Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Chương 60

Ngón tay thon dài của Phạm Âm gõ nhẹ ở trên quầy rượu, hắn trò chuyện cùng bà chủ không có bất kỳ người nào chú ý.

“Nhìn dáng vẻ già nua của ngươi, chắc không phải do pháp sư nhân loại.” Giọng nói của Phạm Âm rất nhẹ nhàng, mang theo âm trung nam êm ái, “Ngươi nhất định bị nguyền rủa đặc biệt, phương pháp phá giải nguyền rủa tuy rằng ngươi tìm được, nhưng mà hình như vĩnh viễn cũng không thể hoàn thành.”

“Ngươi có thể giúp ta chứ?” Đôi mắt màu lam của bà chủ vẫn không có một tia ánh sáng, “Có lẽ… ta cũng không muốn phá giải nguyền rủa này.”

“… Ta không giúp ngươi được, là ngươi tự nguyện nhận lấy nguyền rủa này.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, “Ngươi nhất định rất hối hận nhỉ, cái giá cho việc chọc giận người kia nhất định không nhỏ.”

“Đúng vậy…” Bà chủ nở nụ cười, sau đó tiếp tục yên lặng, tiếp tục bận đan áo len trong tay, “Ta vốn cho rằng ta sẽ phẫn nộ, nhưng bây giờ ta lại phát hiện bản thân an ổn với cuộc sống thế này.”

“Này…” Phạm Âm không nhịn được nói, “Nói cho chúng ta biết ngươi rốt cuộc gặp phải ai, nguyền rủa thế này trên đại lục không mấy người có thể hoàn thành.”

“Muốn biết hả?” Bà chủ không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục đan áo len, “Ngươi không cảm thấy đào móc đau khổ của người khác ra là rất tàn nhẫn sao?”

“Nếu như là chuyện có lợi với ta, vậy thì có làm cũng không sao.” Phạm Âm ngừng một chút nói, “Vậy người này ở phía Đông đại lục hả?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi này rất lợi hại sao?”

“Theo một nhân loại như ta thì gã đúng là lợi hại.”

“Người này ở phía Đông… có địa vị thế nào?”

“Có lẽ hắn chỉ là một Du ngâm thi nhân hoặc là một kẻ du đãng.”

“… Hắn là chủng tộc nào?”

“… Ám tinh linh.”

“…” Phạm Âm nhíu mày, hắn nhớ tới Kỳ có mái tóc ngắn màu đỏ, trong lòng bắt đầu không yên, mỗi lần rời khỏi Wabenella hình như đều sẽ đụng phải hắn… “Là một thiếu niên à? Tóc ngắn màu đỏ?”

“Không phải… tóc dài, nhìn qua khoảng ba mươi tuổi.” Bà chủ ngẩng đầu nói, “Là một người đàn ông rất anh tuấn.”

“Xem ra lòng dạ rất xấu nhỉ.” Phạm Âm nhìn dáng vẻ già nua của bà chủ, “Ngươi xem gã cũng biến ngươi thành dáng vẻ này rồi.”

“Vậy sao…” Bà chủ lại cúi đầu, “… Con của ta cũng bị gã giết rồi, ta nghĩ… ngươi không để ý ta nói một chút về chuyện này chứ?”

“Thì ra phía Đông cũng có ám tinh linh à.” Phạm Âm nhíu mày, mắt của Stefans đang đứng ở trên bàn nhìn bà chủ, dùng thân thể cọ cọ lên cái tay đang đặt ở trên bàn của Phạm Âm.

Bắt đầu từ cổ đại, rồng và ám tinh linh vẫn luôn như nước với lửa, rồng ở phía Đông là một chi tộc lớn của tộc Rồng. Có người nói phía Đông không có ám tinh linh, cho nên tộc Rồng ở phía Đông mới có thể tiếp tục sinh sôi nẩy nở yên ổn, nhưng có ám tinh linh thì tình hình có lẽ sẽ khác rồi.

Tuy rằng Stefans trên miệng nói rồng phía Đông rất đáng ghét, đoạn tuyệt quan hệ, thực tế thì nó hình như vẫn lo lắng cho mẫu tộc, huống chi ám tinh linh có khả năng hạ nguyền rủa, ở trong tộc Ám Tinh Linh cũng được xem là cường giả đứng đầu.

“Như vậy xin mời ngươi nói một chút đi.” Tuy rằng Phạm Âm không muốn nghe, nhưng mà Stefans lại kiên trì đụng tay hắn không ngừng, Phạm Âm đành phải nói như vậy, nhưng mà hắn lại trước khi bà chủ mở miệng bỏ thêm một câu, “Ngươi tốt nhất nói ngắn gọn.”

“Bán tinh linh trẻ tuổi, nghe một chút chuyện của ta không có chỗ xấu.” Bà chủ ngẩng đầu, “Như vậy thì bắt đầu kể từ ngày đó đi.”

“… Tùy ngươi.” Phạm Âm uống một ngụm rượu mật ong, Stefans ngoan ngoãn bò tới bên cạnh quầy rượu gần bà chủ, nghe bà chủ bắt đầu kể.

