháy mắt môi rặng chạm nhau liền có thể xuất hiện tia lửa. Thiếu niên đẩy người đàn ông ra, “Phụ quân, ngươi có dự cảm gì à?”

“Ta không có năng lực tiên đoán.” Người đàn ông lắc đầu, xoay người ngồi lên giường, “Nhưng, Phạm Âm, sống càng lâu thì cảm giác đối với tương lai lại càng nhạy bén.”

Phạm Âm đến gần Tinh Linh Vương, đứng ở trước mặt của y, “Ngươi cảm giác được cái gì sao?”

“Có lẽ…” Tinh Linh Vương có chút lo lắng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại hiện ra cái bóng màu đen, những thứ kia là bóng của yêu ma, “Có lẽ… là ta quá nhạy cảm rồi.”

Phạm Âm bỗng nhiên ôm lấy Tinh Linh Vương, “Phụ quân đang lo lắng cái gì chứ? Ngoài Thần ra, ai cũng không thể tổn thương chúng ta.”

Giọng nói êm tai lại làm nũng khiến Tinh Linh Vương nở nụ cười.

“Đây là lần đầu tiên.” Tinh Linh Vương sủng nịch hôn lên trán Phạm Âm.

“Lần đầu tiên cái gì?”

“Lần đầu tiên ngươi an ủi ta.” Tinh Linh Vương kéo Phạm Âm vào trong lòng của mình, ngón tay thon dài quét qua ở trên mái tóc đen, lại không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

Phạm Âm nở nụ cười, khoé mắt nheo lại, mê hoặc quyên rũ không nói nên lời, hắn vươn tay ôm lấy cổ của Tinh Linh Vương, “Có phải nói ra ta đã bắt đầu trưởng thành hay không, phụ quân?”

“Ta hy vọng ngươi mãi luôn không trưởng thành.” Tinh Linh Vương đột nhiên trở mình đè Phạm Âm xuống giường, mái tóc dài màu đen khẽ tản ra, giống như mạng nhện màu đen, “Vĩnh viễn không được rời khỏi ta, phụng bồi ta.”

“Phụ quân rất không nói đạo lý.” Phạm Âm bĩu môi, “Ta muốn trưởng thành, cũng muốn đi du ngoạn khắp nơi.”

Tinh Linh Vương không lên tiếng trả lời, lại nghiêm phạt khẽ cắn cần cổ trắn nõn của Phạm Âm, ngón tay linh hoạt cởi trường sam màu đen của Phạm Âm ra, trang sức tinh linh lóe sáng rơi lên trên sàn gỗ sam, phát ra tiếng vang nhỏ không thể nghe thấy.

“Ưm…” Phạm Âm phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, da thịt trắng nõn để lộ ở trong không khí, bởi vì tình dục mà nhiễm lên một tầng phấn hồng.

Cúi đầu nhìn xuống thân thể trắng nõn vô khuyết xinh đẹp mê người trên giường, Tinh Linh Vương phát hiện bản thân hoàn toàn không có cách nào chống cự mê hoặc thế này.

Mái tóc dài màu đen dường như bày ra một mạng nhện đã bện xong trên ga giường màu trắng, chờ con mồi sa lưới. Thân thể bị đặt ở dưới thân khe khẽ rung động đồng thời phát ra tiếng rên rỉ gợi cảm, cánh tay trắng nõn bám lấy cơ thể của Tinh Linh Vương, ngón tay hơi lạnh ở trên lưng quét qua, dấy lên ngọn lửa tình dục. Không có cách nào kháng cự mê hoặc, đôi mắt màu đen giống như trời sao sớm nhất ở Viễn Đông, xinh đẹp thần bí, khiến người không kiềm được hãm sâu. Không ai may mắn thoát khỏi, đè lại thân thể của hắn, Tinh Linh Vương thở dốc hôn xuống phía dưới…

Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào phòng, Phạm Âm ngồi dậy trên giường duỗi thắt lưng một cái, mái tóc màu đen từ trên vai chảy xuống, lộ ra vết tích màu hồng phấn. Người đàn ông bên cạnh nhắm hai mắt, không biết đã tỉnh hay chưa.

