Tĩnh Nữ Truyền

Chương 165

Nếu như Trương Liêm muốn thấy được cảnh tượng vạn người quỳ lạy như hoàng thành, vậy có thể hắn sẽ phải thất vọng rồi.

Chừng năm trăm người, không có một người phát ra tiếng động, tất cả đều ngây ngốc nhìn thiếu nữ cưỡi tuấn mã tới trước phía trước.

Một con ngựa trắng toát như ngọc, một bộ áo đen thâm trầm khí phách, tơ vàng tùy ý nổi lên trang phục đen bóng, phượng hoàng lửa bay lên, ở trong bóng tối tận tình phi nhanh. Do áo bào quanh quẩn mà lên, đến tận cổ áo, di@en*dyan(lee^qu.donnn) phượng hoàng lửa màu vàng kia, cho dù ở dưới trời mưa đen âm u như thế cũng có thể nhìn thấy nó đang chiếu lấp lánh, thật giống như muốn xông ra tận trời xanh xua tan bóng tối!

Mười vạn quân mã, năm trăm dân chúng, toàn bộ yên lặng trong cơn mưa to. Một phe là kỷ luật nghiêm minh yên lặng, một phe là khiếp sợ kinh ngạc không thôi.

"Các ngươi......" Trương Liêm cau mày, vừa muốn tiến lên quát lớn, lại bị một bàn tay chặn lại.

"Công chúa điện hạ?" Hắn nghi ngờ nhìn về phía Phượng Tĩnh Xu.

Phượng Tĩnh Xu quay đầu cười cười, nói: "Trương Liêm, bọn họ là con dân của ta, không phải đầy tớ, nếu như bọn họ nguyện ý, có thể không quỳ lạy, tương tự, bọn họ cũng có thể gọi thẳng tên của ta."

"Này, vậy làm sao có thể!?" Trên mặt Trương Liêm đầy vẻ kinh ngạc, "Công chúa! Người chính là công chúa hoàng gia vô cùng tôn quý, đừng nói dân chúng tầm thường, cho dù bách quan triều đình thấy người đều phải hành lễ quỳ lạy, đừng nói chi là gọi thẳng tên của người!"

Phượng Tĩnh Xu giơ tay cắt đứt lời nói của Trương Liêm, "Trương Liêm, đó là quy củ của triều đình, nhưng mà ở đất phong của bản cung, dân chúng của bản cung có thể làm như vậy! Bản cung muốn cho ba tòa thành Bạch Vũ, Tương Lý và Quách Duy trở thành đất phong người người bình đẳng!"

Nói xong, không nhìn vẻ mựt khiến sợ của Trương Liêm nữa, Phượng Tĩnh Xu tung người xuống ngựa, đôi giày đen thêu chỉ vàng đã giẫm vào bùn sình trên đất.

Trên mặt không có chút nào khó chịu, Phượng Tĩnh Xu mang theo nụ cười thấm vào ruột gan, vượt qua vẫn còn Tư Khấu Ưng sững sờ, chạy tới chỗ đám người cứng ngắc thành một đoàn.

Một nhóm người còn duy trì tư thế vừa bắt đầu đánh nhau, có người giơ tay lên cao chuẩn bị tát vào mặt, có người nâng chân lên muốn đá qua, Dieenndkdan/leeequhydonnn có người đang há hốc miệng gắt gao cắn cánh tay của đối phương, cũng có người dùng sức lôi kéo cổ áo đối phương.

Mặc dù tư thế đám người vô cùng kỳ quặc, vẻ mặt đều giống nhau, nhưng Phượng Tĩnh Xu vẫn yêu kiều nở nụ cười, muốn thông qua nụ cười này mang đến cho đám dân chạy nạn một chút ấm áp.

Xuyên qua từng người một người bẩn thỉu, Phượng Tĩnh Xu đi tới trước một tiểu cô nương thấm đầu nước mắt trên mặt.

Ngón tay non mềm nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt của nó, cẩn thận lau đi nước mắt trên gương mặt dính bùn của nó, đầu ngón tay lại đưa xuống dưới cằm, "xẹt"  một tiếng, nón tre đội ở trên đầu bị lấy xuống, sau một khắc đã đeo ở trên đầu tiểu cô nương.

