Thanh thủy tinh cứng rắn được ngọn lửa từ súng khò làm cho mềm đi. Chỉ với một chiếc kẹp, Khúc Hà Tinh kẹp, kéo dãn một chút , thanh thủy tinh trong tay cậu đã biến thành hình một cánh hoa.
Nhiều cánh hoa và nh** h** kết nối lại với nhau, tạo thành một đóa hướng dương.
Đóa hướng dương thủy tinh nguội dần, trở nên trong suốt lấp lánh, nhỏ nhắn mà sống động như thật, vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, mang một vẻ lãng mạn khác hẳn những bông hoa thật bên ngoài.
Khúc Hà Tinh lại lấy ra một chiếc chậu hoa nhỏ màu trắng, xinh xắn chỉ bằng ngón tay cái, rồi cắm đóa hướng dương thủy tinh vào trong đó.
"Oa, đẹp quá!"
"Ông chủ, anh khéo tay thật đấy."
"Tôi muốn làm một chiếc nhẫn có được không? Tôi từng thấy người ta làm cái này rồi!"
Có rất nhiều người vây xem, thậm chí không ít người còn lấy điện thoại ra quay. Khúc Hà Tinh nhướng mày, cảm thấy mình cũng có thể thử xem sao.
"Đều có thể thử, nhưng nhất định phải làm theo cách mà tôi vừa hướng dẫn" Khúc Hà Tinh không yên tâm, dặn đi dặn lại: "Nhiệt độ của súng phun lửa rất cao, thao tác không đúng cách sẽ rất nguy hiểm."
Thấy mọi người đều đã bắt tay vào làm, Khúc Hà Tinh lúc này mới chậm rãi bước đến bên cạnh Tạ Diệc Thanh, liếc nhìn một cái. Chắc là anh cũng định làm hoa hướng dương?
"Ồ, Tạ tổng kỹ thuật không tệ nha."
Tạ Diệc Thanh mỉm cười, không quay đầu nhìn cậu, nói: "Không được cười anh."
"Ai cười anh chứ." Khúc Hà Tinh bĩu môi, "Khen anh mà anh cũng không vui à, thôi anh tự chơi đi, tôi qua bên kia xem sao."
Tạ Diệc Thanh tay đang bận làm đồ, nhất thời không rảnh tay kéo cậu lại, vội vàng nhận lỗi: "Tiểu Khúc."
Khúc Hà Tinh lúc này mới quay lại: "Sao thế?"
"Tiếp theo làm thế nào em?" Tạ Diệc Thanh quan sát sắc mặt Khúc Hà Tinh, xác nhận cậu không giận mới nói: "Làm sao để ghép chúng lại với nhau?"
Khúc Hà Tinh đáp: "Hơ mềm thanh thủy tinh, sau đó gắn từng cánh hoa hướng dương lại với nhau."
Nói thì đơn giản, nhưng làm lại chẳng dễ dàng chút nào.
Đôi tay này của Tạ Diệc Thanh có thể cầm bút, có thể cầm xẻng nấu ăn, nhưng khi đối mặt với những thanh thủy tinh mảnh mai lại trở nên vụng về vô cùng, làm thế nào cũng không xong.
Khúc Hà Tinh đứng bên cạnh nhìn một lúc, cuối cùng không nhìn nổi nữa, cúi người nắm lấy tay Tạ Diệc Thanh.
"Thả lỏng, thuận theo lực của tôi mà làm."
Khúc Hà Tinh chuyên tâm làm hoa hướng dương, còn Tạ Diệc Thanh thì cả người cứng đờ tại chỗ.
Những sợi tóc mềm mại của chàng trai khẽ lướt qua má anh, mang đến cảm giác ngưa ngứa, hương trà thanh khiết thoang thoảng trên tóc em không ngừng lay động tâm trí Tạ Diệc Thanh.
Từ góc độ này nhìn sang, chỉ có thể thấy được gò má nghiêng hoàn hảo của Khúc Hà Tinh, dù khoảng cách gần đến vậy cũng không tìm thấy một chút khuyết điểm nào trên gương mặt trắng nõn, mịn màng ấy.
