Tỉnh Táo Rồi Không Làm Lốp Xe Dự Phòng Công Nữa!

Chương 17

Sáng sớm hôm sau, khi tiếng chuông báo thức đầu tiên vừa vang lên, Khúc Hà Tinh đã rời giường. Nếu là ngày thường, dù chuông có reo đến lần thứ năm, cậu cũng chưa chắc đã dậy nổi.

 

Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay tiệm thủ công Lưu Ly có thể hoàn tất khâu sắp xếp, cậu không muốn trì hoãn nên đã đặt báo thức lúc bảy giờ, định đến sớm một chút để dọn dẹp.

 

Vừa rửa mặt xong, Khúc Hà Tinh khẽ mỉm cười với chính mình trong gương.

 

Trong suốt thời gian trang trí cửa tiệm, tóc cậu đã dài ra không ít. Tuy vẫn chưa đủ dài để buộc lên, nhưng đã có thể cắt theo kiểu đuôi sói rồi.

 

Điều này khiến Khúc Hà Tinh khá vui. Cậu uốn nhẹ phần tóc mái, trước khi ra cửa, ánh mắt cậu lướt qua bộ dụng cụ trang điểm, nhưng cuối cùng vẫn quyết định để mặt mộc ra ngoài.

 

Bác Hồng giám sát công trình quả thật rất dễ nói chuyện, tính tình lại phóng khoáng, nhưng con trai có sở thích mặc đồ nữ và trang điểm thì chưa chắc bác đã chấp nhận được.

 

Cậu cố hết sức ôm tấm bảng hiệu lên. Lúc ra cửa, cậu theo thói quen cúi đầu liếc nhìn chân tường, không thấy chiếc hộp giữ ấm màu xanh lam hay màu hồng nhạt quen thuộc đâu cả, bất giác ngạc nhiên nhướng mày.

 

Suốt khoảng thời gian này, ngày nào ra cửa Khúc Hà Tinh cũng thấy hộp giữ ấm do Tạ Diệc Thanh mang tới, bất kể mưa gió.

 

Bữa sáng rất đa dạng, hiếm khi trùng lặp, hương vị lại vô cùng ngon.

 

Khúc Hà Tinh nhiều lần muốn bảo anh ta đừng mang đến nữa, nhưng mỗi sáng sớm nhìn thấy bữa ăn đầy đủ màu sắc, hương vị hấp dẫn như vậy, cậu thật khó mà nhịn được.

 

Cứ thế ăn hết lần này đến lần khác, bất giác đã ăn cho đến tận bây giờ.

 

Khi mới bắt đầu đồng ý cho anh ta cơ hội theo đuổi, Khúc Hà Tinh còn lo người này sẽ giở trò gì khác thường, không ngờ anh ta chẳng những không làm gì quá đáng mà còn rất chu đáo.

 

Hơn nữa, lịch trình của Tạ Diệc Thanh cực kỳ bận rộn, thường xuyên phải đi công tác chỗ này, họp hành chỗ kia, nên số lần anh xuất hiện trước mặt Khúc Hà Tinh cũng không nhiều lắm.

 

Chẳng lẽ vị Tạ tổng này đã hết kiên nhẫn rồi sao?

 

Khúc Hà Tinh không hoàn toàn tin tưởng.

 

Đời trước, Tạ Diệc Thanh chỉ để lại cho cậu những ấn tượng không tốt đẹp. Còn đời này hai người chỉ vừa mới bắt đầu tiếp xúc, cũng chưa hiểu nhau nhiều.

 

Không rõ vì sao, Khúc Hà Tinh luôn có cảm giác Tạ Diệc Thanh sẽ không dễ dàng từ bỏ nhanh như vậy, chắc chắn anh ta đang âm thầm ấp ủ âm mưu chuyện gì đó.

 

Cậu vừa nghĩ vừa bấm nút thang máy.

 

Dưới sân khu dân cư, tại chỗ đậu xe có một chiếc xe hơi sang trọng đắt tiền, logo xe vừa nhìn đã biết chẳng hề ăn nhập gì với cái khu dân cư đến bảo vệ cũng không có này.

 

Khúc Hà Tinh mím môi, đang do dự có nên bước tới xem thử hay không thì Tạ Diệc Thanh đã nhanh hơn một bước mở cửa xe bước xuống.

 

"Em đứng ngẩn ra đó làm gì thế?" Tạ Diệc Thanh tiến về phía Khúc Hà Tinh, định đỡ lấy đồ trong lòng cậu.