"A......" Tiểu cô nương phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào.

"Phượng, Phượng hoàng lửa......" Người bên cạnh đột nhiên run rẩy kêu lên.

"Mắt, mắt tím......" Người ngồi chồm hỗm trên đất cũng hít khí lạnh.

"Công, công chúa......" Trong đám người không biết là người nào lẩm bẩm kêu một tiếng.

Tiếng hô yếu ớt này, lại giống như ném một tảng đá lớn vào trong hồ nước yên tĩnh, nhất thời dấy lên gợn sóng ngất trời.

"Công chúa! Thật sự là công chúa điện hạ!" Một nam tử khô gầy kêu to lên.

"A! Công chúa tới, công chúa đến rồi!" Tiếng kêu chói tai đi theo vang lên.

"Phịch!"

"Phịch! Phịch! Phịch!"

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...... ba lần liên tiếp, ở sau lưng Phượng Tĩnh Xu, trước người, bên trái, bên phải, dinendian.lơqid]on tất cả mọi người rối rít quỳ xuống, trong miệng không ngừng kêu:

"Công chúa đến rồi!"

"Công chúa cứu mạng với!"

"Công chúa thiên tuế! Công chúa tới cứu chúng ta rồi!"

Trong lúc nhất thời, tiếng gào, tiếng khóc nối liền không dứt, nhất thời ở dưới bầu trời vang vọng thật lâu.

Mở áo tơi (áo đi mưa), áo choàng vừa dầy vừa nặng lập tức bao bọc lấy tiểu cô nương bị hù dọa bới tiếng la khóc. Không tốn sức chút nào ôm nó lên, Phượng Tĩnh Xu cảm nhận thân thể trong tay gầy ốm, trên mặt hiện lên vẻ thương yê, càng gia tăng lực độ trên tay, ôm chặt tiểu cô nương, để cho thân thể run lẩy bẩy của nó nhận được nhiều ấm áp hơn.

"Đều đứng lên đi!" Ngẩng đầu lên, Phượng Tĩnh Xu dùng nội lực truyền âm đi, để tất cả mọi người có thể nghe thấy nàng, "Xảy ra chuyện lớn như vậy, không thể kịp thời chạy tới trợ giúp mọi người vượt qua tai nạn, là thất trách của bản cung, các ngươi không cần quỳ bản cung, bản cung nhận lấy thì ngại! Nếu như bản cung tới sớm, có lẽ trong các ngươi sẽ có rất nhiều người, đều không cần chịu phải đau thương mất đi người thân......"

Một phen, gợi lên tất cả đau thương trong lòng mọi người, tiếng gào khóc càng lớn, trong đó rất nhiều người trong miệng đều không ngừng bi thiết gọi tên tuổi người thân mình, khung cảnh đó, làm lòng người muốn rơi lệ.

"Tất cả mọi người đứng lên đi! Bây giờ không phải là lúc quỳ xuống, chúng ta phải đoàn kết nhất trí, giúp đồng bào của chúng ta thoát khỏi tai nạn!" Phượng Tĩnh Xu hít hít mũi, nháy mắt ửng hồng rơi nước mắt, kêu gọi nói: "Chúng ta gặp phải tai nạn, đó là không thể tránh khỏi, nhưng mà chúng ta cũng không phải bất lực trước tai nạn! Chúng ta không thể ngăn cản nước lũ lan tràn, nhưng mà chúng ta lại có thể đưa tay của mình ra đến giúp đỡ bằng hữu của chúng ta, hoặc là bất kỳ một người xa lạ nào chúng ta không biết, lại gặp phải khốn cảnh! Chỉ có khi chúng ta đoàn kết hỗ trợ, đồng tâm hiệp lực, chúng ta mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này!"

Đột nhiên, trong đám người bộc phát ra tiếng hô: "Chúng ta nghe công chúa! Công chúa là trời cao phái tới cứu chúng ta! Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đi theo hô to: "Công chúa thiên tuế", tiếng kêu từng lớp từng lớp lớn dần.

Ở sau lưng dân chúng, phía trước mười vạn quân đội yên tĩnh, trên mặt Trương Liêm hiện lên vẻ kính ngưỡng. Vương gia, nếu người nhìn thấy một màn này, nhất định cũng cảm thấy kiêu ngạo vì công chúa!

