Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Chương 110

Một đội quan sai tới, kẻ cầm đầu hung thần ác sát quát: "Làm gì thế hả! Không biết hôm nay là ngày gì à! Dám ở đây gây chuyện, người đâu, giải về!"

Ta kinh hãi, thấy mấy quan binh xông tới.

Nguyên Phi Cẩm lúc này mới hoàn hồn, đột nhiên nhảy dựng lên, hét lớn: "Muốn chết hả, ngay cả ta cũng dám bắt!"

Người nọ giật mình, sắc mặt lập tức tái nhợt, run giọng nói: "Thì ra là tiểu... Tiểu vương gia. Ha ha, thì ra là nhầm lẫn. Các huynh đệ, không được quấy rầy tiểu vương gia!" Gã phất tay, nhanh chóng rời đi.

Nhóm quan sai đi rồi, nhưng ta thấy sắc mặt Nguyên Phi Cẩm còn trắng bệch hơn người khi nãy.

Nguyên Thừa Hạo xoa ngực từ dưới đất đứng lên, ta chần chờ, đi tới hỏi hắn: "Hoàng Thượng thế nào rồi?"

Nguyên Phi Cẩm lúc này mới có phản ứng, vội chạy lại: "Hoàng Thượng... Hoàng Thượng, sao lại là ngài? Thần đệ đáng chết!"

Hắn khẽ cười một tiếng: "Công phu của trẫm đúng là không bằng đệ."

Lời này, không biết là khiêm tốn hay ám chỉ gì khác. Ta nhớ vừa rồi Nguyên Phi Cẩm còn đắc ý mắng hắn chỉ có chút công phu mèo quào. Muốn cười, nhưng ta phải nhịn.

Quả nhiên, sắc mặt Nguyên Phi Cẩm càng trở nên âm trầm, chỉ biết khom lưng nhặt mặt nạ lên, đưa cho hắn: "Mặt nạ của ngài."

Hắn nhận lấy, sau đó cao giọng: "Đi trả tiền."

"Dạ?"

Nguyên Phi Cẩm khiếp sợ, người bán hàng rong phía sau nghe một câu "Đi trả tiền" rành mạch, vội run rẩy nhắc nhở: "Một cái ba văn tiền."

Nguyên Thừa Hạo chỉ ta, bá đạo nói: "Cũng mua cho nàng một cái."

Không cần? Kỳ thật, ta cũng rất thích cái mặt nạ đó.

Hắn mặc kệ ta có muốn hay không, đi tới cầm lấy mặt nạ Tiểu Long Nữ đưa cho ta, kéo ta đi.

Nguyên Phi Cẩm vội trả tiền rồi đuổi theo, lo lắng hỏi: "Hoàng Thượng, vừa rồi... Vừa rồi có bị thương ở đâu không?"

Hắn nghiêng đầu nhìn gã: "Trẫm và Sinh Nhi ra ngoài chơi, đệ đi theo làm gì? Nếu đã có thời gian rảnh rỗi như vậy, ngày mai tới Ngự Thư Phòng chép hai trăm bản kinh văn!"

"Phụt!" Ta nhịn không được mà cười ra tiếng.

Nguyên Phi Cẩm vội chắn trước mặt hắn, biện giải: "Thần đệ... Thần đệ không phải cho rằng nương nương giấu ngài lén đi gặp nam nhân khác sao? Đây... Sao có thể tính là thời gian nhàn rỗi chứ?"

"Nương nương? Cũng nhọc lòng đệ còn biết nàng là nương nương! Trẫm nhớ vừa rồi đệ gọi nàng ấy là gì hả?" Xem ra hắn nghe thấy rất rõ ràng, Cung... A Tụ.

"Việc đó... Là tình thế nhất thời cấp bách."

Hắn quét mắt nhìn gã: "Không nhắc đến trẫm đúng là quên mất, dám gọi thẳng khuê danh của nàng, tội càng thêm nặng, bốn trăm bản kinh văn!"

Nguyên Phi Cẩm dường như nhảy dựng lên: "Không phải chứ? A Tụ không phải khuê danh của nàng ấy!"

Xem ra gã nhất định phải vì bốn trăm bản kinh văn mà đấu tranh tới cùng.

"Vậy là gì?"

"Vũ Sinh!"

Nguyên Thừa Hạo khẽ cười: "Sinh Nhi, đệ ấy gọi đúng không?" Hắn nhìn ta, hỏi.

Ta giật mình, chỉ biết gật đầu.

Vũ Sinh, gã gọi rất đúng, phát âm rất chuẩn.

"Hai người... Hai người..." Nguyên Phi Cẩm đỏ mặt chỉ vào chúng ta, sau một lúc lâu, thái độ liền trở nên mềm mỏng, cầu xin hắn, "Hoàng Thượng, nể tình thần đệ vừa giúp ngài mua hai cái mặt nạ, việc này không tính, được chứ?"

"Sáu văn tiền kia trẫm có thể trả đệ."

"Thần đệ không cần sáu văn tiền ấy..."

"Nếu đệ hào phóng như vậy, trẫm đúng là nên nói một tiếng "Đa tạ"."

"Hoàng Thượng..." Nguyên Phi Cẩm nghẹn tới sắp khóc.
Bình Luận (0)
Comment