 

Anh không nhìn rõ cậu đang ôm thứ gì, vừa to vừa cồng kềnh, che gần hết cả mặt cậu.

 

Khúc Hà Tinh hơi né người đi, nhưng bị Tạ Diệc Thanh giữ tay lại: "Em ngoan nào."

 

"Để anh cầm cho." Tạ Diệc Thanh không đợi cậu nói gì thêm đã giằng lấy vật đó ôm vào lòng.

 

Khúc Hà Tinh im lặng hai giây, nhìn tấm bảng hiệu trong tay Tạ Diệc Thanh, có chút cạn lời.

 

Theo lý thuyết thì cậu và Tạ Diệc Thanh chiều cao tương đương nhau, tại sao cùng ôm một tấm biển hiệu mà sự khác biệt lại lớn đến thế nhỉ?

 

Tấm biển không nhẹ, dù sao cũng làm bằng gỗ, lại còn lắp thêm dây điện và các linh kiện nhỏ, cộng lại cũng khá nặng. Khúc Hà Tinh mới ôm một lúc đã cảm thấy hơi mỏi tay.

 

Nhưng tấm bảng này vào tay Tạ Diệc Thanh lại nhẹ như ôm một cuộn bông lớn, chẳng hề tốn chút sức lực nào.

 

"Anh..." Khúc Hà Tinh liếc nhìn anh, chớp chớp mắt, cố chấp nói: "Hay là để tôi cầm đi, cái này hơi nặng đấy."

 

Cậu vừa nói vừa định đưa tay lấy lại, nhưng Tạ Diệc Thanh khẽ tránh đi, giọng nói mang theo ý cười không rõ ràng, ẩn ý nhắc nhở cậu: "Anh sợ ngày mai tay em sẽ mỏi."

 

Khúc Hà Tinh: "Không có chuyện đó đâu, anh đưa tôi."

 

"Được rồi, được rồi." Tạ Diệc Thanh thấy cậu sắp xù lông, vội vàng hạ giọng dỗ dành: "Sẽ không mỏi. Nhưng mà cứ để anh cầm đi, hôm nay công việc hơi nhiều, chưa có thời gian đến phòng tập, coi như tập thể dục luôn."

 

Ý định ban đầu của Tạ Diệc Thanh là dỗ dành người ta, nào ngờ nói xong Khúc Hà Tinh dường như càng tức giận hơn.

 

Khúc Hà Tinh nghiêng đầu liếc nhìn Tạ Diệc Thanh bên cạnh, nghiến răng, cũng không hiểu sao người này lại có thể làm được như vậy.

 

Ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi mà vẫn tranh thủ đi tập gym, giữ gìn vóc dáng chuẩn như vậy.

 

Thân hình cao lớn, vai rộng eo thon, mặc vest vào càng tôn lên ưu điểm vóc dáng của anh.

 

Vóc dáng Khúc Hà Tinh đương nhiên cũng rất ổn, xét riêng về chiều cao và ngoại hình đều thuộc hàng top.

 

Chỉ có một điều, cậu quá gầy, dáng người trông hơi mảnh khảnh, mấy thứ cơ bụng mà đám con trai mơ ước cậu hoàn toàn không có.

 

"Anh..." Khúc Hà Tinh thu hồi ánh mắt, không hề ngưỡng mộ mà còn giọng điệu có chút mỉa mai: "Đúng rồi, biết tập thể hình thì ghê gớm lắm. Tôi thì khác, mỗi ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn."

 

Tạ Diệc Thanh thấy cậu rõ ràng đang giận dỗi mà lại cố tỏ ra không quan tâm, trong lòng liền mềm nhũn. Nếu không phải đang phải cầm đồ, anh thật muốn đưa tay véo má em một cái, xem có phải đang giận thật không.

 

"Em muốn mặc váy mà." Tạ Diệc Thanh chậm rãi nói, đôi mắt nhìn Khúc Hà Tinh không rời, quan sát sự thay đổi cảm xúc của cậu. "Dáng người em thế này rất đẹp, chứ luyện tập thành đô con như anh thì trông như king kong, xấu lắm."

 

Kể từ lần tình cờ nhìn thấy cậu mặc váy lần trước, anh không còn thấy cậu mặc lần nào nữa.

 

Tạ Diệc Thanh có lắp camera giám sát ở cửa nhà cậu, nên biết không phải mình bỏ lỡ, mà là Khúc Hà Tinh đã không mặc những chiếc váy đó ra ngoài nữa.