Không biết hôn lên sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Ánh mắt Tạ Diệc Thanh lóe lên, kịp thời dời tầm mắt đi, yết hầu khẽ trượt. Đến khi anh tập trung trở lại vào thanh thủy tinh thì một đóa hướng dương đã được làm xong.
"Anh học được chưa?" Lúc Khúc Hà Tinh đứng thẳng người dậy, cậu nhìn thấy có người ở phía đối diện đang giơ điện thoại lên như đang quay video.
Tạ Diệc Thanh ho khan hai tiếng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tặng anh cái em vừa làm đi."
"Anh nghĩ hay thật." Khúc Hà Tinh mỉm cười với người đang quay video, giơ hai ngón tay đặt bên má.
Người quay video ngẩng đầu nhìn về phía này, có chút ngượng ngùng vẫy tay với cậu.
Khúc Hà Tinh không hề để ý việc bị quay, ngược lại Tạ Diệc Thanh có chút không vui. Thấy Khúc Hà Tinh cứ cười với người đối diện, anh cau mày nhìn sang, chỉ thấy người kia đã bỏ điện thoại xuống.
"Em cười gì thế?" Tạ Diệc Thanh hỏi.
Khúc Hà Tinh đáp: "Vui chứ sao, ngày đẹp thế này, tôi không cười chẳng lẽ khóc à?"
Tạ Diệc Thanh không tranh luận với cậu, tiếp tục chuyện ban nãy: "Một đóa hướng dương trông đơn điệu quá, tặng anh cái của em là vừa đẹp."
Khúc Hà Tinh chậm rãi đặt đóa hướng dương trong tay mình vào tay Tạ Diệc Thanh: "Thôi được rồi, nể tình hôm nay anh tặng tôi nhiều hoa như vậy."
Nói xong, Khúc Hà Tinh đặt đóa hướng dương lên chiếc bàn bên cạnh, xoay người đi xem những khách hàng khác có cần giúp đỡ gì không.
Làm thủy tinh nhìn thì đơn giản, nhưng thực tế thao tác lại rất khó, muốn làm ra những món đồ đẹp đẽ lại càng cần thời gian, công sức và kỹ thuật, thiếu một thứ cũng không được.
Phần hướng dẫn vừa rồi của cậu chắc chắn là chưa đủ. Cậu vừa rời khỏi chỗ Tạ Diệc Thanh đã nghe thấy rất nhiều khách gọi mình. Khúc Hà Tinh chỗ này chỉ một chút, chỗ kia phụ giúp một tay, thời gian cứ thế trôi qua từng chút một.
Cả một ngày trời, Khúc Hà Tinh bận đến chân không chạm đất. May mà Tạ Diệc Thanh sau khi nhận được đóa hướng dương của cậu thì không biết đã làm gì mà tâm trạng rất tốt, cứ luôn giúp cậu tiếp đãi khách.
Dù anh không thể hướng dẫn cách làm, cũng không thể tự tay làm mẫu, nhưng có thể làm một vài việc lặt vặt, giúp Khúc Hà Tinh đỡ đi không ít.
Đến gần tối, khách trong tiệm mới lần lượt ra về hết, chỉ còn lại bạn bè thân thiết.
Khúc Hà Tinh đã đặt nhà hàng, bây giờ có thể đi thẳng qua đó.
"Hôm nay bận quá, không tiếp đãi mọi người chu đáo được." Khách vừa đi hết, Khúc Hà Tinh đã bắt đầu áy náy xin lỗi.
"Đã tiếp đãi tốt lắm rồi." Thẩm Ước cầm mấy cành hồng thủy tinh trên tay, cười nói: "Chơi rất vui."
"Đúng đó, bọn dì chơi vui lắm." Dì chủ nhà cũng nói: "Giờ lại còn được cháu mời bữa ăn thịnh soạn nữa, càng vui hơn."
Khúc Hà Tinh cười rộ lên: "Vậy thì tốt quá, tốt quá rồi."
"Anh Thẩm Ước, em có bình hoa đấy." Khúc Hà Tinh chỉ vào mấy cành hồng, nói: "Hay là c*m v** bình nhé?"
Thẩm Ước không khách sáo với Khúc Hà Tinh: "Vậy thì còn gì bằng."
