Đầu óc Khúc Hà Tinh quay cuồng, cậu gục lên vai Tạ Diệc Thanh, không nhúc nhích.
Tạ Diệc Thanh sững người rất lâu.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình và Khúc Hà Tinh lại gần nhau đến thế, cũng chưa từng tưởng tượng Khúc Hà Tinh sẽ chọn anh...
Người đó vốn là Chiêm Ý kia mà...
Khi bắt đầu thích cậu, bên cạnh cậu đã có Bạch Li, anh chẳng dám có hành động gì, chỉ có thể nấp trong bóng tối như một kẻ nhìn trộm b*nh h**n.
Sau này, giữa cậu và Bạch Li cuối cùng cũng nảy sinh mâu thuẫn, anh cũng chỉ dám dè dặt hỏi một câu: "Anh có thể theo đuổi em không?"
Khúc Hà Tinh đã đồng ý, nhưng Tạ Diệc Thanh cũng chưa bao giờ dám ảo tưởng một ngày nào đó có thể thực sự ở bên cậu.
Dù cho đến bây giờ, khoảng cách đến bước đó vẫn còn rất xa, nhưng khoảnh khắc ôm lấy em, Tạ Diệc Thanh mới chợt nhận ra, dường như mình đã thực sự đến gần Khúc Hà Tinh hơn một chút.
Anh có thể gặp em, nói chuyện với em, thậm chí tiến xa hơn một chút, là ôm em.
Tạ Diệc Thanh không kìm được siết chặt vòng tay, muốn xác nhận rằng đây là sự thật, chứ không phải ảo giác của mình.
Nghe thấy Khúc Hà Tinh khẽ rên một tiếng, Tạ Diệc Thanh lập tức buông lỏng tay.
Anh ôm hờ Khúc Hà Tinh, đầu mũi thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ từ người em. Tạ Diệc Thanh cảm thấy tim mình như đang run lên, muốn ôm chặt em lần nữa, lại sợ ôm chặt sẽ làm em đau.
Sau một hồi đấu tranh, Tạ Diệc Thanh chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên eo Khúc Hà Tinh, không dùng chút sức lực nào, khuôn mặt vùi vào cổ em.
Rồi, thở hắt ra một hơi dài.
Hơi thở của Khúc Hà Tinh dần đều lại, xem ra đã ngủ rồi.
Dáng vẻ sau khi say của em thật đáng yêu. Vì da quá trắng nên vệt đỏ ở đuôi mắt và chóp mũi càng thêm rõ rệt, tựa như vừa điểm phấn mắt màu hồng đào, một vẻ đẹp khiến người ta phải xiêu lòng.
Tạ Diệc Thanh khom người, nhẹ nhàng bế ngang cậu lên, đặt vào trong xe.
Ánh sáng trong xe khá mờ ảo, Tạ Diệc Thanh không nỡ rời mắt khỏi cậu, cứ thế mượn ánh đèn đường hắt vào, từng chút một ngắm nhìn dáng vẻ của Khúc Hà Tinh.
Bóng tối khiến mọi cảm xúc trở nên mãnh liệt hơn.
Tiếng tim đập ngày càng rõ của Tạ Diệc Thanh, và cả lý trí đang dần mất kiểm soát. Ý nghĩ muốn hôn Khúc Hà Tinh trong đầu ngày một lớn dần.
Yết hầu Tạ Diệc Thanh chuyển động, anh từ từ cúi xuống, ngày càng gần Khúc Hà Tinh hơn. Đôi môi mỏng kề sát trong gang tấc, anh thậm chí có thể cảm nhận được nhịp thở của cậu.
Tạ Diệc Thanh nhắm mắt lại, cuối cùng cũng hôn lên đôi môi mà anh đã ao ước từ lâu.
Mềm mại đến kinh ngạc, hệt như trong tưởng tượng. Không biết có phải trên đó đã thoa thứ gì đó gây nghiện không, hôn rồi là chẳng nỡ rời xa.