Phạm Âm đứng dậy khỏi giường, chân trần đứng ở trên sàn gỗ sam, “Dây cột tóc của ta, dây cột tóc đâu?”

Tìm kiếm dây cột tóc màu đen trong đống quần áo nằm rải rác ở trên mặt đất, bỗng chốc, dây cột tóc rơi vào trong tầm mắt.

Dây cột tóc màu đen ở trên không trung nhẹ nhàng bay, Phạm Âm theo dây cột tóc nhìn lên. Stefans với đôi cánh nhỏ khẽ vỗ vỗ, trong miệng ngậm dây cột tóc màu đen của Phạm Âm.

“A, Stefans, cảm ơn.” Phạm Âm mở ra bàn tay trắng nõn giơ về phía nó, nó há miệng, dây cột tóc màu đen hóa thành một đường vòng cung màu đen, rơi vào trong bàn tay mềm mại.

Phạm Âm một tay cố định tóc, tay kia dùng dây cột tóc buộc tóc lại. Đột nhiên phía sau nổi lên một trận gió nhẹ. Trên người nhiều hơn một chiếc chăn màu trắng.

“Đây không phải Wabenella.” Giọng nói ôn hòa vang lên, thân thể rơi vào một vòng ôm ấm áp.

“Chào buổi sáng, phụ quân.” Phạm Âm quay đầu kiễng chân, ấn xuống một nụ hôn trên mặt Tinh Linh Vương.

“A, hôm nay muốn mặc cái này.” Phạm Âm mặc một chiếc trường bào không tay màu đen vào, mặc vào quần màu đen, “Phụ quân, quần dài quá.”

“Vậy thì cắt bỏ một đoạn.”

“Không có ma pháp nào có thể biến quần ngắn lên một chút à?”

Tinh Linh Vương vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn, “Làm gì có ma pháp như vậy.”

“À…” Phạm Âm bĩu môi, đem gấu quần dài ra nhét vào trong ống giày da bò. Cúc áo trên cổ không cài để lộ ra dấu vết hoan ái hôm qua.

“Xế chiều hôm nay sẽ đi Nhật Lạc bình nguyên phải không?” Stefans rơi lên trên vai mảnh khảnh của Phạm Âm, “Đi cùng những người kia sẽ rất chậm đó.”

“Không phải nói hôm nay là kỳ ngủ đông hai tháng một lần của yêu ma à?” Phạm Âm nghiêng đầu nhìn Tinh Linh Vương.

“Phần lớn yêu ma là vậy, nhưng mà luôn có ngoại lệ, hơn nữa trên bình nguyên không chỉ có yêu ma, còn có vu sư thực nhân ma lãnh đạo nhiều đội thực nhân ma.” Giọng điệu của Tinh Linh Vương lạnh nhạt khiến Phạm Âm nhíu mày.

“Phụ quân.” Phạm Âm cọ vào trong lòng Tinh Linh Vương, “Ngươi phải bảo vệ ta đó.”

Tinh Linh Vương nở nụ cười, nhưng không nói gì.

Tinh linh không cần ăn quá nhiều thứ, cho nên hai người cùng một con rồng buổi chiều mới xuống lầu.

“Bà chủ, ngươi cứ đan áo len mãi nhỉ.” Phạm Âm đi tới cạnh quầy rượu ngồi xuống, “Xem ra phải đan rất nhiều nha.”

“Đúng vậy…” Giọng nói già nua của bà chủ vang lên, ngẩng đầu nhìn Phạm Âm một cái lại cúi đầu tiếp tục làm công việc của mình.

“Thân thể của ngươi… xem ra rất tệ nhỉ.” Phạm Âm gọi hai ly rượu mật ong, Tinh Linh Vương mặc áo choàng xám ngồi xuống bên cạnh hắn, trầm mặc nhận lấy rượu Phạm Âm đưa qua.

