Tỉnh Táo Rồi Không Làm Lốp Xe Dự Phòng Công Nữa!

Chương 23

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tin hay không tin quan trọng đến vậy sao?"

 

Khúc Hà Tinh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tạ Diệc Thanh mà có chút buồn cười.

 

Bất kể cậu có tin hay không, tình cảm này liệu có thể duy trì được bao lâu cũng không dám chắc.

 

"Quan trọng." Tạ Diệc Thanh nónói.

 

Khúc Hà Tinh cũng không tranh cãi với anh, lần nữa nhắc nhở: "Muộn lắm rồi, Tạ tổng vẫn chưa định về sao?"

 

"Đã muộn như vậy rồi, không thể để anh ở lại đây nghỉ ngơi một đêm được à?"

 

Khúc Hà Tinh không nói gì, dựa vào sofa, một tay chống cằm, mỉm cười nhìn Tạ Diệc Thanh.

 

Tạ Diệc Thanh nhìn cậu một lát, cuối cùng cũng chịu thua, bật cười đứng dậy: "Không ép em. Anh đi đây, ngày mai anh lại đến đón em."

 

"Tạ tổng đi thong thả." Khúc Hà Tinh nhìn theo bóng anh rời đi.

 

Tạ Diệc Thanh đã đi đến cửa, quay đầu lại nhìn Khúc Hà Tinh đang ngồi trên sofa, vẻ mặt thờ ơ nghịch điện thoại. Nỗi lưu luyến trong lòng dâng lên đến đỉnh điểm, vậy mà người kia lại tỏ ra chẳng hề để tâm.

 

Tạ Diệc Thanh quay trở lại bên cạnh sofa, kéo Khúc Hà Tinh đứng dậy.

 

"Này, tôi không mang dép!" Khúc Hà Tinh khẽ đẩy vào vai anh một cái, đợi đứng vững rồi mới trách: "Anh nổi điên gì vậy?"

 

Tạ Diệc Thanh: "Anh là khách, khách đi mà em không tiễn sao?"

 

"Bây giờ anh mới biết mình là khách à?" Khúc Hà Tinh "hừ" một tiếng, tiễn anh ra cửa. Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy cửa nhà đối diện, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu: "Không biết hàng xóm của tôi làm nghề gì nhỉ, cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu."

 

Tạ Diệc Thanh mặt không đổi sắc, thậm chí còn liếc nhìn sang cửa đối diện, thản nhiên nói: "Chắc là công việc bận quá."

 

"Không thể nào, công việc có bận đến mấy cũng phải về ngủ chứ?" Khúc Hà Tinh ghé sát vào tai Tạ Diệc Thanh, ra vẻ hóng chuyện, nhỏ giọng thì thầm về người khác: "Buổi tối anh ta cũng không về, không biết có làm công việc đàng hoàng không, có khi nào phạm pháp không nữa?"

 

"........." Tạ Diệc Thanh im lặng hai giây. "Chắc là đi công tác rồi."

 

"Thôi được rồi." Khúc Hà Tinh buông tay, làm bộ tiếc nuối, thở dài: "Tạ tổng thật chẳng có gì thú vị. Tôi đang nói xấu với anh mà anh cũng chẳng tiếp lời, tôi chẳng biết nói gì cho phải nữa."

 

.........

 

Tạ Diệc Thanh đành phải hùa theo: "Cả ngày không về nhà, cho dù không phạm pháp thì nhân phẩm cũng có vấn đề."

 

"Ở đây môi trường sống cũng không được tốt lắm" Tạ Diệc Thanh suy nghĩ một chút, rồi nói: "Anh có một căn nhà trống ở Ninh An, cho em thuê ở là vừa đẹp, lại ở gần tiệm, em đi làm mỗi ngày cũng an toàn hơn. Em thấy thế nào?"

 

Khúc Hà Tinh mỉm cười: "Không cần đâu, ở đây rất tốt. Tôi có tình cảm với nơi này rồi, còn chưa nỡ chuyển đi."

 

Tạ Diệc Thanh nhướng mày. Khúc Hà Tinh ở đây tính ra cũng chỉ hơn bốn tháng. Nhưng mấy tháng này cậu đã trải qua khá nhiều chuyện, có tình cảm cũng là điều bình thường.