 

Khúc Hà Tinh rõ ràng rất thích váy, nhưng lại không mặc, chắc chắn là hôm ở nhà vệ sinh đã xảy ra chuyện gì đó.

 

Nên dù rất thích, cậu cũng không đụng đến chúng nữa.

 

Khúc Hà Tinh khựng lại, cậu mở cửa ghế phụ, quay đầu hỏi: "Ý anh là tôi không được mập lên hả?"

 

Tạ Diệc Thanh mở cửa ghế sau, đặt vật trong tay vào đó. Sau khi đặt xuống, anh liếc nhìn qua, đoán hẳn là tấm bảng hiệu cửa tiệm thủ công của cậu.

 

Vừa đặt đồ xuống đã nghe thấy câu hỏi của Khúc Hà Tinh, cho dù Tạ Diệc Thanh quanh năm suốt tháng chỉ biết đến công việc, không mấy khi lướt điện thoại, cũng biết đây là một câu hỏi chí mạng.

 

Anh nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Khúc Hà Tinh, khẽ cười một tiếng: "Nếu em còn gầy hơn nữa, có lẽ gió thổi cũng bay mất."

 

Tay Tạ Diệc Thanh cuối cùng cũng rảnh, có thể làm bù việc lúc nãy muốn mà chưa làm được.

 

Khúc Hà Tinh đã ngồi vào ghế phụ, đóng cửa và kéo kính xe lên. Tạ Diệc Thanh nghĩ ngợi rồi giơ ngón tay,  gõ nhẹ hai cái lên cửa kính.

 

Khúc Hà Tinh hạ cửa kính xuống, đầu tựa vào lưng ghế, không chút phòng bị, hỏi: "Anh làm gì thế?"

 

"Không có gì." Tạ Diệc Thanh lắc đầu.

 

Khúc Hà Tinh thầm mắng trong lòng một câu, định kéo kính xe lên.

 

Tạ Diệc Thanh hành động cực nhanh, luồn tay vào trong xe, véo má Khúc Hà Tinh một cái. Sợ làm đau em, Tạ Diệc Thanh không dám dùng sức mấy, thấy Khúc Hà Tinh sắp nổi giận thì nhanh chóng rụt tay về.

 

"Em nên ăn nhiều một chút, trên mặt chẳng có tí thịt nào cả." Vẻ mặt Tạ Diệc Thanh bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng ý cười trong mắt lại không tài nào giấu đi được. Anh tâm trạng rất tốt ngồi vào ghế lái.

 

"Anh bao nhiêu tuổi rồi?" Khúc Hà Tinh cạn lời nhắm mắt lại, hỏi người đàn ông vừa táy máy tay chân lại còn đang cười tủm tỉm bên cạnh.

 

Tạ Diệc Thanh: "Ba mươi, hơn em bảy tuổi."

 

Khúc Hà Tinh cười lạnh: "Tôi còn tưởng anh mới bảy tuổi đấy."

 

Nói xong, cậu không thèm để ý đến Tạ Diệc Thanh nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

 

Ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ được một lát, cậu càng nghĩ càng thấy tức. Mắt Khúc Hà Tinh đảo một vòng, rồi cậu chậm rãi quay lại, nhìn thẳng vào Tạ Diệc Thanh đang ngồi cạnh.

 

Tạ Diệc Thanh đang tập trung lái xe, ban đầu không để ý, mãi cho đến khi dừng đèn đỏ ở một ngã tư.

 

Nghĩ đến việc Khúc Hà Tinh đã im lặng một lúc lâu không nói chuyện, anh sợ cậu giận thật nên định quay sang xem tình hình thế nào.

 

Không ngờ vừa nghiêng đầu đã bắt gặp ánh mắt Khúc Hà Tinh đang nhìn mình chằm chằm. Tạ Diệc Thanh theo bản năng cúi đầu kiểm tra xem trên người mình có chỗ nào không ổn không.

 

Mọi thứ đều bình thường. Tạ Diệc Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Sao thế em?"

 

Khúc Hà Tinh một tay chống cằm, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, hàng mi dài khẽ rung, giọng điệu ngây thơ vô tội: "Không có gì, tôi chỉ đang nhìn anh thôi."

 

"Không được sao?" Khúc Hà Tinh hỏi thêm.

 

Tạ Diệc Thanh bị hỏi đến lúng túng, không biết nên trả lời thế nào cho phải.

 

Từ nhỏ anh đã quen với việc bị người khác chú ý. Sau khi đi làm lại càng như vậy, lúc giao việc, lúc họp, lúc đi công tác, luôn có vô số ánh mắt đổ dồn vào người anh, nhưng anh đã từng cảm thấy bối rối bao giờ đâu?

