Tĩnh Nữ Truyền

Chương 166

Ngàn vạn lần không phải như mình nghĩ!

Phượng Tĩnh Xu cầu nguyện ở trong lòng, nàng đột nhiên dùng sức bắt được cánh tay Tư Khấu Ưng, "Bệnh gì? Ngươi biết không?"

Tư Khấu Ưng bị động tác bất ngờ của Phượng Tĩnh Xu làm cho sợ hết hồn, nàng bị đau giãy giãy tay, không tránh thoát, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau hồi đáp: "Giống như bị phong hàn, cụ thể ta cũng không rõ......"

Chỉ là bệnh thương hàn bình thường...... sao?

Phượng Tĩnh Xu hơi thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng tay nắm chặt Tư Khấu Ưng. Nhưng mà, một ý niệm đột nhiên thoáng qua, khiến sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên trầm trọng hơn. Bệnh thương hàn...... rất có thể cũng sẽ biến thành bệnh truyền nhiễm! Bệnh thương hàn là trải qua đường tiêu hóa lây bệnh mà xảy ra bệnh truyền nhiễm ác tính, dfienddn lieqiudoon chủ yếu là lây bệnh do thức ăn nước uống. Hơn nữa nếu như là do vi trùng salmonella (loại vi khuẩn làm cho thức ăn trở thành độc) dẫn tới bệnh thương hàn, tình huống như vậy sẽ nghiêm trọng hơn!

Vì vậy, trái tim còn chưa thả lỏng lại một lần nữa bị treo cao.

"Không được! Tất cả còn chưa kết thúc nên không thể phớt lờ!" Trong lòng Phượng Tĩnh Xu ngầm ra lệnh.

Chỉ là nghe Tư Khấu Ưng nói như thế, phía trước tình thế rất khẩn cấp rồi, nếu như có chút do dự, rất có thể sẽ bộc phát ra tai nạn lớn hơn!

Quyết định thật nhanh, Phượng Tĩnh Xu ra lệnh cho Trương Liêm ở bên cạnh: "Nhanh chóng tập họp năm vạn tướng sĩ, theo ta tới chủ thành Bạch Vũ trước!"

Lời nói của Tư Khấu Ưng, Trương Liêm nghe được, giờ phút này vừa nghe thấy Phượng Tĩnh Xu muốn đích thân dẫn dắt quân đội tới chủ thành Bạch Vũ thì kinh ngạc.

"Công chúa! Người không thể đi!"

"Có cái gì không thể đi!" Phượng Tĩnh Xu cau mày.

"Người cũng nghe thấy đó, thành Bạch Vũ có rất nhiều trấn đã gặp lũ lụt rồi, hiện tại đi trước sẽ gặp nguy hiểm đấy!" Trương Liêm hết sức khuyên can.

Phượng Tĩnh Xu không nghe lọt, "Cũng bởi vì phía trước nguy hiểm ta mới phải đi! Ta không thể mặc kệ dân chúng của ta! Ta muốn cùng bọn họ đối mặt với nguy hiểm, cứu bọn họ ra!"

Chân mày Trương Liêm nhíu chặt, hắn không chết tâm khuyên nhủ: "Nhưng người cũng nghe thấy đó, phía trước có rất nhiều người bệnh chết, ngộ nhỡ......"

"Không có ngộ nhỡ!" Phượng Tĩnh Xu lạnh lùng quát cắt ngang lời kế tiếp của Trương Liêm, "Trương Liêm, ngươi phải biết, di@en*dyan(lee^qu.donnn) tình thế bây giờ là chần chờ một lát cũng sẽ gây thành tai họa không biết, đây là mệnh lệnh!"

Trương Liêm cứng đờ, khom người, "Mạt tướng, lĩnh mệnh!" Quay người đi.

Đợi Trương Liêm đi xa, Tư Khấu Ưng lập tức nói: "Công chúa, để cho ta đi chung với ngươi đi! Ta rất hiểu rõ thành Bạch Vũ!"

Nhìn gương mặt mong đợi của Tư Khấu Ưng, Phượng Tĩnh Xu hỏi: "Ngươi hiểu rõ những địa phương nào?"

Tư Khấu Ưng không chút nào suy tư nói: "Thật ra thì ta đều thông thuộc ba nơi Bạch Vũ, Tương Lý và Quách Duy! Vốn cha ta là thủ lĩnh tiêu cục, đặc biệt chạy khắp ba nơi này, từ nhỏ ta không có nương, ở trong tã lót đã theo cha ta chạy khắp ba thành, không có nơi nào không tìm được!"