“Ta trước đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp, thân phận cao quý, là Vương phi của một nước ở phía Đông, nhưng mà ở phía Đông bất luận là yêu ma hay chiến tranh thì đều nhiều hơn so với địa phương khác, cho nên quốc gia hôm nay lập nên, ngày mai biến mất cũng là chuyện rất bình thường. Quốc gia của chúng ta tuy rằng cường đại, nhưng một ngày nọ cũng đi về phía diệt vong. Ta và chồng của ta, cùng với đứa con vừa đầy tháng, do rất nhiều kỵ sĩ bảo hộ rời khỏi quốc thổ chiến hỏa kịch liệt, đến cậy nhờ quốc gia của chị gái ta, tiêu diệt quốc gia của ta là một vài yêu ma, chúng nó vẫn đuổi theo chúng ta cho đến trên sơn đạo bên ngoài Inardo.”

“Inardo.” Phạm Âm nhẹ giọng nói, “Ngươi gặp phải ám tinh linh kia ở chỗ đó?”

“Không sai… có vấn đề gì sao?” Phạm Âm liếc mắt nhìn về phía người khoác áo choàng xám, Inardo chính là nơi hai ngươi muốn đi, cũng là nơi cuối cùng có tin tức của Freya. “Không có gì, xin hãy tiếp tục.” Phạm Âm quay đầu nói với điếm trưởng.

“… Kỵ sĩ của chúng ta rất dũng cảm, nhưng yêu ma quá nhiều, chỉ dựa vào kiếm của kỵ sĩ thì không thể nào tiêu diệt chúng nó, vào lúc chúng ta tuyệt vọng…” Bà chủ nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại. Phạm Âm nghe người ta kể chuyện, có một điểm tốt là, hắn không bao giờ thúc giục hay là cắt ngang câu chuyện của người khác, lúc hắn làm nhân loại thì đã có thói quen như vậy.

Cách thật lâu, bà chủ mới mở miệng: “Ta… lúc chúng ta cho rằng sắp chết, gã xuất hiện, gã cũng không phải một mình, bên người gã còn có một nữ tinh linh, ngươi là tinh linh chắc hẳn ngươi cũng biết… Tinh linh và ám tinh linh hoàn toàn chính là đối thủ một mất một còn, rất ít có thể ở chung hòa hợp giống như bọn họ vậy.”

“Lúc bọn họ nhìn thấy chúng ta, yêu ma cũng nhìn thấy bọn họ, những yêu ma kia nhìn thấy bọn họ cũng kinh ngạc, hoặc là nói yêu ma nhìn còn kinh ngạc hơn so với chúng ta. Nữ tinh linh kia rất đẹp, ta chưng từng thấy qua sinh vật nào động lòng người hơn so với cô ấy, mắt của cô ấy giống như những vì sao trên trời, đúng rồi, cô ấy còn có một mái tóc dài màu bạc, lúc đó ta nghĩ, trước khi chết có thể nhìn thấy người xinh đẹp như vậy, cho dù chết cũng không sao.”

“Ám tinh linh nọ giúp chúng ta giết những yêu ma đó… có lẽ, ám tinh linh kia chỉ là muốn giết chúng nó, ta có thể phát hiện ra hưng phấn ở trên mặt của gã.”

Nữ tinh linh kia — có lẽ chính là Freya, trong lòng Phạm Âm nghĩ như vậy, chỉ là ám tinh linh kia sẽ là ai chứ.

“Ám tinh linh ta nhìn thấy lần đó, cho rằng gã là một người vô cùng thân thiện, hoàn toàn không giống với ám tinh linh trong truyền thuyết, thời gian gã cười còn nhiều hơn thời gian gã trầm mặc… Thế nhưng bây giờ, vừa nhớ tới nụ cười của gã, ta liền cực kỳ sợ hãi.” Thân thể bà chủ khẽ run rẩy, cô ta tựa như cảm thấy rất lạnh, đắp áo len đang đan lên chân, Stefans đẩy rượu mật ong của mình tới trước mặt cô ta, cô ta nhận lấy uống vài ngụm, sau đó liền bắt đầu trầm mặc.

“Ta bây giờ nhớ tới, vẫn là rất sợ hãi.” Bà chủ qua rất lâu mới nhẹ giọng nói, những lời này cô ta nói vô cùng vô cùng khẽ, Phạm Âm hoài nghi bản thân cô ta có thể cũng không nghe thấy, bởi vì vận dụng thính giác siêu nhạy của tinh linh cũng chỉ có thể miễn cưỡng nghe thấy.

“Thật sự là gã đã cứu chúng ta, nữ tinh linh theo bên cạnh gã không nói một lời, sau đó gã đi tới trước mặt chúng ta, yêu cầu thù lao — tất cả tài phú của chúng ta.”