Tạ Diệc Thanh cắn nhẹ không buông, day dứt hết lần này đến lần khác, cho đến khi bàn tay Khúc Hà Tinh đặt trên đùi khẽ động, miệng phát ra những âm thanh lí nhí, không nghe rõ đang nói gì.
Tim Tạ Diệc Thanh như hẫng một nhịp, động tác đột ngột dừng lại, cuối cùng cũng buông Khúc Hà Tinh ra.
Trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Đợi một lát, thấy Khúc Hà Tinh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Tạ Diệc Thanh mới từ từ đưa tay lau nhẹ lên môi cậu.
Con tim trong lồng ngực chưa bao giờ đập mạnh đến thế, phải một lúc lâu sau mới dần bình ổn trở lại.
Tạ Diệc Thanh chỉnh lại vạt áo, xác nhận Khúc Hà Tinh đã ngủ say, anh bạo dạn hơn, vươn tay qua, nắm lấy tay Khúc Hà Tinh, siết chặt. Nắm chưa được bao lâu lại đổi thành mười ngón tay đan vào nhau.
Nắm chặt tay em, khóe miệng Tạ Diệc Thanh không kìm được cong lên, niềm vui trong mắt không sao che giấu nổi.
Ngoài cửa sổ, trăng tròn vành vạnh sáng tỏ đến mức đến cả bóng cây trong ấy cũng hiện lên rõ ràng. Tạ Diệc Thanh khẽ v**t v* mu bàn tay cậu.
Đột nhiên, cả người anh sững lại, từ từ quay đầu.
Khúc Hà Tinh vẫn chưa tỉnh, ngón tay cậu như vô thức đáp lại anh, khẽ cào nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Tay Tạ Diệc Thanh từ từ nắm chặt.
Mỗi ngày đến gặp em, Tạ Diệc Thanh đều nghĩ tại sao nhà mình lại ở xa nhà em đến vậy, tại sao tốc độ xe không thể nhanh hơn một chút.
Duy chỉ có hôm nay, anh hy vọng thời gian trên đường có thể kéo dài thêm một chút, dài hơn nữa.
Nhưng dù có hy vọng thế nào, quãng đường vẫn ở đó, rồi cũng sẽ đến nơi.
Xe đã dừng một lúc, Tạ Diệc Thanh mới gọi Khúc Hà Tinh dậy.
Khúc Hà Tinh khi say rượu rất ngoan, không quấy không phá, lúc đứng không vững còn ngoan ngoãn dựa vào người Tạ Diệc Thanh.
"Xin lỗi, cho tôi dựa một chút." Do uống rượu, giọng cậu nghe trầm hơn thường ngày vài phần. "Tôi sợ tôi sẽ ngã."
Tạ Diệc Thanh liếc nhìn Khúc Hà Tinh đang ôm chặt cánh tay mình, không nhịn được cười: "Anh đỡ không nổi em đâu."
Khúc Hà Tinh ngạc nhiên mở to mắt, mái tóc xanh bị gió thổi hơi rối, che đi nửa bên má.
"Tôi cũng đâu có mập, anh còn có cơ bắp mà!" Khúc Hà Tinh ấm ức: "Tôi cũng đâu có bắt anh bế tôi, sao đến đỡ cũng không nổi vậy?"
Tạ Diệc Thanh nói: "Bởi vì còn một món quà muốn tặng cho em."
Khúc Hà Tinh nhớ đến lẵng hoa Tạ Diệc Thanh tặng cậu hôm nay, ngạc nhiên: "Còn quà nữa sao? Nhiều hoa như vậy không phải là quà sao?"
Tạ Diệc Thanh đưa tay kéo cậu lại gần, giúp cậu vuốt lại tóc, rồi xoa xoa gáy cậu, nói: "Là quà. Hoa là để chúc mừng em khai trương, món quà này là muốn em vui."
"Quà gì?" Khúc Hà Tinh nhíu mày. "Anh đã tặng tôi nhiều thứ lắm rồi, tôi không thể nhận nữa đâu."
