Tỉnh Táo Rồi Không Làm Lốp Xe Dự Phòng Công Nữa!

Chương 16

Khúc Hà Tinh gọi xe về nhà, cậu bắt gặp Bạch Li đang ngồi xổm trước cửa.

 

"..."

 

Cậu hoài nghi nhà mình có lẽ có báu vật gì đó, mà hết người này đến người khác đều thích tới đây lảng vảng.

 

Khúc Hà Tinh cố gắng làm như không nhìn thấy, vừa mở cửa định bước vào thì Bạch Li lập tức theo sát phía sau.

 

Khúc Hà Tinh phản ứng nhanh nhẹn, lập tức đóng cửa một nửa, chặn gã lại không cho vào.

 

"Tinh Tinh?" Bạch Li ngập ngừng giây lát rồi lên tiếng: "Chúng ta nói chuyện được không?"

 

"Không có gì để nói cả." Khúc Hà Tinh đặt tạm bó hoa lên nóc tủ giày.

 

Bạch Li cắn răng: "Là lỗi của em, em đã không quan tâm mà bỏ mặc anh. Sau này em sẽ sửa, mọi việc đều nghe theo anh, được không?"

 

Khúc Hà Tinh lặng lẽ nhìn Bạch Li, cảm thấy mình đã đánh giá gã quá cao.

 

Một người chỉ biết đến công việc như gã, cậu từng nghĩ làm gã nổi giận là chuyện khó khăn đến mức nào. Thậm chí để chắc chắn, cậu còn đồng ý hợp tác với Tạ Diệc Thanh.

 

Kết quả lại đơn giản thế này.

 

Cậu còn chưa làm gì cả, Bạch Li đã không chịu nổi rồi.

 

Khúc Hà Tinh bỗng nhiên mất hết hứng thú.

 

Cửa tiệm thủ công của cậu đang trong giai đoạn chuẩn bị, cậu muốn tạo dựng cuộc sống mới cho mình, không muốn vì trả thù mà khiến bản thân tiếp tục chìm đắm trong quá khứ u ám và tuyệt vọng.

 

"Không cần." Khúc Hà Tinh bình tĩnh nói, cậu nhìn ra hành lang tối đèn, khẽ cười: "Không cần sửa gì hết. Chúng ta chia tay đi."

 

Chẳng cần sửa gì cả.

 

Cậu không cần kiềm nén sở thích của mình, Bạch Li cũng không cần vất vả diễn kịch trước mặt cậu nữa.

 

Việc gã cố gắng hướng về phía trước không sai, việc gã tham vọng về tương lai tốt đẹp, về danh tiếng nên muốn vứt bỏ cậu cũng không có gì là sai cả.

 

Khúc Hà Tinh nói xong lời liền đóng cửa lại.

 

Bạch Li trừng lớn đôi mắt đỏ ngầu, bị một câu "chia tay" của Khúc Hà Tinh làm đau nhói. Tâm trí gã trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được, chỉ biết là không thể để Khúc Hà Tinh đóng cửa.

 

Gã xô mạnh cửa khiến Khúc Hà Tinh giật mình phải lùi lại hai bước.

 

"Cậu làm cái gì vậy?" Khúc Hà Tinh thực sự không hiểu nổi.

 

"Chúng ta cũng không tới mức phải sống chết dây dưa vì tình cảm như vậy chứ?" Trong mắt Khúc Hà Tinh đầy sự thờ ơ, giọng nói cũng bình thản: "Cậu làm bộ dạng này cho ai xem?"

 

Bạch Li trở tay đóng cửa lại, nghiến răng nói: "Em không diễn kịch! Em không muốn chia tay, em thích anh, như vậy không được sao?"

 

Đương nhiên là không được.

 

Khúc Hà Tinh khẽ cười một tiếng, hỏi lại: "Chính cậu có tin lời mình nói không?"

 

Thích là giả, quen được hưởng thụ mới là thật.

 

Có một người ngày ngày quan tâm chăm sóc mình chu đáo, bản thân chẳng cần bận tâm lo lắng điều gì, mọi thứ đã có người thay mình làm tốt.

 

Khúc Hà Tinh nghĩ, ở bên Bạch Li, rốt cuộc cậu là gì?

 

Là người hầu miễn phí, hay là kẻ lụy tình mù quáng?

 

Bạch Li: "Em chỉ là không giỏi bày tỏ tình cảm như anh, nhưng anh không thể phủ nhận là em thích anh."

