Tạ Diệc Thanh chỉ cần liếc mắt là biết Khúc Hà Tinh đang nhìn cái gì, nhưng cũng đành bất lực, mặc kệ cậu muốn nhìn thì nhìn.
Xuống xe, anh giữ Khúc Hà Tinh đang định ôm tấm bảng hiệu lại, rồi tự mình bê lấy.
"Em đứng tránh ra một chút nào, kẻo lát nữa va vào em bây giờ."
Khúc Hà Tinh đứng nép sang một bên, nói: "Anh mà va vào tôi, tôi không để ý đến anh một tuần."
Tạ Diệc Thanh liếc nhìn cậu trai trẻ bên cạnh: "Anh đang giúp em cơ mà."
"Tôi tự làm được." Khúc Hà Tinh lấy chìa khóa mở cửa tiệm, chỉ vào một chỗ bảo anh đặt tấm bảng hiệu xuống, rồi mới hỏi: "Để chỗ nào nhỉ ?"
Tạ Diệc Thanh đặt tấm bảng hiệu vào vị trí Khúc Hà Tinh chỉ, phủi phủi tay, khẽ thở dài: "Nhóc vô tâm."
Khúc Hà Tinh quả thực có chút ngượng ngùng nên không đáp lại, tìm tạp dề đeo lên rồi chuẩn bị bắt tay vào việc.
Tạ Diệc Thanh ngăn cậu lại: "Ăn sáng đã nào."
Khúc Hà Tinh: "Bữa sáng ở đâu ra vậy?"
Tạ Diệc Thanh lấy điện thoại ra xem giờ, rồi đi về phía cửa: "Đúng lúc người ta vừa giao tới."
Khúc Hà Tinh đi theo ra xem thử. Người giao hàng ăn mặc khá chỉn chu, áo sơ mi, cà vạt, quần tây, giày da.
Nhìn bao bì thì đúng là của khách sạn lần trước Tạ Diệc Thanh mang đồ ăn khuya tới cho cậu.
"Sao hôm nay lại đổi thế?" Khúc Hà Tinh ngồi xuống bên bàn, "Bình thường không phải đều là hộp giữ nhiệt sao?"
Tạ Diệc Thanh mở đồ ăn sáng ra, bày biện gọn gàng trên bàn, lại tách đôi đũa đưa cho Khúc Hà Tinh, nói: "Muốn ăn sáng cùng em."
Khúc Hà Tinh im lặng hai giây, coi như không nghe thấy gì, gắp một chiếc bánh bao súp nhỏ bỏ vào miệng.
Vỏ bánh mỏng, nhân đầy đặn, nước súp rất thơm. Mắt Khúc Hà Tinh sáng lên, còn chưa kịp khen ngon thì đã bị bỏng đến mức phải hít hà, vội vàng nuốt xuống.
Tạ Diệc Thanh đưa tay ra hứng dưới miệng cậu, giọng đầy lo lắng: "Sao em ăn gấp thế? Mau nhả ra đi."
Khúc Hà Tinh nào dám nhả vào tay người ta, cứ thế nuốt thẳng xuống, cảm giác bỏng rát lập tức lan từ lưỡi xuống đến cổ họng.
Cậu không chịu nhả ra, Tạ Diệc Thanh đành rót cho cậu một cốc nước lạnh, "Em mau uống đi cho dịu lại."
Khúc Hà Tinh nhận lấy, uống một hơi cạn sạch cốc nước mới cảm thấy đỡ hơn, thở phào một hơi dài.
"Haiz~."
Tạ Diệc Thanh đứng sát bên cạnh, đợi cậu uống xong nước thì không nói lời nào, một tay nâng cằm Khúc Hà Tinh lên, dùng lực vừa phải bóp nhẹ khiến miệng cậu hé ra.
Khúc Hà Tinh bị ép phải mở miệng, đành lè lưỡi ra cho Tạ Diệc Thanh kiểm tra.
Chiếc lưỡi nhỏ vốn hồng hào giờ đã đỏ ửng vì bỏng, phần đầu lưỡi là nghiêm trọng nhất, hình như còn phồng rộp một nốt nhỏ, trông không quá rõ ràng.
"Có đau không em?" Ngón trỏ Tạ Diệc Thanh khẽ lướt trên mặt lưỡi cậu. Trong lòng anh nhói lên một cái, cảm giác đau xót lan ra âm ỉ.