 

"Vậy khi nào em muốn đổi thì nói cho anh biết." Tạ Diệc Thanh nói: "Anh sẽ sắp xếp."

 

Khúc Hà Tinh: "Tạ tổng giàu có lắm tiền, nhưng ai nói tôi cần anh giúp chứ? Tôi có khả năng tự mình đổi chổ ở."

 

Nhìn vẻ mặt đắc ý của cậu, Tạ Diệc Thanh vừa định đưa tay lên véo một cái thì thấy Khúc Hà Tinh lùi lại một bước, vẻ mặt đề phòng nhìn anh, bất đắc dĩ cười.

 

"Là anh nói sai rồi, ông chủ Khúc." Tạ Diệc Thanh buông tay xuống, cười nói: "Hôm nay khai trương thành công như vậy, sau này nhất định sẽ ngày càng tốt hơn. Chúc em sớm đạt được mục tiêu."

 

Nhắc tới chuyện này, Khúc Hà Tinh bất giác mỉm cười: "Mượn lời chúc tốt lành của anh."

 

Tạ Diệc Thanh còn định nói gì đó, nhưng Khúc Hà Tinh đã xua tay: "Tạ tổng, mau về nghỉ ngơi đi. Sáng nay nhìn sắc mặt anh đã không tốt rồi, chắc lại thức khuya mấy hôm liền chứ gì? Ngày mai anh còn phải đến đón tôi mà, lúc đó còn nhiều thời gian để nói chuyện mà."

 

Hôm nay Tạ Diệc Thanh đều thấy rõ cậu bận rộn thế nào, biết chắc cậu đã rất mệt, nên không định nán lại nữa, chỉ hỏi: "Ngày mai em muốn ăn sáng món gì?"

 

Về bữa sáng, lúc đầu còn cảm thấy ngại ngùng vì được mời, bây giờ cậu đã quen rồi.

 

"Ừm, gì cũng được." Khúc Hà Tinh dựa vào khung cửa. "Anh chọn đi, tôi không kén ăn."

 

Mang bữa sáng cho em lâu như vậy, anh cũng đã nắm được sở thích của em. Ngoài lần đầu không hiểu rõ mang đến bánh quẩy, em không tỏ ra không thích món ăn nào khác.

 

Tạ Diệc Thanh gật đầu, nói: "Sáng mai nếu em muốn ăn gì thì gọi điện cho anh, không gọi thì anh sẽ tự mang qua."

 

Khúc Hà Tinh cười rạng rỡ, giọng điệu nhẹ nhàng: "Tạ tổng, chúc ngủ ngon."

 

"Em có thể gọi một cái tên dễ nghe hơn không?"

 

"Vậy thì không có đâu." Khúc Hà Tinh liếc Tạ Diệc Thanh một cái. "Tôi không biết."

 

Để đề phòng Tạ Diệc Thanh nói ra những lời như "anh dạy em", nói xong Khúc Hà Tinh nhìn anh với ánh mắt đầy uy h**p, nếu anh thật sự nói ra mấy từ sến súa buồn nôn thì cậu sẽ lao vào cắn người!

 

Tạ Diệc Thanh nhìn mà thấy buồn cười, nói: "Em ngủ ngon."

 

Khúc Hà Tinh vừa đóng cửa xong liền vội vàng chạy vào phòng ngủ kiểm tra Khê Khê đang ngủ.

 

Chú chó nhỏ ngủ rất say, hai chân trước đặt dưới đầu làm gối, cái bụng tròn vo phập phồng theo nhịp thở, trông vô cùng đáng yêu.

 

Khúc Hà Tinh nhìn mà lòng mềm nhũn, như thể được nhét đầy kẹo bông gòn, vừa ngọt ngào vừa ấm áp.

 

Cậu vẫn luôn muốn nuôi một chú chó, tiếc là không có cơ hội. Bây giờ cuối cùng cũng sở hữu chú chó đầu tiên trong đời, không ngờ lại là do Tạ Diệc Thanh tặng.

 

Khúc Hà Tinh không nhịn được cười, đúng là đời người thật khó lường. Cậu đưa tay xoa đầu chú chó lông xù một cái rồi mới đứng dậy đi tắm rửa.