Hắn giơ kiếm trong tay lên, cao giọng nói: "Nghe theo lệnh của công chúa! Công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Cùng với tiếng ho của dân chúng, mười vạn quân nhân bạo phát ra tiếng hô vang lên không ngừng: "Công chúa thiên tuế! Công chúa thiên tuế!"

Âm thanh như nước thủy triều chạy dài không dứt, thật lâu không ngừng.

Khi tiếng hô dừng lại, tất cả mọi người dùng ánh mắt sùng kính nhìn thiếu nữ áo đen đứng ở trong đám người.

Mặc dù thân hình nàng nhỏ nhắn, đứng ở trong đám người rất nhanh sẽ bị chìm ngập, nhưng trên người nàng tản ra khí thế, da.nlze.qu;ydo/nn lại làm cho người ta khó có thể bỏ sót, không, nàng chỉ cần đứng ở nơi đó, ánh mắt của mọi người cũng sẽ vượt qua tới trên người của nàng, đó là một cỗ hấp dẫn không cách nào nói rõ, hấp dẫn hồn thần của mọi người.

Lúc này, Phượng Tĩnh Xu chú ý tới trên người đứa bé trong tay giữ một vật thật chặt, nàng khó hiểu hỏi: "Tiểu muội muội, trong tay muội cầm cái gì vậy?"

Tiểu cô nương khiếp sợ đưa bàn tay đen nhỏ bé ra, từ từ mở ra, nửa miếng củ cải mang theo vết máu nằm ở trong lòng bàn tay run run.

Củ cải khô?

Phượng Tĩnh Xu nghĩ tới lời Tư Khấu Ưng nói.

"Tiểu muội muội, tại sao muội không ăn nó?"

Tiểu cô nương ấp úng  trả lời: "Tiểu Hồng...... Tiểu Hồng đã ăn rồi...... Tiểu Hồng muốn để củ cải khô để lại cho phụ thân ăn......" Nói xong, nàng cúi đầu nhỏ xuống, "Nhưng mà, ca ca muốn cướp củ cải khô, Tiểu Hồng không cho, đại nương muốn đánh nương, tất cả mọi người đánh nhau......"

Hai ba câu, Phượng Tĩnh Xu đã đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nàng giương mắt nhìn lên, tất cả mọi người tiếp xúc với ánh mắt của nàng đều không tự chủ được cúi đầu, trên mặt đều là vẻ xấu hổ và tự trách.

"Tiểu Hồng sao?" Thu hồi ánh mắt, Phượng Tĩnh Xu nhìn tiểu cô nương trước mặt, "Vậy phụ thân muội......"

"Phụ thân đi thu hoa màu rồi! Nương nói hai ngày nữa phụ thân sẽ trở lại!" Tiểu cô nương nhắc tới cha của mình, trên mặt đều là kiêu ngạo và dịu dàng.

"Thu hoa màu......" Ánh mắt Phượng Tĩnh Xu trầm xuống, nhìn về phía mẫu thân nữ hài bên cạnh không ngừng rơi lệ, chỉ sợ, hoa màu này không thu về được đi......

Phượng Tĩnh Xu dịu dàng hỏi: "Tiểu Hồng còn đói bụng không?"

Tiểu cô nương mãnh liệt lắc đầu: "Không đói bụng, không đói bụng! Tiểu Hồng đã no rồi, củ cải khô phải để lại cho phụ thân ăn......"

Dưới ánh mắt dịu dàng của Phượng Tĩnh Xu, giọng non nớt càng ngày càng thấp, cho đến khi không có tiếng động.

"Hu……huhu......" Sau một khắc, một tiếng khóc nhỏ nghẹn ngào vang lên, tiếng khóc nho nhỏ, càng lúc càng lớn, "Oa...... oa oa...... Đói...... Tiểu Hồng đói...... huhu...... Thật đói thật đói......"

Tiếng khóc than vãn của đứa bé vang lên ở trong đám người, kèm theo từng câu "đói", khiến người chung quanh đều không nhẫn tâm quay đầu yên lặng rơi lệ, mấy đứa bé còn lại cũng đi theo "hu hu" khóc.