“Khi đó chúng ta từ quốc gia trốn ra được, trên người đúng là mang theo rất nhiều tiền, bây giờ cảm thấy mang tất cả tiền cho gã cũng không sao, nhưng mà lúc đó lại không nghĩ như vậy. Những tài phú đó đủ để mua được một quốc gia, chồng của ta nói nguyện ý chia một nửa cho bọn họ, nhưng bọn họ yêu cầu toàn bộ.” Lúc bà chủ nói đến đây lại yên tĩnh ngoài ý muốn, “Cuối cùng — đàm phán tan vỡ.”

“Gã giết tất cả mọi người, bao gồm chồng và con của ta, ngay cả trẻ con gã cũng không buông tha — có lẽ đối với gã thì trẻ con và người thường không có gì khác biệt.” Bà chủ khẽ nói, ngón tay phủ đầy nếp nhăn của cô ta nhẹ nhàng vuốt ve lớp thịt cánh mềm mại của Stefans, Stefans ngồi ở chỗ đó ngoan ngoãn giống như một con mèo.

“Thế nhưng chỉ lưu lại một mình ta, gã nói với ta: ta lấy đi bốn mươi năm của ngươi, nhưng mà ngươi không cần lo lắng, ngươi sẽ không vì vậy mà chết già, chờ ngươi đan áo len đủ để phủ kín Nhật Lạc bình nguyên, ngươi liền có thể lấy lại thanh xuân của ngươi.”

“Đây có lẽ chính là nguyền rủa nhỉ?” Bà chủ tiếp tục đan áo len, “Nhưng ta phát hiện nguyền rủa của gã có hơi kỳ quái… tuổi của ta dừng lại ở hơn bảy mươi tuổi, nhưng ta lại có thể cảm giác được bộ phận trong cơ thể của ta đang từ từ già yếu, ta sợ có một ngày chúng nó liền cứ như vậy mà hư thối…”

“Hình như sẽ như vậy.” Phạm Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã ngã về phía tây, “Nhưng hình như một chiếc áo len ngươi cũng không đan được…”

“Áo len đan ra được ở trên tay ngươi, vừa hoàn thành lại mục nát…” Đôi mắt màu đen của Phạm Âm nhìn bà chủ, “Ta từ hôm qua đã chú ý đến, trong chiếc giỏ ngươi đặt áo len, tất cả đều là sợi len mục nát…”

“Đúng vậy…” Bà chủ đáp một tiếng, “Nhật Lạc bình nguyên quá lớn, áo len của ta quá nhỏ, giống như vĩnh viễn đều không giải được nguyền rủa.”

“… Ta có thể giúp ngươi.” Phạm Âm bỗng nhiên nói, “Nhưng mà dường như ngươi rất hưởng thụ cảm giác bị nguyền rủa?”

“… Ta là đang chuộc tội…” Bà chủ khẽ thở dài một tiếng, “Chuyện trước kia ta và chồng của ta làm sai, dù sao phải có người trả giá.”

“… Ngươi cho rằng ám tinh linh đó không làm sai à?” Phạm Âm hỏi.

“Ta cho rằng gã không làm sai, ta vừa đan áo len mục nát vừa nghĩ vấn đề này, ta hẳn phải nên rất vui sướng giao tiền cho gã nhỉ, dù sao gã đã cứu ta.” Bà chủ nói, “Trước kia là ta làm sai rồi.”

“Hình như ngươi nghĩ sai rồi.” Người khoác áo choàng xám kia đột nhiên lên tiếng, giọng nói khe khẽ, chỉ có ba người bọn họ nghe thấy, dẫu sao bọn họ là đang ở trong góc của quầy rượu, hơn nữa sắp đến lúc ăn cơm tối, tâm trạng của mọi người đã bắt đầu tăng vọt.

Bà chủ nghe được giọng nói này, thì biết người nọ là người của tộc Tinh linh, chỉ có tinh linh mới biết dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện, mang theo tiết tấu đặc biệt của tiếng Tinh Linh nói ngôn ngữ thông dụng của đại lục.

“Các ngươi mang theo tài bảo rời khỏi quốc gia, đã phản bội nhân dân của các ngươi, đã mất đi tư cách làm vương.” Ngươi kia nhẹ giọng nói, con mắt màu lam của bà chủ rũ xuống, “Đối với ta lúc giúp đỡ người nghèo có thể lấy hình thức thiện ý không đầy đủ làm tạ lễ — nhưng mà giúp đỡ người như các ngươi, lại phải thu lấy cái giá tương ứng.” Giọng nói kia tiếp tục nói: “Ta trước đây từng gặp qua rất nhiều người phụ nữ vì nuôi dạy con của mình hoặc là vì cứu người thân của mình mà bán thân hoặc làm công việc thấp hèn… nhưng mà những người rõ ràng có tiền thì lại tiếc rẻ trả thù lao cho người khác…” Giọng nói đó dừng lại.

Bà chủ im lặng, không nói gì.

Lúc này chiến sĩ đi tới nói: “Tiểu ca, chuẩn bị ăn cơm, xong rồi chúng ta liền phải xuất phát, sắp đến hoàng hôn rồi.”

Phạm Âm đứng lên khỏi chỗ ngồi, xách Stefans bỏ lên vai, cười đáp một tiếng, “Chúng ta tới ngay.”
Bình Luận (0)
Comment