Cảm giác kỳ lạ trên lưỡi khiến cậu nhíu mày, đưa tay đẩy Tạ Diệc Thanh ra: "Anh, anh đừng chạm vào tôi."
Sắc mặt Tạ Diệc Thanh trầm xuống, mày nhíu chặt, nhưng nghĩ đến việc cậu đang bị thương, anh chỉ nói: "Anh chỉ xem vết thương thế nào thôi."
"Nếu không phải tại anh nói năng linh tinh, tôi đâu có vội." Khúc Hà Tinh cụp mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn cậu trai nhỏ đang hờn dỗi, Tạ Diệc Thanh hạ giọng: "Xin lỗi, là anh không tốt. Chúng ta đi khám bác sĩ được không?"
"Không cần."
Tạ Diệc Thanh có chút tức giận. Anh đúng là rất nuông chiều Khúc Hà Tinh, nhưng riêng vấn đề sức khỏe thì không thể nghe theo cậu được.
"Tại sao không đi?" Tạ Diệc Thanh xoay mặt Khúc Hà Tinh lại đối diện mình, vì hơi sốt ruột nên giọng điệu có phần nặng nề: "Hình như bị phồng rộp rồi, đến bệnh viện xem một chút sẽ nhanh khỏi hơn."
Khúc Hà Tinh không gỡ được tay Tạ Diệc Thanh ra, như hờn dỗi mà giấu tay ra sau lưng: "Tôi chính là không đi đấy."
Khúc Hà Tinh bỗng thấy hơi tủi thân. Ăn một miếng bánh bao bị bỏng đã đành, lại còn bị Tạ Diệc Thanh lớn tiếng.
Cậu tủi thân đến mức viền mắt đỏ hoe, đôi mắt đen láy cứ nhìn Tạ Diệc Thanh chằm chằm không nói lời nào, chỉ riêng ánh mắt cũng đủ thấy cậu đang tủi thân đến nhường nào.
Tạ Diệc Thanh biết không thể cứng rắn với cậu được, bèn dời tay khỏi mặt cậu, chuyển sang nhẹ nhàng v**t v*, giọng đầy thương tiếc: "Anh không có ý lớn tiếng với em, chỉ là em không đi khám, anh sẽ lo lắng."
Khúc Hà Tinh khoanh tay trước ngực, không thèm nhìn Tạ Diệc Thanh lấy một cái, giọng lí nhí: "Chỉ là bỏng nhẹ thôi mà, sẽ nhanh khỏi thôi."
Tạ Diệc Thanh vừa định nói thêm thì bị Khúc Hà Tinh cắt ngang, chỉ đành nghe c** nh* giọng tố cáo: "Với lại anh còn không đứng đắn, sờ mó lung tung!"
"..."
Tạ Diệc Thanh mất vài giây mới hiểu ra "sờ mó lung tung" mà Khúc Hà Tinh nói là chỉ chuyện gì.
Tạ Diệc Thanh có trăm miệng cũng không biết giải thích ra sao cho rõ. Nếu là Khúc Hà Tinh lành lặn bình thường mà há miệng lè lưỡi trước mặt anh, có lẽ anh thật sự sẽ không nhịn được mà làm gì đó.
Nhưng Khúc Hà Tinh bây giờ đang bị bỏng, anh xót còn không kịp, lấy đâu ra tâm trí mà nghĩ đến chuyện khác?
Tạ Diệc Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, muốn trách cậu vài câu mà không nói nên lời.
Loay hoay mãi không tìm được lời nào để phản bác Khúc Hà Tinh, cuối cùng anh bật cười thành tiếng.
Nói em là nhóc vô tâm quả thật không sai chút nào.
"Anh sờ mó lung tung sao?" Tạ Diệc Thanh ngồi lại xuống ghế, trầm giọng hỏi: "Em nghĩ anh là loại người gì vậy?"
Khúc Hà Tinh vừa nhìn sắc mặt Tạ Diệc Thanh là biết người này đang không vui, cậu tủi thân chu môi: "Anh lại còn giận dỗi nữa à? Tôi bị thương rồi mà còn phải dỗ anh sao?"
"Thế anh dỗ em nhé?" Tạ Diệc Thanh nói: "Anh tốt bụng quan tâm em lại bị em nói là có ý đồ đen tối, còn muốn anh dỗ em nữa à?"
Khúc Hà Tinh lí nhí lẩm bẩm: "Ý đồ đen tối đâu phải tôi nói, với lại tôi cũng đâu có bắt anh dỗ tôi."