Khúc Hà Tinh lon ton chạy vào tiệm tìm một chiếc bình hoa màu đen nhám mang ra đưa cho hắn: "Anh xem có thích không, không thích em đi đổi cái khác."
Thẩm Ước còn chưa kịp lên tiếng, Tạ Diệc Thanh đã bước lên một bước, đứng giữa hai người, cắt ngang cuộc nói chuyện của họ, giọng nhàn nhạt: "Đi ăn cơm trước đã, bận cả ngày mọi người đều đói rồi."
"Đúng đúng đúng." Khúc Hà Tinh vỗ đầu: "Đi ăn cơm trước đã. Anh Thẩm Ước, bình hoa anh cứ cầm về cắm thử xem, nếu không hợp thì quay lại đổi."
Thẩm Ước cắm hoa hồng vào bình, ánh mắt kín đáo liếc nhìn Tạ Diệc Thanh một cái, khẽ cười: "Vậy anh không khách sáo nữa nhé, nếu không đẹp, anh thật sự sẽ quay lại đổi đó."
"Chỉ cần là đồ trong tiệm của em, anh cứ tùy chọn." Khúc Hà Tinh vẫn cười.
"Đi thôi" Tạ Diệc Thanh lại thúc giục.
Hai người dì đã ngồi vào xe. Chiêm Ý đứng bên cạnh nhìn thấy hết cuộc đối thoại của ba người, khẽ cười đầy ẩn ý, rồi kéo tay Khúc Hà Tinh: "Đi xe của tôi nhé?"
Hôm nay ngoài Khúc Hà Tinh ra thì ai cũng lái xe đến. Tài xế của Tạ Diệc Thanh đã đợi lệnh ở đây từ nửa tiếng trước.
"Được." Khúc Hà Tinh gật đầu, nói với Tạ Diệc Thanh và Thẩm Ước: "Hai người đi theo xe của Chiêm Ý nhé."
"Yên tâm, không lạc được đâu, đừng lo lắng nữa." Chiêm Ý ấn cậu ngồi vào ghế phụ.
Lên xe rồi Khúc Hà Tinh mới hỏi Chiêm Ý: "Hôm nay sao bà lại ăn mặc thế này?"
Chiêm Ý là LGBT, bình thường luôn mặc váy, hôm nay lại ăn mặc như con trai, còn đội cả mũ.
Cô ấy vốn để tóc dài, hôm nay lại không nhìn ra chút nào, chắc là đội tóc giả.
Chiêm Ý khẽ hừ một tiếng: "Thế nào? Tôi mặc vầy có bảnh hong?"
"Bảnh." Khúc Hà Tinh nói: "Bà đừng có đánh trống lảng."
"Nhất thời nổi hứng thôi." Chiêm Ý một tay xoay vô lăng, quay đầu nhìn Khúc Hà Tinh một cái: "Với lại hôm nay là ngày đầu ông khai trương mà, mặc thế này sẽ không chiếm mất spotlight của ông."
"..." Khúc Hà Tinh khẽ cười, một lúc sau mới nói: "Cảm ơn bà, nhưng sau này gặp tôi cứ mặc chiếc váy bà thích nhất, đừng gượng ép mình."
"Chẳng gượng ép gì cả." Chiêm Ý cười, nói xong như nghĩ đến điều gì đó, quay sang nhìn Khúc Hà Tinh với vẻ trêu chọc: "Ông với Tạ Diệc Thanh là sao thế?"
"Hả?" Khúc Hà Tinh ngơ ngác: "Sao là sao?"
"Ông đừng tưởng tôi không nhìn ra nha, ánh mắt anh ta nhìn ông có gì đó không bình thường đấy nhé."
Khúc Hà Tinh im lặng. Quả nhiên là người có kinh nghiệm tình trường, nhìn một cái là biết có chuyện mờ ám ngay.
"Tôi không biết." Khúc Hà Tinh nói: "Tạ tổng người ta nghĩ gì sao tui biết được."
"Ây da!" Chiêm Ý kêu lên một tiếng rồi không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhắc nhở cậu: "Ông phải lau mắt cho sáng vào, đừng để vừa thoát được một Bạch Li rồi lại gặp một người khác giống vậy."