Say rồi mà vẫn giữ nguyên tắc như vậy. Tạ Diệc Thanh không kìm được véo nhẹ lên má bầu bĩnh của cậu, để lại một vệt hồng nhàn nhạt.
"Quà này sẽ nhận được." Tạ Diệc Thanh dịu dàng nói: "Em đứng vững được không? Anh đi lấy quà cho em."
"Ừm!" Khúc Hà Tinh dang hai tay giữ thăng bằng: "Tôi đứng được."
Tạ Diệc Thanh buông cậu ra, đi đến cốp xe lấy ra một chiếc túi vận chuyển thú cưng.
Khúc Hà Tinh vẫn dang tay ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, chớp chớp mắt, nghiêng đầu tò mò muốn nhìn rõ xem thứ trên tay Tạ Diệc Thanh là gì.
Tạ Diệc Thanh thấy dáng vẻ tò mò như trẻ con của cậu, vừa tiến lại gần vừa hé một khe nhỏ trên chiếc túi, để thứ bên trong có thể thò đầu ra.
Động đậy!
Khúc Hà Tinh mở to mắt, ghé sát lại nhìn, bên trong là một con vật nhỏ lông xù.
Nó có lẽ đang ngủ, lúc này vừa mơ màng tỉnh dậy, miệng kêu rầm rì, nghe thật đáng thương.
Khúc Hà Tinh vốn thích động vật nhỏ, lập tức không chịu nổi, lòng mềm nhũn, muốn mở túi ra ôm lấy bé cưng bên trong.
Nhưng cậu say không nhẹ, lúc này có thể giữ thăng bằng đứng yên đã là giỏi lắm rồi, vừa nôn nóng liền chực ngã.
May mà tư thế này nếu có ngã cũng chỉ chúi về phía trước. Lúc lao tới, trong đầu cậu vẫn còn nghĩ tuyệt đối không được đè lên vật nhỏ trên tay Tạ Diệc Thanh!
Cũng may Tạ Diệc Thanh không phải vô cớ tập gym, hoàn toàn có thể một tay đỡ cậu, một tay vững vàng giữ túi thú cưng.
"Là gì vậy?" Khúc Hà Tinh chợt nảy ra ý nghĩ: "Là cún con phải không?"
Lúc này Khúc Hà Tinh không còn quan tâm chuyện ngã hay không ngã, cũng chẳng để ý việc nhận quà của Tạ Diệc Thanh có phù hợp hay không, trong mắt ngoài món quà ra thì chẳng còn nhìn thấy gì khác.
"Đúng rồi." Tạ Diệc Thanh nhìn dáng vẻ mắt sáng rực của cậu, nuốt lại những lời định nói.
Cứ ở đây xem đi. Gió hơi lớn nhưng không lạnh, thổi một lát cũng không cảm lạnh được.
Tạ Diệc Thanh nói: "Alaskan, em thích không?"
Khúc Hà Tinh cầm túi thú cưng ngồi xổm xuống, từ từ mở hẳn túi ra, vật nhỏ bên trong cuối cùng cũng lộ rõ toàn bộ.
Một cục bông tròn vo hai màu xám trắng, trông có vẻ mơ màng, chắc là buồn ngủ lắm rồi, cố gắng muốn mở mắt đứng dậy nhưng thất bại.
Bốn chân ngắn cũn, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy vì đã bị bộ lông xù che mất.
"Dễ thương quá!" Mắt Khúc Hà Tinh sáng long lanh, nhìn chằm chằm chú chó không rời.
Nó vẫn còn là một bé chó nhỏ, miệng cứ kêu rầm rì không ngừng, không biết là vì sợ hãi hay vì xa mẹ, nghe thật đáng thương.
Khúc Hà Tinh ngồi bệt xuống đất, ôm chú chó vào lòng: "Sao thế, sao thế? Em đói hả?"
"Nó khóc phải không?" Khúc Hà Tinh nói: "Anh có mang đồ ăn không? Về nhà tôi cho nó ăn chút gì đã."