Chỉ cần Khúc Hà Tinh nói như vậy, Tạ Diệc Thanh liền hết cách với em, chỉ đành thở dài: "Em uống thêm chút cháo đi, chậm thôi, đừng để bị bỏng nữa."
"Không muốn ăn nữa." Khúc Hà Tinh đẩy bát cháo ra xa một chút.
Tạ Diệc Thanh kiên nhẫn: "Em ngoan nào, hôm nay em không phải dọn dẹp vệ sinh sao? Không ăn cơm sẽ mệt lắm đấy."
"Có thợ mà." Khúc Hà Tinh không hề lay chuyển, "Tôi chỉ làm mấy việc lặt vặt thôi."
Tuy nói là làm lặt vặt, nhưng cũng chẳng hề nhẹ nhàng. Công việc tuy nhỏ nhặt, nhưng vô số việc nhỏ gộp lại cũng là một chuyện rất tốn thể lực và tinh thần.
Huống hồ, đây là cửa tiệm mà cậu hằng ao ước, chắc chắn sẽ càng dốc lòng gắng sức hơn, công việc chẳng hề nhẹ nhàng đi chút nào.
Tạ Diệc Thanh đứng dậy, đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Khúc Hà Tinh, mỉm cười nói: "Ăn thêm chút nữa đi, không thì anh đút em nhé?"
Khúc Hà Tinh kinh ngạc mở to mắt, quay đầu đối diện với vẻ mặt trông rất nghiêm túc của Tạ Diệc Thanh, cảm thấy vô cùng hoang đường.
"Tạ tổng." Khúc Hà Tinh nhíu mày: "Có cần phải làm đến mức này không?"
"Ý em là sao?"
Còn có thể là ý gì nữa.
Khúc Hà Tinh nén lại xúc động muốn cười lạnh, nói: "Tôi cũng không hiểu ý anh là gì."
Từ đời trước, Khúc Hà Tinh đã luôn có thắc mắc này, rốt cuộc Tạ Diệc Thanh nhìn trúng điểm nào ở cậu. Trong ký ức của Khúc Hà Tinh, hai người họ gần như chẳng có mấy khi tiếp xúc.
Tạ Diệc Thanh rốt cuộc muốn điều gì từ cậu?
So với Tạ Diệc Thanh, Khúc Hà Tinh có thể nói là chẳng có gì trong tay, căn bản chẳng có gì đáng để người ta phải tính toán.
Cả người Tạ Diệc Thanh cứng đờ trong giây lát, mày nhíu chặt lại, một lúc lâu sau mới nói: "Anh chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình với em, em còn chưa hiểu sao?"
"Hiểu cái gì?" Khúc Hà t*nh d*ch người vào trong một chút, giữ khoảng cách nhất định với Tạ Diệc Thanh, "Anh là Tạ tổng cơ mà."
Tạ Diệc Thanh nghe ra ẩn ý trong lời nói, khẽ cười một tiếng, giọng có chút chua xót: "Anh cũng là người thôi, thích một người không liên quan đến thân phận của người đó."
Vậy mà vẫn có liên quan đấy thôi.
Nếu không thì mối tình trước của cậu đã kết thúc như thế nào?
"Em không tin anh thích em, đúng không?" Tạ Diệc Thanh nhìn thẳng vào mắt Khúc Hà Tinh.
Khúc Hà Tinh cảm thấy, có lẽ cậu tin. Chỉ là cậu cảm thấy sự yêu thích này chẳng thể kéo dài được bao lâu.
Nếu kết cục đã định sẵn là tan vỡ, tại sao còn phải bắt đầu?
"Chuyện này hình như không quan trọng lắm thì phải." Khúc Hà Tinh nói: "Tạ tổng muốn người như thế nào mà chẳng có? Một thời gian nữa anh sẽ nhận ra tôi cũng chỉ là một người rất đỗi bình thường, rồi quay đầu đi thích người khác..."
"Khúc Hà Tinh!" Tạ Diệc Thanh lần đầu tiên lớn tiếng quát Khúc Hà Tinh.
Quát xong, Tạ Diệc Thanh đưa tay ôm trán thở dài, mu bàn tay nổi gân xanh khi anh cố gắng kiềm chế cơn giận của mình. "Em đang sỉ nhục tình cảm anh dành cho em đấy."