 

Vậy mà hôm nay, chỉ vì ánh mắt của một người, anh lại cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí tim còn đập nhanh hơn.

 

Yết hầu Tạ Diệc Thanh khẽ động. Vừa lúc đèn xanh bật sáng, anh chậm rãi cho xe lăn bánh, một lát sau mới lên tiếng nhắc nhở cậu trai ngồi bên cạnh.

 

"Anh đang lái xe." Tạ Diệc Thanh khẽ hắng giọng: "Em cứ nhìn như vậy làm anh không tập trung lái xe được."

 

Khúc Hà Tinh đặt tay lên đùi, giọng điệu lập tức trùng xuống: "Nhưng tôi có làm gì đâu, chỉ nhìn anh thôi mà, Tạ tổng."

 

Tạ Diệc Thanh mắt nhìn thẳng về phía trước, thong thả đáp lời: "Vậy em cứ nhìn đi."

 

Khúc Hà Tinh nhìn anh thêm vài giây, rồi khẽ mỉm cười, nhưng cậu cũng không quên chuyện người này vừa véo má mình.

 

Tạ Diệc Thanh bây giờ đang lái xe không thể cử động, nên véo chỗ nào thì thích hợp nhỉ?

 

Cậu liếc nhìn tình hình giao thông bên ngoài, đang là giờ cao điểm đi làm, xe cộ di chuyển khá chậm.

 

Ánh mắt Khúc Hà Tinh lướt từ đỉnh đầu Tạ Diệc Thanh chậm rãi xuống dưới. Cánh tay, sườn eo, hay là chân nhỉ?

 

Cuối cùng, vì lý do an toàn, cậu quyết định không chọn những chỗ đó. Khúc Hà Tinh từ từ giơ tay, búng nhẹ vào vành tai Tạ Diệc Thanh, cuối cùng còn xấu tính véo nhẹ một cái.

 

Không ngờ hành động này lại khiến Tạ Diệc Thanh, người luôn lạnh lùng ít biểu lộ cảm xúc, giật nảy mình. Cả người anh khẽ run lên, vành tai lập tức đỏ bừng. Anh nghiêng đầu, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn về phía Khúc Hà Tinh.

 

Khúc Hà Tinh cũng sững sờ, không ngờ phản ứng của anh lại lớn đến vậy. Nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt.

 

Cậu ra vẻ đáng thương vô cùng ngước mắt lên, "Sao vậy?"

 

Sao vậy?

 

Tạ Diệc Thanh bị câu hỏi hợp tình hợp lý của cậu làm cho cứng họng.

 

"Chỉ có anh được véo tôi, còn tôi thì không được véo lại anh sao?" Khúc Hà Tinh còn ra vẻ tủi thân, giọng điệu cứ như Tạ Diệc Thanh vừa bắt nạt cậu vậy. "Tạ tổng, không được bắt nạt người khác như thế chứ."

 

Thấy bộ dạng đáng thương của cậu, như thể chỉ cần anh nói một câu không phải là cậu sẽ khóc ngay lập tức, Tạ Diệc Thanh chỉ biết khẽ thở dài.

 

"Anh đang lái xe mà." Tạ Diệc Thanh nói: "Lần sau đừng làm vậy nữa, rất nguy hiểm."

 

Khúc Hà Tinh cúi đầu, khóe miệng từ từ cong lên. Cậu dùng ngón cái và ngón trỏ búng vào nhau, phát ra một tiếng kêu giòn tan.

 

Còn tưởng khó khăn lắm chứ.

 

Vậy mà đã không chịu nổi rồi sao?

 

"Được." Khúc Hà Tinh cười, lập tức đồng ý: "Nhưng mà hôm nay là Tạ tổng trêu tôi trước, tôi chỉ đòi lại công bằng thôi."

 

Tạ Diệc Thanh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, lái xe vào phố Phúc Thiên. Thấy Khúc Hà Tinh ngồi bên cạnh tâm trạng có vẻ tốt lên, đang khe khẽ ngân nga hát, cẳng chân còn nhịp nhàng đung đưa, trông đáng yêu lạ thường.

 

Cuối cùng cũng đến nơi. Trước khi xuống xe, Khúc Hà Tinh liếc nhìn Tạ Diệc Thanh ở ghế lái. Nếu không phải vành tai vẫn còn hơi ửng đỏ, thì trông anh vẫn là vị Tạ tổng đầy uy nghiêm như thường lệ.

Bình Luận (0)
Comment