Ánh mắt Phượng Tĩnh Xu sáng lên, trong lòng có sắp xếp tốt hơn.

"Tư Khấu Ưng! Nếu như ngươi thật sự muốn giúp được cái gì, hãy đi theo ta!"

"Dạ!"

Mặc dù nói không biết Phượng Tĩnh Xu muốn làm gì, nhưng Tư Khấu Ưng vân không nghi ngờ chút nào theo sát.

Mới vừa đi vào trong lều trại đã dựng xong, Phượng Tĩnh Xu xoay người nghiêm túc nói với nàng: "Hiện tại, trừ mười vạn người ở đây ra, từ hoàng thành còn có sáu vạn nhân mã đang vận chuyển lương thực vật tư tới đây, nhưng thời gian cần thiết rất dài, mà lương thực chúng ta mang theo đoán chừng cũng không đủ cho mọi người sử dụng, Dieenndkdan/leeequhydonnn có thể một tháng sau sẽ xuất hiện sự thiếu hụt! Biện pháp duy nhất chính là năm vạn nhân mã từ một phía khác! Bọn họ đi từ Hí Triều quốc tới đây, trước sau dẫn theo lượng vật liệu tổng cộng một trăm vạn thạch lương thực! Theo hành trình của bọn họ, hôm nay cũng đã tới biên giới Hí Triều quốc rồi! Hiện tại vấn đề chủ yếu nhất chính là làm thế nào trong thời gian ngắn nhất đưa mọi người và vật liệu tới, cho nên, nhiệm vụ này ta liền giao cho ngươi!"

"Ta...ta!?" Tư Khấu Ưng không thể tin được, một trăm vạn thạch lương thực! Năm vạn nhân mã! Những thứ này tất cả đều để cho nàng đi chỉ huy sao!? Mặc dù không phải thực sự chỉ huy, nhưng vừa nghĩ tới nàng phải chỉ huy người và đồ vật tới, toàn thân Tư Khấu Ưng không tự chủ được kích động đến phát run......

"Đúng, chính là ngươi! Sao, ngươi có thể đảm nhiệm được không!?" Phượng Tĩnh Xu nhíu mày hỏi thăm.

"Chuyện đùa! Có cái gì không thể!" Tư Khấu Ưng liếm liếm cánh môi khô khốc, lấy can đảm vỗ ngực: "Ta nhất định sẽ dẫn người trở về trong thời gian ngắn nhất!" Ngừng một chút, lại nói: "Chỉ là, chỉ là sẽ phải mất mấy ngày......"

Phượng Tĩnh Xu giương môi cười một tiếng, "Ngươi không cần lo lắng, ta nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đưa ngươi đi!" Đúng, tựa như lúc nàng bất tri bất giác đưa mười vạn đại quân tới......

Cặp mắt sâu kín tỏa ra ánh tím, thẳng tắp bắn về phía cặp mắt của Tư Khấu Ưng......

Chỉ chốc lát sau, Phượng Tĩnh Xu đi ra khỏi lều, sắc mặt hơi lộ ra vẻ tái nhợt, trên trán thấm ra vài giọt mồ hôi hột.

"Công chúa, người thế nào rồi? Người không có sao chứ?" Trương Liêm hầu ở ngoài lều, thấy sắc mặt Phượng Tĩnh Xu không tốt, lập tức lo lắng hỏi.

"Không sao! Chuẩn bị xong chưa?" Phượng Tĩnh Xu hít một hơi.

"Dạ, theo phân phó của người, đã tập hợp năm vạn nhân mã rồi!" Trương Liêm ôm quyền trả lời chắc chắn.

"Được rồi! Ngươi ở lại chỗ này phụ trách chuẩn bị sắp xếp! Ta xem chừng mấy ngày nữa đường ca và Duy nhi sẽ mang theo một nhóm người và vật liệu lớn tới đây, đến lúc đó ngươi nghe theo sắp xếp của bọn hắn!"

"Cái... cái gì?" Trương Liêm cứng lưỡi, "Công chúa, ta không i với người sao!?"

"Không, so với chủ thành, nơi này càng cần ngươi tới an bài hơn!" Phượng Tĩnh Xu lắc đầu mà cự tuyệt Trương Liêm, dinendian.lơqid]on "Ngươi chỉ cần an bài một trợ thủ cho ta là được rồi!"

"Vậy...... Được rồi!" Trương Liêm không thể không gật đầu, thông qua mấy lần tiếp xúc với Phượng Tĩnh Xu, hắn đã sâu sắc hiểu được vị công chúa này làm việc gọn gàng linh hoạt, nói một không hai, tuyệt đối không thể nào sửa đổi chủ ý của mình, vì vậy hắn cũng hỏa hiệp.