 

Sáng sớm hôm sau, Khúc Hà Tinh bị dọa tỉnh dậy.

 

Trong lúc mơ màng, cậu cảm giác có thứ gì đó cứ l**m mặt mình, lúc thì l**m trán, lúc thì cằm, lúc lại l**m môi, thỉnh thoảng còn giẫm loạn xạ lên người cậu.

 

Khúc Hà Tinh suýt nữa thì tưởng nhà có trộm, "vèo" một cái ngồi bật dậy trên giường, hoảng hốt nhìn quanh phòng. Không phát hiện điều gì bất thường, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Chưa kịp thở hết hơi, đột nhiên trên tay truyền đến cảm giác ẩm ướt, có thứ gì đó đang l**m tay cậu!

 

Khúc Hà Tinh cúi đầu nhìn, một chú chó Alaskan đang áp sát vào tay cậu, thỉnh thoảng lại l**m một cái, đôi mắt tròn xoe trông ngốc nghếch đáng yêu.

 

Lúc này cậu mới nhớ ra, hôm qua Tạ Diệc Thanh đã tặng cậu một chú chó tên là Khê Khê.

 

Khúc Hà Tinh nâng chú chó lên tay rồi ngả người lại xuống giường: "Chào buổi sáng nhé, bạn nhỏ Khê Khê, sao em dậy sớm thế?"

 

Đôi mắt đen láy của Khê Khê đảo một vòng, không hiểu lời chủ nhân nói, chỉ biết thè lưỡi ra l**m loạn xạ trên mặt cậu.

 

Khúc Hà Tinh vội vàng đưa Khê Khê ra xa một chút: "Sao em thích l**m người thế? Có phải Tạ Diệc Thanh dạy em không?"

 

Khê Khê thè lưỡi, bốn cái chân ngắn cũn quơ qua quơ lại, giống như một chú chó đang bơi trong không khí.

 

"Dễ thương thật." Khúc Hà Tinh ôm nó lại gần hôn một cái rồi mới dậy đi tắm rửa.

 

Khê Khê lon ton chạy theo sau cậu. Khúc Hà Tinh nhìn mà thấy buồn cười, thấy nó chạy có vẻ vất vả liền dừng lại đợi nó.

 

Rửa mặt xong dừng lại chơi với chó, đánh răng xong dừng lại chơi với chó. Việc vốn chỉ cần mười lăm phút là xong, lại kéo dài đến nửa tiếng mới thu dọn xong xuôi để đi làm.

 

Cậu ôm chú chó vào lòng, chạy nhanh ra khỏi khu chung cư thì thấy Tạ Diệc Thanh đang đợi bên đường.

 

Người đàn ông mặc vest lịch lãm đứng bên vệ đường, dáng người cao ráo, chân dài, khí chất nổi bật, vô cùng thu hút.

 

Khúc Hà Tinh "ồ" một tiếng, đi chậm lại, ngồi xổm xuống đặt Khê Khê xuống đất, nói: "Khê Khê, đi tìm... anh trai của em đi."

 

Tạ Diệc Thanh nghe cậu nói, cúi người bế chú chó nhỏ đang chạy đến trước mặt lên, đặt trong lòng bàn tay. Tay kia vỗ vỗ đầu chú chó, anh nhìn Khúc Hà Tinh: "Anh là anh trai, vậy em là gì?"

 

Khúc Hà Tinh không do dự một giây: "Tôi đương nhiên là ba của em ấy."

 

Lời còn chưa dứt, cậu đã thấy Tạ Diệc Thanh không kiềm chế được nhướng mày phải, giọng nói trầm khàn: "Em cũng biết cách chiếm lợi của người khác thật đấy."

 

"........."

 

Lúc này Khúc Hà Tinh mới hiểu ra ý của Tạ Diệc Thanh, vội vàng giải thích: "Tôi không có ý đó!"

 

"Anh biết rồi." Tạ Diệc Thanh đặt chú chó vào lòng cậu, xoay người mở cửa sau xe. "Lên xe nào, đưa em đi làm."

 

Mùi thức ăn trong xe vô cùng rõ rệt. Khúc Hà Tinh cẩn thận hít hà, hỏi: "Bánh kếp?"