"Tôi biết rồi." Khúc Hà Tinh nhìn ra bầu trời phía trước, giọng nhàn nhạt: "Tôi cũng đâu phải đồ ngốc mà cứ giẫm mãi vào vết xe đổ, tự làm khổ mình."
Bữa tối diễn ra rất vui vẻ, mọi người mời qua mời lại, phải hơn hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Sáu người trên bàn ai cũng có tửu lượng đáng nể, uống đến cuối cùng chỉ có Khúc Hà Tinh là gục.
Tửu lượng của cậu cũng không thể nói là kém, chỉ là những người ngồi đây đều là những cao thủ uống rượu, cậu có phần kém hơn một chút.
Những người khác gọi tài xế lái thay, Tạ Diệc Thanh gọi tài xế của mình tới, vừa định bế Khúc Hà Tinh lên thì giữa đường đã bị Chiêm Ý chặn lại.
Tạ Diệc Thanh nheo mắt, ngước nhìn Chiêm Ý, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.
Chiêm Ý đương nhiên nhìn thấy, mím môi cười: "Tạ tổng, có gì căn dặn à?"
Tay Tạ Diệc Thanh buông thõng bên người, trong mắt lóe lên một tia sáng, anh biết rất rõ Chiêm Ý là người thế nào.
Giữa anh và Chiêm Ý, Khúc Hà Tinh tuyệt đối sẽ không chọn anh.
Im lặng một lúc lâu, Tạ Diệc Thanh không tìm ra được bất kỳ lý do nào để đưa Khúc Hà Tinh về nhà, mu bàn tay nổi gân xanh ngày một rõ.
"Tôi đưa em ấy về." Tạ Diệc Thanh chậm rãi lên tiếng: "Cô có thể về sớm nghỉ sớm."
Chiêm Ý cúi đầu cười, rồi nâng cằm Khúc Hà Tinh quay về phía Tạ Diệc Thanh, nói: "Tinh Tinh, ông chọn anh ta hay chọn tôi?"
Cả người Tạ Diệc Thanh cứng đờ trong giây lát.
Khúc Hà Tinh tuy say nhưng ý thức vẫn còn rất tỉnh táo, cậu chỉ đứng không vững mà thôi.
Cậu uống rượu vào vẫn luôn như vậy, Chiêm Ý rất rõ trạng thái sau khi say của cậu, bây giờ hỏi như thế chẳng qua chỉ muốn xem Tạ Diệc Thanh và cậu rốt cuộc là tình hình thế nào mà thôi.
Nhìn Tạ Diệc Thanh cách đó một mét, nghĩ đến những việc người này đã làm, Khúc Hà Tinh cuối cùng vẫn mềm lòng.
Đầu cậu dựa vào người Chiêm Ý, một tay xòe ra, nói với Tạ Diệc Thanh đang đứng bất động như khúc gỗ: "Đưa tôi về nhà."
Tạ Diệc Thanh sững sờ, Khúc Hà Tinh không gọi tên, anh thậm chí còn nghi ngờ có phải mình hiểu sai rồi không.
Mãi đến khi giọng nói bực bội của Chiêm Ý vang lên: "Hay lắm, Khúc Hà Tinh ông lại không chọn tôi? Rốt cuộc thì tôi vẫn là người đặt niềm tin sai chỗ phải không?"
Giọng Khúc Hà Tinh mơ hồ: "Bà mệt... cả ngày... rồi, về sớm... nghỉ ngơi... đi."
Chiêm Ý "hừ" một tiếng, nghiêng đầu ghé sát tai cậu nói bằng giọng thì thầm: "Chú ý an toàn."
Nói xong, cũng không quan tâm Khúc Hà Tinh có đứng vững được không, trực tiếp buông cậu ra.
Khúc Hà Tinh không nói gì, ngay lúc sắp loạng choạng ngã xuống thì được một đôi tay mạnh mẽ ôm trọn vào lòng.
"Tạ tổng." Khúc Hà Tinh vòng tay qua cổ Tạ Diệc Thanh, dịu mặt vào vai anh, lẩm bẩm: "Vất vả cho anh đưa tôi về nhà rồi."
"Là vinh hạnh của anh." Tạ Diệc Thanh ôm chặt cậu vào lòng.