"Đi mời phó tướng tới!" Trương Liêm ra lệnh một vệ binh bên cạnh.

Vệ binh lĩnh mệnh đi, Trương Liêm ngắn gọn giới thiệu với Phượng Tĩnh Xu: " Phó tướng tên là Lãnh Phong Đường, thực lực không dưới mạt tướng, dọc theo đường đi nếu có chuyện gì thì giao cho hắn làm, nhất định sẽ cho công chúa một kết quả vừa lòng."

Đang nói chuyện, một tướng lĩnh vóc người to lớn đã đi tới trước mặt bọn họ.

"Mạt tướng Lãnh Phong Đường tham kiến công chúa điện hạ!"

"Lãnh phó tướng, công chúa sắp sửa tiến về phía chủ thành Bạch Vũ, ngươi đi theo công chúa trước, dọc theo đường đi phải chú ý bảo vệ công chúa an toàn!" Trương Liêm ra lệnh cho Lãnh Phong Đường.

"Dạ!" Lãnh Phong Đường đáp ứng mệnh lệnh.

Phượng Tĩnh Xu cũng sẽ không nhiều lời, nóng lòng nói: "Đi nhanh lên đi! Không cần kéo dài nữa!"

Nói xong, bước nhanh đi về phía quân đội đã tập hợp xong, Lãnh Phong Đường sải bước đi theo phía sau.

Lưu loát lên ngựa, giơ roi ngựa lên, khẽ kêu một tiếng, con ngựa ra chân nhanh chóng chạy.

"Hết tốc lực lên đường!" Lãnh Phong Đường trầm giọng ra lệnh, sau một khắc, tất cả quân mã đều chạy, xông về phía chủ thành Bạch Vũ.

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ  truyền **** 

Khi vó ngựa bước vào thành Bạch Vũ, Phượng Tĩnh Xu sợ ngây người.

Nếu như nói ở ngoài thành gặp phải đám dân chạy nạn kia không thể khiến người có cảm nhận khắc sâu, như vậy, thành Bạch Vũ giờ phút này, da.nlze.qu;ydo/nn sẽ làm người ta thực sự ý thức được, chính bản thân bọn họ gặp phải tai hoạ trong thành.

Một tòa thành phát ra tiếng gào khóc chấn động lòng người? Từng gương mặt mang theo thống khổ và tuyệt vọng níu chặt lòng người? Từng cỗ thi thể lạnh lẽo cứng ngắc lại có bao nhiêu đau khiếp lòng người?

Khi đi tới ngoại thành Bạch Vũ, Phượng Tĩnh Xu đã bị từng nơi tàn phá, bịt tai nghe những tiếng gào khóc chấn nhiếp, vó ngựa không tự chủ được chậm lại, chỉ là, lẳng lặng, chậm rãi, đi vào tòa thành bi thương.

Nàng chưa từng đến đất phong của mình, nhưng từ người bên cạnh kể lại, nàng cũng biết ba khối đất phong phong phú giàu có, năm đó khi hoàng đế thúc thúc ban đất phong cho nàng, nàng đã mơ hồ biết mình lấy được cái gì.

Nhưng, tòa thành trước mắt này, còn là tò thành người người tán tụng giàu có trong miệng sao? Đất lành, thiên đường của nhân gian......?

Đối với tòa thành này mà nói, chỉ là trong thời gian một tháng, những huy hoàng kia lại giống như trở thành ký ức đời trước...... Hôm nay nó chỉ là một tòa thành tàn bị thương thật nặng, khó khăn phát ra tiếng rên khóc......

Phượng Tĩnh Xu đau lòng mà đi vào tòa bi thành, trong mắt hiện lên nước mắt, thoáng qua tự trách. Nếu như, nàng có thể kịp thời chú ý tới, có phải cũng sẽ không xảy ra nhiều khổ sở như vậy không?

Càng đi vào trong thành, tiếng kêu gào càng lớn, trong đó còn kèm theo không ít tiếng hô.

Thúc giục cưỡi ngựa, Phượng Tĩnh Xu gia tốc đi về phía trước, trước mắt đột nhiên xông vào một đống người.

Có phải ở trước tai nạn, mọi người yếu ớt không chịu nổi? Có phải là lòng người chịu không được khảo nghiệm hay không?

Tai nạn lại tới thì có người khóc thút thít có người vô dụng, có người tự cứu có người hỗ trợ, nhưng cũng...... có người thừa dịp cháy nhà hôi của, nhân cơ hội làm loạn.