"Mua rồi." Tạ Diệc Thanh thấy vẻ yêu thích trong mắt cậu như muốn tràn ra ngoài, nét cười cũng ánh lên nơi khóe mắt đầu mày.
Chuyện Khúc Hà Tinh thích chó rất dễ biết.
Ảnh đại diện WeChat là một chú chó Alaskan đang cười, nhấp vào có thể thấy một dòng chữ: Hôm nay đã có chó chưa?
Lần công tác này tình cờ gặp một cửa hàng thú cưng, nghĩ đến Khúc Hà Tinh thích, Tạ Diệc Thanh bước vào, cầm ảnh đại diện đối chiếu từng con một, chọn một con giống nhất.
"Vậy tụi mình về nhà." Khúc Hà Tinh ôm chú chó loạng choạng đứng dậy: "À, nó chưa có ổ, tối nay ngủ với tôi nhé?"
"...Nó là chó." Tạ Diệc Thanh nhắc nhở: "Không thể ngủ với em được."
"Nhưng nó chưa có ổ."
"Dùng quần áo làm tạm cho nó một cái là được rồi, ngày mai anh cho người mang ổ của nó qua."
"Nó còn nhỏ, tối nay là ngày đầu tiên xa mẹ." Khúc Hà Tinh nghiến răng, "Ngủ chung với tôi thì sao chứ!"
Chú chó Alaskan nhỏ xíu, hai tay là có thể nâng lên được. Được Khúc Hà Tinh ôm vào lòng, cuối cùng nó cũng không còn kêu nữa, đầu gật gù buồn ngủ.
Tạ Diệc Thanh vừa định nói, Khúc Hà Tinh đã nhìn ra, có chút không vui: "Không được phản đối, không cho nói không được."
Tạ Diệc Thanh mấp máy môi, cuối cùng cũng nuốt lại những lời phản đối.
Cũng may trước khi mang đến đã cho người đưa đến bệnh viện thú y tiêm phòng đầy đủ rồi, sẽ không xảy ra nguy hiểm gì.
"...Thôi được." Tạ Diệc Thanh nói: "Ngày mai nó có ổ rồi em không được để nó ngủ trên giường của em nữa đâu đấy."
"Ồ." Khúc Hà Tinh cười toe toét, ôm chú chó Alaskan lại gần hôn mạnh lên đầu nó: "Tối nay anh ngủ với em nha?"
Chuyện ngày mai để mai tính. Hơn nữa, Tạ Diệc Thanh tối cũng không ở đây, làm sao biết được chó ngủ ở đâu.
Tạ Diệc Thanh một tay đỡ người vì sợ cậu ngã, người được đỡ ngược lại rất vô tư, chẳng hề để ý, toàn tâm toàn ý tập trung vào chú chó.
"Nó có tên chưa?" Khúc Hà Tinh nghiêng đầu hỏi Tạ Diệc Thanh: "Anh đặt tên cho nó chưa?"
"Đặt rồi." Tạ Diệc Thanh nói.
Lúc mua, anh định tặng cho Khúc Hà Tinh rồi để cậu tự đặt, sau lại nghĩ, quyết định đặt tên xong rồi mới tặng.
Như vậy mỗi lần cậu gọi chó đều có thể nhớ ra chú chó là do ai tặng, tên là do ai đặt.
"Khê Khê." Tạ Dịch Thanh nói: "Là chữ 'Khê' trong 'dòng suối nhỏ'."
"Khê Khê, Khê Khê." Khúc Hà Tinh gọi hai tiếng, phát hiện tai chú chó nhỏ vậy mà lại động đậy, vô cùng kinh ngạc: "Anh mua mấy ngày rồi? Nó biết đang gọi nó kìa!"
Mua vào ngày mới đi công tác, hôm nay cũng chỉ mới hai ngày thôi. Nó biết nghe lời là vì hai ngày nay anh đã gọi quá nhiều lần.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Khúc Hà Tinh, Tạ Diệc Thanh khẽ thở dài trong lòng, cuối cùng cũng không uổng công.