 

Khúc Hà Tinh cười, mở cửa ra: "Được thôi, vậy cứ cho tôi là kẻ tồi tệ đi. Hiện tại, tôi đơn phương chia tay cậu."

 

Nói xong cậu dừng lại một chút, định đẩy Bạch Li ra ngoài nhưng lại thấy có chút ghét bỏ, không muốn động tay vào gã, đành lên tiếng: "Xin hỏi, cậu có thể đi được chưa?"

 

Bạch Li chưa từng bị Khúc Hà Tinh đối xử như vậy, vừa đau lòng vừa khổ sở, lại thêm mất mặt, khó xử vô cùng. Gã lúc này cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại nữa, đành xoay người bước ra ngoài.

 

Khúc Hà Tinh nhíu chặt mày rồi lại thả lỏng, đang định đóng cửa thì Bạch Li bỗng nhiên xoay người lại.

 

Gã ngơ ngác nhìn Khúc Hà Tinh, khó khăn lắm mới cất lời: "Anh... muốn chia tay em, là vì... Tạ Diệc Thanh sao?"

 

Khúc Hà Tinh sững sờ, rồi lập tức hiểu ra ý của Bạch Li.

 

Cậu không hề tức giận, ngược lại còn thấy hơi buồn cười.

 

Ngay từ đầu, cậu và Bạch Li đã thuộc về hai thế giới khác nhau, sớm muộn gì cũng sẽ chia tay.

 

"Cậu nghĩ sao?" Khúc Hà Tinh nhướng mày, bật cười: "Tôi có giống loại người vì quyền thế mà từ bỏ tình yêu không?"

 

Bạch Li không gật đầu cũng không lắc đầu, nhưng ánh mắt đã tố cáo suy nghĩ của gã.

 

Vừa có quyền vừa có tiền, sao lại có người từ chối cơ chứ?

 

Khúc Hà Tinh khẽ thở dài, nói: "Đúng vậy đấy. Tạ tổng có mọi thứ trong tay, tôi lấy lý do gì để chọn cậu chứ?"

 

Bạch Li sững sờ, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng, rất lâu sau mới nói: "Sao anh lại thay đổi thành thế này?"

 

"Tôi vẫn luôn như vậy." Khúc Hà Tinh đáp.

 

"Trước kia anh chỉ hơi kỳ lạ một chút thôi." Bạch Li thực sự thất vọng: "Nhưng đó cũng chỉ là sở thích cá nhân. Còn bây giờ? Sao anh có thể vì tiền mà qua lại với Tạ Diệc Thanh!"

 

"Tôi..." Nói được nửa chừng, Khúc Hà Tinh bỗng thấy chẳng cần thiết phải giải thích thêm. Nói không hợp nửa câu cũng thừa. "Tôi thích thế." Cậu nói dứt khoát.

 

Yết hầu Bạch Li khẽ động, gã nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Khúc Hà Tinh, vô vàn suy nghĩ lướt qua trong đầu, cuối cùng chỉ nói được một câu: "Nếu có một ngày em thành công..."

 

Khúc Hà Tinh cắt ngang lời gã: "Đợi đến khi cậu làm được rồi hẵng nói."

 

Khúc Hà Tinh đóng cửa lại.

 

Ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tất cả đã thật sự kết thúc.

 

Sự nghi ngờ khi mới phát hiện ra chân tướng, nỗi căm phẫn không cam lòng sau khi sống lại, và cả những ấm ức, khổ sở giấu kín trong lòng. Giờ đây, tất cả đã thực sự kết thúc.

 

Tâm trạng Khúc Hà t*nh tr*ng xuống hẳn, cậu chẳng còn chút tinh thần nào, cơ thể như bị rút cạn sức lực. Cậu lẳng lặng đi đến sofa ngồi xuống, không muốn làm gì cả, chỉ muốn ngồi yên như vậy, ngồi được bao lâu hay bấy lâu.

 

Không biết đã ngồi bao lâu, mắt cậu khẽ động, nhìn về phía tủ nơi đặt chậu xương rồng cùng những cây sen đá nhỏ, rồi chậm rãi đứng dậy.

 

Mấy chậu cây và xương rồng chỉ cần tìm chỗ đặt là được. Trong nhà không có bình cắm hoa, đành phải để tạm bó hoa dạ lan hương vào một chiếc bình thủy tinh vậy.

 

Cậu cẩn thận đặt bình hoa ở mép bàn ăn, chiếc bàn trắng tinh lập tức có thêm một chút sắc màu tươi tắn, trông đẹp hơn hẳn.