"Tiểu Hồng ngoan, không khóc không khóc, tỷ tỷ sẽ cho muội ăn cơm!" Phượng Tĩnh Xu đau lòng lau nước mắt cho tiểu cô nương, dieendaanleequuydonn quay đầu đi về phía Trương Liêm, đám người tự động tách ra, đi theo phía sau nàng.

"Trương Liêm."

"Có thuộc hạ." Trương Liêm cung kính cúi đầu.

"Truyền lệnh xuống, xây dựng cơ sở tạm thời, đắp lò nấu cháo, phân cho những người dân này ăn!"

"Tuân lệnh!" Trương Liêm ôm quyền lĩnh mệnh, lại xoay người lớn tiếng ra lệnh cho các tướng lĩnh phía sau: "Hạ trại tại chỗ, đắp lò nấu cháo!"

Phía sau Phượng Tĩnh Xu bỗng nhiên bộc phát ra một hồi hoan hô.

"Cháo! Chúng ta có đồ ăn rồi!"

"Thật tốt quá! Thật sự là quá tốt! Có cháo rồi!"

"Ô ô...... Cha nó, rốt cuộc chúng ta có thể ăn rồi......"

Nghe tiếng kích động sau lưng, Phượng Tĩnh Xu lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Lúc này, Phượng Tĩnh Xu nghe được một giọng nói sau lưng: "Mọi người đừng chỉ cố khóc, chúng ta cũng đi giúp chút việc đi!"

Được nhiều người ủng hộ, tất cả mọi người lau khô nước mắt trên mặt, lộ ra nụ cười sáng lạn. Mặc dù trời còn đang mưa, nhưng mọi người đã vén tay áo lên hưng phấn bừng bừng gia nhập công việc hạ trại trong quân đội.

Phượng Tĩnh Xu xoay người, thấy Tư Khấu Ưng cười, trong lòng Phượng Tĩnh Xu khẽ động, nói với nàng: "Tư Khấu Ưng, ngươi qua đây."

"Dạ, công chúa." Tư Khấu Ưng lập tức tiến lên.

Thả đứa bé trong tay xuống, Phượng Tĩnh Xu vỗ vỗ bả vai gầy yếu của nó, "Tiểu muội muội, đi tìm nương của muội đi."

"Ừ, tạm biệt tỷ tỷ!" Tiểu cô nương gật đầu, chạy về phía mẫu thân, nửa đường dừng lại, quay đầu lớn tiếng nói với Phượng Tĩnh Xu: "Tỷ tỷ thật tốt! Tiểu Hồng lớn lên cũng muốn làm người giống như tỷ tỷ vậy!"

Phượng Tĩnh Xu sững sờ, sau đó nở một nụ cười ấm áp, "Được! Tỷ tỷ chờ Tiểu Hồng lớn lên!"

Đợi sau khi tiểu cô nương đi, Phượng Tĩnh Xu thu hồi tầm mắt, thần sắc trên mặt cũng biến thành nghiêm túc.

"Tư Khấu Ưng, ngươi tới nói cho ta biết, hiện tại tình trạng thành Bạch Vũ thế nào?"

Tư Khấu Ưng bị sự nghiêm túc của Phượng Tĩnh Xu lây nhiễm, cũng nghiêm nghị hồi đáp: "Thành Bạch Vũ có rất nhiều nơi cũng gặp phải lũ lụt, hàng ngàn hàng vạn dân chúng chạy nạn đều chạy ra ngoài, chạy về phía bốn phương, chúng ta chỉ là một phần trong đám dân chúng đông đảo, những người còn lại rốt cuộc chạy về phía nào, Die nd da nl e q uu ydo n có an toàn hay không ta cũng không biết được." Ngừng một chút, Tư Khấu Ưng suy nghĩ xong rồi tiếp tục nói: "Trên đường chạy trốn, ta còn nghe được một tin, là người từ chủ thành Bạch Vũ trốn ra khỏi nói, " Nàng liếm liếm bờ môi khô ran, lo lắng nói: "Nghe nói trong chủ thành cũng rất nhiều người vô cớ ngã bệnh, chết rất nhiều người."

Phượng Tĩnh Xu nghe vậy cả kinh trong lòng, bị bệnh? Chẳng lẽ là......
Bình Luận (0)
Comment