Nói xong, Tạ Diệc Thanh thầm thở dài trong lòng, rõ ràng buổi sáng đón cậu mọi thứ vẫn tốt đẹp, sao bây giờ lại thành ra thế này. Anh liếc nhìn mấy chiếc bánh bao súp còn lại trên bàn, khẽ nhắm mắt lại.
Khúc Hà Tinh ngồi bên cạnh thì bị giọng điệu và lời nói của Tạ Diệc Thanh làm cho sững sờ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Có một khoảnh khắc, cậu cảm thấy giọng điệu và dáng vẻ này của Tạ Diệc Thanh vô cùng quen thuộc.
Đời trước, lúc cậu chết vì tai nạn xe, Tạ Diệc Thanh cũng từng gọi cậu như vậy.
Thất vọng, đau buồn, tan nát cõi lòng, đủ mọi cảm xúc trộn lẫn vào nhau, khiến cả người anh trông có phần suy sụp.
Sỉ nhục tình cảm anh dành cho cậu.
Sỉ nhục...
Ánh mắt Khúc Hà Tinh thoáng vẻ phức tạp, không biết đã nghĩ tới điều gì, cậu mím môi, thu lại hết gai nhọn trên người, cả người trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều.
"Hôm nay là tôi lỡ lời rồi." Khúc Hà Tinh cúi đầu, ngoan ngoãn cầm lấy bát cháo Tạ Diệc Thanh đưa lúc nãy, chậm rãi húp từng muỗng.
Tạ Diệc Thanh vẫn còn chút tức giận, nhưng đối diện với Khúc Hà Tinh, anh lại chẳng nỡ nói nặng lời nào. Nhìn dáng vẻ vừa tủi thân vừa ngoan ngoãn uống cháo của em, anh không khỏi mềm lòng.
Tạ Diệc Thanh không ăn tiếp, chỉ nhìn Khúc Hà Tinh uống được nửa bát cháo thì dừng lại, mới nhẹ nhàng nâng cằm cậu xoay về phía mình, tay kia rút một tờ giấy ăn lau miệng cho cậu.
Khúc Hà Tinh dời mắt đi không nhìn anh, giọng điệu có phần cứng nhắc: "Anh đừng được voi đòi tiên."
"Anh chỉ theo bản năng muốn chăm sóc em thôi mà." Tạ Diệc Thanh không giận, giải thích cho hành động của mình.
Khúc Hà Tinh không nói gì nữa, mặc cho Tạ Diệc Thanh tùy ý lau miệng cho mình.
Tạ Diệc Thanh lau nhẹ nhàng một lúc, vứt giấy ăn đi nhưng vẫn không buông cằm Khúc Hà Tinh ra.
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của anh lướt nhẹ trên đôi môi Khúc Hà Tinh, cho đến khi hai cánh môi hồng hào trở nên đỏ ửng mới luyến tiếc rời đi.
Làn da trắng nõn của Khúc Hà Tinh đỏ bừng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong mắt ánh lên vẻ tức giận xen lẫn ngượng ngùng. Thấy vậy, Tạ Diệc Thanh mới lưu luyến buông tay.
"Buổi chiều anh đến đón em." Tạ Diệc Thanh nói.
Khúc Hà Tinh "Ha" một tiếng bật cười: "Đón tôi? Thôi đi, tôi đang cãi nhau với anh mà."
Tạ Diệc Thanh nhướng mày: "Cãi nhau thì không được đến đón em à?"
Khúc Hà Tinh còn chưa kịp đáp, Tạ Diệc Thanh lại nói tiếp: "Chỉ có trẻ con mới thế thôi."
"So với Tạ tổng thì tôi đúng là trẻ con mà." Khúc Hà Tinh nửa dựa vào sô pha, giọng điệu có chút khiêu khích.
Tạ Diệc Thanh gật đầu, một tay chống lên thành sô pha phía sau Khúc Hà Tinh, từ từ cúi người sát lại gần cậu: "Người ta thường nói, càng lớn tuổi thì càng biết cách yêu thương người khác."
"Tránh xa tôi ra."
Tạ Diệc Thanh khẽ nhắc nhở Khúc Hà Tinh: "Em đã đồng ý cho anh theo đuổi em rồi đấy."
"Tôi có nói không cho anh theo đuổi đâu."
"Nhưng vừa rồi em còn muốn đổi ý." Giọng Tạ Diệc Thanh hơi khàn đi, anh vươn tay ôm mạnh Khúc Hà Tinh vào lòng, nói: "Đừng dọa anh, Khúc Hà Tinh."