 

Sáng sớm kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời sẽ chiếu vào, nhuộm vào căn phòng một màu vàng ấm áp.

 

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Khúc Hà Tinh bận đến chân không chạm đất.

 

Từ việc xác định địa điểm và phong cách của cửa tiệm, bắt tay vào trang trí, mua nguyên vật liệu và hàng loạt công việc chuẩn bị khác khiến cậu không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác.

 

Riêng việc trang trí đã có bao nhiêu việc phải lo, lại còn vì trao đổi với thợ không kỹ mà sơn sai màu tường, phải sơn lại từ đầu.

 

Các dụng cụ cần dùng cho tiệm đã được chuyển đến vào cuối tuần trước, chỉ cần đợi trang trí xong xuôi là có thể mang vào trưng bày trong tiệm, cuối cùng chọn một ngày lành tháng tốt là có thể khai trương.

 

Ngót nghét gần hai tháng bận rộn xuôi ngược, cuối cùng mọi thứ cũng sắp hoàn thành, Khúc Hà Tinh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

 

Đêm nay thanh toán tiền công cho thợ xong, ngày mai đưa các dụng cụ vào đúng vị trí, cửa tiệm thủ công lưu ly của Khúc Hà Tinh xem như hoàn tất.

 

"Tiểu Tinh, vậy hôm nay làm tới đây thôi, mai chúng tôi lại qua." Bác Hồng là người giám sát thi công, hai tháng nay Khúc Hà Tinh chủ yếu liên lạc với bác.

 

Bác Hồng tính tình phóng khoáng, thoải mái, Khúc Hà Tinh khá thích tính cách này của bác, làm việc cùng không thấy mệt mỏi.

 

"Vất vả cho các bác rồi." Khúc Hà Tinh định rót nước mời họ: "Mọi người ngồi lại uống chén trà rồi hẵng về?"

 

"Làm ở đây cũng gần hai tháng rồi, sao ngày nào cậu cũng khách sáo thế?" Bác Hồng đi đến bên cạnh Khúc Hà Tinh, giơ tay vỗ mạnh lên vai cậu: "Không cần khách khí vậy đâu, mệt cả ngày rồi ai cũng muốn về nhà nghỉ ngơi, ai mà thèm uống trà của cậu!"

 

"..."

 

Khúc Hà Tinh mỉm cười: "Vậy cháu không giữ mọi người nữa. Mọi người vất vả rồi."

 

"Giữ gì nữa, về đây."

 

Đợi mọi người đi hết, Khúc Hà Tinh mới nghiêng đầu nhìn chiếc áo sơ mi màu trắng ngà của mình.

 

Một bàn tay in rõ bụi bẩn to tướng hiện lên trên áo.

 

Khúc Hà Tinh im lặng một lát rồi bật cười thành tiếng: "..."

 

Cậu thu dọn rác trong tiệm, kiểm tra kỹ lưỡng hệ thống điện nước xong xuôi mới chuẩn bị rời đi.

 

Bảng hiệu của cửa tiệm tối nay sẽ làm xong, vốn dĩ có thể đợi mai đến lấy cũng tiện đường, nhưng Khúc Hà Tinh nôn nao muốn thấy thành phẩm nên quyết định tối nay đến lấy về luôn.

 

Khi cậu đến cửa hàng làm bảng hiệu thì mọi người trong tiệm đã chuẩn bị đóng cửa tan làm.

 

Khúc Hà Tinh vội chạy tới, lớn tiếng gọi: "Dì ơi, chờ một chút!"

 

Bà chủ cửa hàng giật mình vì tiếng gọi của cậu: "Ôi, cháu nhỏ giọng chút."

 

"Cháu xin lỗi ạ." Khúc Hà Tinh không nhịn được cười, vội vàng giải thích: "Tại cháu háo hức quá nên không kiểm soát được âm lượng."

 

"Đã bảo với cháu mai đến lấy cũng được mà, gấp gáp thế làm gì?" Bà chủ vừa bật đèn vừa trách Khúc Hà Tinh.

 

Khúc Hà Tinh bị trách cũng không giận, gương mặt vẫn nở nụ cười nhẹ, đôi mắt cong cong trông vô cùng đẹp .

 

Thấy cậu vui vẻ như vậy, bà chủ cũng bật cười: "Ôi, trông xinh xắn như con gái thế này, nên dì mới chiều cháu đấy."