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

"Mũi thính thế, em là Khê Khê à?" Tạ Diệc Thanh đưa tay chạm nhẹ lên đầu cậu.

 

"Anh mới là chó." Khúc Hà Tinh đáp trả.

 

Tạ Diệc Thanh: "Em ăn bây giờ hay đến tiệm rồi ăn?"

 

Khúc Hà Tinh: "Ăn bây giờ, lát nữa nguội mất."

 

Tạ Diệc Thanh đưa bánh cho cậu, tiện thể còn có một ly sữa bò.

 

Khúc Hà Tinh nhận lấy bánh, nheo mắt: "Cái này là anh tự làm à?"

 

Bữa sáng Tạ Diệc Thanh mang đến cho cậu hầu như không lặp lại, nhưng bao bì lại là hai thái cực.

 

Có lúc hộp giữ nhiệt mở ra bên trong còn có bao bì rất tinh xảo, trên đó còn in tên nhà hàng khách sạn. Có lúc lại rất tùy tiện, mở ra là thấy ngay thức ăn.

 

Hôm nay cũng vậy, bánh kếp bên ngoài bọc bằng giấy kraft rất đơn giản, không có in hoa văn hay chữ viết, trông rất giống tự mua về làm.

 

"Hương vị chắc cũng được." Tạ Diệc Thanh lấy một cái bánh, cúi đầu nếm thử một miếng, nói: "Anh đã đặc biệt hỏi dì giúp việc ở nhà rồi."

 

Khúc Hà Tinh cúi đầu, im lặng ăn hết chiếc bánh kếp, mới nói: "Nghe dì nói là anh làm được rồi à?"

 

Tạ Diệc Thanh: "Trước đây anh có một thời gian cần tự nấu ăn, lúc đó có học được một ít."

 

Khê Khê ngửi thấy mùi thơm nên không yên phận, liên tục trèo lên người Khúc Hà Tinh tìm đồ ăn. Lần nào cũng trèo hụt khiến nó phải vẫy đuôi, miệng còn kêu ư ử.

 

Khúc Hà Tinh ấn đầu nó đẩy chú chó ra xa một chút: "Em không được ăn, nếu không mùa đông rụng hết lông sẽ bị cảm lạnh đấy!"

 

Cậu nói rất nghiêm túc, như thể Khê Khê thật sự hiểu được mà thương lượng với nó. Nhưng trong đôi mắt đen láy như quả nho của Khê Khê chỉ nhìn thấy bánh kếp, hoàn toàn không nghe cậu nói gì, cứ một mực làm nũng mè nheo đòi ăn.

 

Một bên không được, nó còn chuyển mục tiêu trèo lên người Tạ Diệc Thanh làm nũng.

 

Tạ Diệc Thanh không chiều nó như Khúc Hà Tinh. Đợi nó cố gắng trèo lên rồi thẳng tay nhấc xuống đặt lại ghế. Lặp đi lặp lại vài lần như vậy, Khê Khê như thể trời sắp sập, cuống quýt cào ghế.

 

"Đến tiệm là mình ăn cơm ngay, anh có mang thức ăn cho em rồi." Khúc Hà Tinh thấy nó đáng thương muốn ôm lên dỗ dành, mở ba lô nhỏ lấy ra một viên thức ăn cho chó định cho nó ăn.

 

Khê Khê còn chưa kịp ăn, một chiếc xe máy đột ngột lao tới từ phía sau xe, kèm theo tiếng còi inh ỏi. Đồng tử Khúc Hà Tinh đột nhiên co rút lại, viên thức ăn cho chó trên tay vì quá sợ hãi mà rơi xuống gầm xe.

 

Ký ức trước khi chết ở đời trước ùa về như thủy triều. Khúc Hà Tinh run rẩy toàn thân. Khê Khê trên tay rất nhẹ nhưng cậu lại không sao giữ nổi.

 

Hốc mắt Khúc Hà Tinh lập tức đỏ hoe, cậu muốn co người lại trốn đi, không dám nhìn xem người đi xe máy thế nào, thậm chí không dám cử động.

 

Giây phút này, cậu dường như vẫn còn cảm nhận được cơn đau đớn do tai nạn xe gây ra.

Bình Luận (0)
Comment