Trước mắt một đám dân nạn chạy trốn tán loạn cung quanh, quần áo lam lũ, xanh xao vàng vọt, đầu tóc rối bời, thái độ cũng là thiên biến vạn hóa.

Hoảng sợ, sợ hãi, tuyệt vọng, rồi lại dữ tợn mang theo gây tội mừng như điên và trái tim bởi vì lướt qua giới hạn đạo đức mà làm ra chuyện dieendaanleequuydonn thường ngày không dám làm hiện ra sự run rẩy hưng phấn.

Đây là một đám người điên, hoàn toàn đánh mất tâm trí, bị khủng sợ ngự trị.

Trong nháy mắt sự tức giận của Phượng Tĩnh Xu bộc phát, sắc mặt nàng xanh mét, không nói được lời nào, trực tiếp phất tay với Lãnh Phong Đường sau lưng, Lãnh Phong Đường hiểu ý, hét một tiếng: "Bắt lất bầy phạm loạn nhân tặc tử này!"

Tiếng nói vừa dứt, một đám binh lính sau lưng xông lên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai trói tất cả bọn loạn đồ trước mắt này.

Cho tới giờ khắc này, dân thành hỗn loạn mới phát hiện đám người kia đến.

Người bị trói chặt giùng giằng kêu to, cố gắng phản kháng, lại bị từng binh lính một dùng chân đạp đầu gối, nặng nề quỳ xuống.

"Các ngươi làm cái gì mà trói ta?"

"Buông ta ra! Có nghe hay không, buông ta ra!"

"Cái này còn có để cho người sống hay không! Thiên hạ đại loạn còn phải trói người, có phải các người muốn giết chết ta hay không! Các ngươi làm vậy là phạm pháp có biết hay không!"

Phượng Tĩnh Xu nghe vậy, hiện lên trên mặt vẻ lạnh lẽo, nặng nề hừ lạnh một tiếng.

Hừ lạnh một tiếng, lại như kỳ tích khiến tiếng gào khóc huyên náo trên đường phố yên tĩnh lại.

Phượng Tĩnh Xu giục ngựa tiến lên, đi tới trước mặt đám người kia, dùng mũi chân chỉ về phía người mới vừa nói, trên mặt là vẻ hung dữ làm người sợ, "Ngươi cũng biết đây là phạm pháp!? Các ngươi luôn miệng kêu buông ra, nhưng các ngươi lại chưa từng cân nhắc vể hành vi của mình!?"

Đạp lên người bị trói, rót nội lực vào roi ngựa trong tay, đột nhiên trực tiếp vung lên đầu của người nọ, "Mở to mắt chó của ngươi cho bản cung thấy rõ! Xem xem trước mặt ngươi đều là những người nào! Bọn họ đều là những người đáng thương chịu đủ tai nạn tàn phá, bọn họ hoặc yếu ớt hoặc bị trọng thương, bọn họ là người già lâu năm không thể bước đi, bọn họ là trẻ con nhỏ yếu, các nàng là những nữ tử tay trói gà không chặt! Bọn họ không phải là người có quan hệ gì với các ngươi, bọn họ là người may mắn còn sống sót trải qua tai nạn làm người ta đau khổ với các ngươi! Các ngươi ở chỗ này, đã cùng nhau trải qua sống chết, bọn họ cũng đã là người thân của các ngươi, đồng bào của các ngươi rồi!"

Một loại roi thép đột nhiên vung xuống, Phượng Tĩnh Xu giơ cao cao lên, "Chát!" Âm thanh to rõ, mang theo tiếng gió "vu vù" vang lên.

"Ngươi...các ngươi, một đám nam tử các ngươi, vào thời khắc này, không những không động thân ra giúp đỡ người thân của bọn ngươi, Die nd da nl e q uu ydo n ngược lại nhân cơ hội làm loạn, các ngươi coi như là nam nhân sao? Các ngươi là nam nhân gì chứ! Các ngươi không xứng làm nam nhân của thành Bạch Vũ ta, e Lộng Phong quốc ta!"

Nhiều tiếng mắng tức giận quát chói tai, đều là đến từ nội tâm, lời nói của Phượng Tĩnh Xu, khiến người bị trói trên đất, đã không còn phách lối điên cuồng ban đầu.

Trên đường phố yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng nghẹn ngào, ngay sau đó, hai tiếng, ba tiếng, tiếng khóc sợ hãi, lại một lần nữa vang lên......
Bình Luận (0)
Comment