 

"Cháu cảm ơn dì. Lúc khai trương dì nhất định phải đến ủng hộ cháu nhé." Khúc Hà Tinh nhanh nhảu mời.

 

"Thôi, không đi đâu, đến lúc đó đông người, cháu chắc chắn chẳng rảnh mà để ý đến dì."

 

"Sao có thể chứ ạ, Đến lúc đó cháu sẽ xếp cho dì chỗ đẹp nhất."

 

Bà chủ cười: "À, nói thế thì được, dì muốn vị trí trung tâm đấy."

 

Khúc Hà Tinh bật cười thành tiếng.

 

Hai người trò chuyện thêm một lát, Khúc Hà Tinh mới nhận tấm bảng hiệu rồi rời đi.

 

Để tránh hư hỏng, bảng hiệu được đóng gói rất cẩn thận, vẫn là về đến nhà rồi hẵng mở ra xem.

 

Hơn nửa tiếng sau mới về đến nhà, Khúc Hà Tinh xé ngay lớp bọc gói hàng ở cửa.

 

Mở lớp đóng gói, gỡ từng lớp xốp ra tấm bảng cuối cùng cũng lộ diện.

 

Tấm bảng làm bằng gỗ đen, bên trái là sáu chữ "Tiệm Thủ Công Lưu Ly" được chạm rỗng tinh xảo. Ở giữa liệt kê các dịch vụ của tiệm: Chế tác Thủy tinh - Hội họa - Làm Gốm.

 

Bên phải là một dòng chữ: Lưu Giữ Vẻ Đẹp Trước Mắt.

 

Tấm bảng hiệu mang lại cảm giác vừa dịu dàng vừa mộc mạc, thật sự rất đẹp.

 

Mắt Khúc Hà Tinh sáng lên, tràn ngập vẻ yêu thích.  Sau khi cắm điện, ánh đèn màu vàng ấm áp sáng lên, tràn đầy cảm giác hoài niệm.

 

Khúc Hà Tinh không nhịn được lấy điện thoại ra chụp lại, suy nghĩ một chút rồi gửi cho bà chủ cửa hàng làm bảng hiệu để bày tỏ sự yêu thích của mình.

 

Dì chủ trả lời lại một câu: Đồ dì làm đẹp thế nào chẳng lẽ dì không biết? Mà thôi cháu dọn dẹp rồi nghỉ ngơi sớm đi nhé.

 

Khúc Hà Tinh nhướng mày, không hề cảm thấy bị phật ý, ngược lại còn cảm thấy có chút thân thiết.

 

Người nhà cậu, ngoài việc quan tâm chuyện học hành và định hướng tương lai ra, thì những chuyện khác gần như không can dự vào.

 

Bà ngoại rất thương cậu, luôn cảm thấy chỉ cần cậu vui vẻ là được, muốn làm gì cũng ủng hộ.

 

Đối với Khúc Hà Tinh, việc được người khác quan tâm đến những chuyện sinh hoạt thường ngày thế này thật sự rất ấm áp.

 

Sau khi nhắn thêm vài tin và biểu tượng cảm xúc, Khúc Hà Tinh cẩn thận tìm một chỗ để đặt tấm biển hiệu, sợ lỡ tay làm rơi vỡ.

 

Đặt bảng hiệu xong, cậu lại đi kiểm tra một lần nữa những vật liệu thủy tinh không thể để ở cửa tiệm mà đành phải chuyển về nhà.

 

Căn phòng vốn không lớn, giờ lại chất thêm đủ loại vật liệu lớn nhỏ, trông có vẻ hơi bừa bộn, nhưng Khúc Hà Tinh nhìn lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

 

Dường như chưa bao giờ cậu cảm thấy thỏa mãn đến thế.

 

Sau khi vừa uống nước vừa ngắm nghía và kiểm kê xong đống vật liệu, Khúc Hà Tinh mới đứng dậy đi tắm rửa.

 

Nước hoa hồng, sữa dưỡng thể, loay hoay gần một tiếng đồng hồ cậu mới từ phòng tắm bước ra.

 

Gần đây vừa lao lực vừa lao tâm, Khúc Hà Tinh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say.

 

Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ nấy.

 

Trong mơ đều là cảnh tượng Tiệm Thủ Công Lưu Ly khai trương, hoa tươi trải đầy lối đi, tiếng pháo nổ vang trời.

 

Đó là sự náo nhiệt thuộc về riêng cậu.

Bình Luận (0)
Comment