Cái gọi là oan gia ngõ hẹp đại khái chính là như vậy.
Thời điểm quay đầu lại, ta thấy Nguyên Phi Cẩm đứng cách đó rất xa, ra sức đẩy đám người chen chúc trước mặt, không màng tất cả mà xông về phía chúng ta. Gã thật ra sức, thấy ta "lén lút gặp nam nhân" có thể kích động như vậy.
Nguyên Thừa Hạo hiển nhiên cũng ngẩn ra, ánh mắt xuyên qua cái mặt nạ dừng trên thân ảnh xông tới.
Nguyên Phi Cẩm một tay kéo ta ra khỏi Nguyên Thừa Hạo, quát với hắn: "Không biết sống chết! Biết nàng là ai không?"
Ta giật mình há hốc miệng, lôi kéo y phục của gã, nhỏ giọng: "Tiểu vương gia..."
"Ngươi câm miệng!" Gã phẫn hận kêu.
"A, hai vị gia, có thể thanh toán mặt này này trước hay không...."
"Ngươi cũng câm miệng cho ta!" Gã cắt ngang lời bán hàng rong.
Người bán hàng rong tỏ vẻ nghẹn khuất, nhưng không dám tranh luận với họ.
"Muốn chạy? Không dễ như vậy? Hôm nay ta thật muốn xem thị vệ doanh nào to gan như vậy, trở về phải kêu Dương tướng quân trị tội ngươi!" Hắn đã buông tay kéo ta, lao nhanh tới đánh người trước mặt.
Ta cả kinh kêu to: "Tiểu vương gia, đó là..."
Đúng lúc này, không biết khói lửa bắt đầu từ chỗ này, "Bành" một tiếng vang lớn bao phủ hai chữ "Hoàng Thượng cuối cùng của ta.
Mà hai người trước mặt đã đánh nhau, dân chúng xung quanh đều hoảng sợ, sôi nổi tránh đi. Ta thật không rõ, Nguyên Thừa Hạo, hắn vì sao không nói ra thân phận của mình?
Ta bị đám người đẩy lùi ra ngoài, muốn liều mạng chen vào, nhưng hoàn toàn không thể, liều mạng nhón chân mới có thể mơ hồ thấy hai người kia đang bị vây quanh.
Dân chúng vây xem thỉnh thoảng kêu hay, quả thật giống như xiếc và ảo thuật.
Nghĩ đến, ta lại nhịn không được mà cười.
Nhìn qua khe ở, Nguyên Phi Cẩm thật sự đã tức giận, mỗi chiêu đều dùng hết sức. Mở miệng, mới nhớ ta không thể ở nơi này nói Nguyên Thừa Hạo là Hoàng Thượng, hắn cải trang xuất cung, bên cạnh không có thị vệ, vạn nhất xảy ra chuyện, ai cũng không gánh vác nổi.
Bên trong lại truyền tới tiếng đắc ý của Nguyên Phi Cẩm: "Chút công phu mèo quào này của ngươi cũng có thể được làm trong cẩm vệ quân? Xem ra hôm nay ta không dạy ngươi không được!" Gã nói nghe thật cao hứng, giống như vừa tìm được đối tượng tiết hận.
A, ta thật không biết nói gì mới tốt.
Sợ là Nguyên Thừa Hạo cũng không ngờ được, lén xuất cung còn có thể gặp Nguyên Phi Cẩm ở chợ.
Đám người lần nữa lại kêu to ủng hộ, ta thấy một người bị quăng ngã lại đây. Cả kinh che ngực, vội đẩy hai người trước mặt ra, không thấy rõ tình hình bên trong, chỉ thấy chiếc mặt nạ Long Tam Thái Tử rơi xuống đất.
Tiếp theo, Nguyên Phi Cẩm xông tới, vung nắm đấm lên: "Xem ra hôm nay ta không đánh vỡ gan của ngươi... A?"
Không nhìn thấy, nhưng ta nghĩ mình có thể tưởng tượng biểu cảm của Nguyên Phi Cẩm lúc này.
Đột nhiên không biết ai kêu lên: "Không xong rồi, quan sai tới!"
Người vây quanh lập tức giải tán, ta bị đẩy ngã xuống đất, thời điểm bò dậy vẫn còn có thể nhìn thấy gương mặt khổ sở của Nguyên Phi Cẩm. Giờ phút này, gã đã không còn quản "Cung... A Tụ" bên đây, bởi vì, người trước mặt lợi hại hơn ta rất nhiều.