“Người già rồi đa số đều như vậy.” Giọng nói của bà chủ rất bằng phẳng, nghe không ra buồn vui gì, “Tinh linh có lẽ không có cách nào cảm nhận được thống khổ của nhân loại đâu.”

“Là kiểu thống khổ nào?”

“Nhân loại sinh ra là vì để nghênh đón tử vong tốt hơn.” Bà chủ dừng lại công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn Phạm Âm, đôi mắt màu lam đã phủ một tầng xám tro, “Sinh vật cao quý giống như tinh linh các ngươi không thể nào hiểu được.”

“… Chẳng lẽ ngươi là đang châm chọc chúng ta sao?” Đôi mắt màu đen của Phạm Âm nguy hiểm nheo lại, “Hay là nói, giờ ngươi đang hâm mộ thân thể có thể tử vong tự nhiên của nhân loại.”

Lời của Phạm Âm rất kỳ lạ, nhưng bà chủ vẫn như cũ dùng giọng điệu bằng phẳng nói: “Có lẽ đều có.”

“Xì, lão bà chán ngắt.” Phạm Âm uống một ngụm rượu mật ong, “Ngươi cứ chậm rãi chờ chết đi…” Phạm Âm nhìn cô ta, dùng tay chống cằm, “Oh, xem ra, cho dù mấy trăm năm sau đi qua nơi này, có lẽ cũng có thể nhìn thấy ngươi nhỉ?”

“Lúc đó ngươi coi như khách quen của ta.” Bà chủ nhẹ nhàng nói, “Nếu như đầu óc của ta còn chưa hồ đồ.”

Phạm Âm phát ra tiếng cười khẽ, “Xem ra phía Đông đại lục có thứ ghê gớm nha.”

“A, tiểu ca, các ngươi đang nói chuyện gì với bà chủ vậy?” Chiến sĩ Wig đến từ phía Bắc hôm qua nọ tiến tới trước quầy rượu, đồng thời gọi một ly rượu mạch, “Sắp kiểm kê nhân số rồi, đợi chút nữa tới bàn bên phải nha.”

“Được.” Phạm Âm cười gật đầu, “Ta trò chuyện với bà chủ một lát.”

Chiến sĩ gật đầu, vừa lúc muốn rời đi, bà chủ đột nhiên lên tiếng. “Rất nhiều người từ nơi này của ta lên đường đi Nhật Lạc bình nguyên, vẫn luôn không trở lại.” Giọng nói của bà chủ rất khẽ, nhưng đủ để khiến toàn bộ người trong khách sạn nghe thấy.

Khách sạn vốn huyên náo trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.

“Có lẽ bọn họ cảm thấy phía Đông không tệ, liền lưu lại phía Đông định cư.” Một chiến sĩ đùa giỡn, hi vọng có thể đánh vỡ bầu không khí này, may mà gã làm được rồi, chiến sĩ Wig cũng cười đi ra ngoài.

Bà chủ cũng không có nói cái gì nữa, lại lần nữa cúi đầu đan áo len của cô.

“Ngươi từng đi qua phía Đông chưa?” Phạm Âm chưa từ bỏ ý định hỏi, “Này, bà chủ, là thứ gì khiến ngươi biến thành bộ dạng này?”

Bà chủ vẫn duy trì động tác ban nãy, không có đáp lại hắn.

“Phụ quân, cô ta không để ý tới ta.” Phạm Âm ủy khuất nhìn người đàn ông khoác áo choàng xám bên cạnh, “Thật quá đáng phải không?”

“…” Người đàn ông không nói gì, nhưng phát ra tiếng cười khẽ.

Giống như là bị cười nhạo, Phạm Âm bĩu môi, nói với bà chủ: “Được rồi, nếu ngươi không nói lời nào, vậy để ta nói nhé, bởi vì người có thể biến ngươi thành thế này nhất định rất lợi hại, ta nghĩ chúng ta trên đường đến phía Đông có lẽ sẽ gặp phải người kia.”

Bà chủ ngẩng đầu, nhìn Phạm Âm, đôi mắt ảm đạm không một tia sáng.
Bình Luận (0)
Comment