Tài xế phanh gấp. Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Tạ Diệc Thanh là phải bảo vệ Khúc Hà Tinh, anh lập tức ôm chặt cậu vào lòng.
Chiếc xe máy bất ngờ lao ra không hư hại nhiều. Tài xế xe của Tạ Diệc Thanh phản ứng nhanh nên không đâm trúng người. Ngược lại, người lái xe máy do quá hoảng sợ, không giữ được thăng bằng đã tông vào dải phân cách cây xanh, nhưng sau đó cũng tự đứng dậy được.
Chiếc xe phía sau do tài xế của Tạ Diệc Thanh phanh gấp nên không kịp phản ứng đã húc vào đuôi xe anh. Khi nhìn rõ mình đâm phải xe gì, người đó cũng giật nảy mình, vội vàng mở cửa bước xuống.
"Cái này, cái này trách nhiệm không phải tại tôi đâu nhé, là... là do các anh phạm luật đấy..." Người lái xe là một người đàn ông trạc năm mươi tuổi, gõ gõ vào cửa sổ xe phía ghế phụ, vẻ mặt lo lắng nói.
Tạ Diệc Thanh dồn hết sự chú ý vào Khúc Hà Tinh, lập tức phát hiện cậu có gì đó không ổn.
"Em có đau ở đâu không?"
Trong mắt Khúc Hà Tinh ngập tràn sợ hãi, hoàn toàn không nói nên lời.
"Báo cảnh sát." Tạ Diệc Thanh ôm Khúc Hà Tinh vào lòng, chẳng còn tâm trí đâu để ý chuyện khác, sắc mặt sa sầm, lạnh giọng nói: "Đến bệnh viện."
Tài xế liếc nhìn đám đông vây quanh bên ngoài, rồi lại nhìn vào gương chiếu hậu.
Tạ Diệc Thanh đưa tay kiểm tra khắp người Khúc Hà Tinh, muốn xem cậu có bị thương ở đâu không.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, nhưng anh đã ôm cậu kịp thời, Khúc Hà Tinh không hề bị va chạm. Phản ứng hiện tại của cậu cũng không giống như bị thương.
Dường như... là sợ hãi tột độ.
Khê Khê nằm lọt thỏm giữa khe hở hai người, dường như cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, nó im thin thít thu mình thành một cục nhỏ, không dám động đậy.
Tạ Diệc Thanh bế cục bông nhỏ đặt trước mặt Khúc Hà Tinh. Khê Khê rất biết phối hợp, lè lưỡi l**m loạn xạ lên mặt cậu. Nó l**m mắt cậu, rồi đảo mắt một vòng, nghiêng đầu, lại tiếp tục l**m.
"Khúc Hà Tinh?" Tạ Diệc Thanh nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cậu, trong lòng dâng lên một nỗi đau âm ỉ. Anh đưa tay vỗ nhẹ lên mặt rồi lên lưng cậu, muốn giúp cậu xoa dịu nỗi sợ hãi: "Khúc Hà Tinh."
"Khúc Hà Tinh, em đừng sợ, có anh ở đây."
Khúc Hà Tinh bị những tiếng "Khúc Hà Tinh" gọi dồn dập kéo về thực tại. Mắt cậu khẽ động, nhìn thấy Khê Khê đang không ngừng l**m mặt mình, cậu khẽ mỉm cười. Sau đó, cậu mới nhìn thấy gương mặt bị Khê Khê che khuất phía sau.
Vẻ mặt người đàn ông đầy lo lắng, nét mặt lộ rõ sự hoảng loạn. Khúc Hà Tinh nhớ lại, trước lúc chết, cũng chính người này đã ôm cậu, gọi tên cậu hết lần này đến lần khác.
"Tôi không sao đâu." Khúc Hà Tinh cười nhẹ, đưa tay xoa xoa ấn đường đang nhíu chặt của Tạ Diệc Thanh. "Anh đừng lo lắng."
Tạ Diệc Thanh thấy cậu cuối cùng cũng hoàn hồn, khẽ thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt tay cậu không buông: "Em đỡ hơn chưa? Có thấy khó chịu ở đâu không?"
"Tạ tổng." Khúc Hà Tinh vỗ nhẹ lên má anh. "Vừa rồi anh phản ứng nhanh như vậy, tôi không bị thương."
"Em..." Vẻ mặt Khúc Hà Tinh lúc nãy gần như viết rõ hai chữ "sợ hãi" lên mặt. Có tài xế ở đây, anh cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành tạm thời nén lại nghi vấn, nói: "Chúng ta đến bệnh viện trước đã."
"Bảo tài xế dừng lại đi" Khúc Hà Tinh giữ tay Tạ Diệc Thanh lại, khẽ thở dài. "Tạ tổng, bình tĩnh, tôi thật sự không sao."
Để chứng minh mình thực sự không bị thương, cậu tự véo mấy cái lên người mình. "Tôi không đau chút nào cả."
Tạ Diệc Thanh biết cậu không bị thương, nhưng...
"Vừa rồi, em đã rất sợ." Giọng Tạ Diệc Thanh khàn đi.
"Ừm." Khúc Hà Tinh không phủ nhận, nhìn thẳng vào mắt Tạ Diệc Thanh. "Tôi rất sợ, tôi không thể không sợ."
Tai nạn xe cộ, bị thương, bên cạnh không một người thân.
Sao cậu có thể không sợ hãi cho được.
Ngón tay Khúc Hà Tinh vô thức siết chặt lại thành nắm đấm.
Giây tiếp theo, mu bàn tay cậu được một bàn tay khác phủ lên, ấm áp và rộng lớn, đủ để bao trọn lấy cả bàn tay cậu. Khúc Hà Tinh cúi đầu nhìn, im lặng không nói nên lời.
Tạ Diệc Thanh kéo cậu vào lòng: "Anh sẽ luôn ở đây."
Khúc Hà Tinh cụp mắt xuống, từ từ nhắm mắt lại.
Trong lúc họ nói chuyện, cảnh sát đã đến, đang xử lý vụ tai nạn. Khi Khúc Hà Tinh nói không đi bệnh viện thì tài xế đã xuống xe trao đổi với hai người liên quan còn lại.
Tài xế xe ô tô gây ra va chạm ngoài việc hơi lo lắng về tiền bồi thường ra thì vẫn khá bình tĩnh. Còn người đi xe máy thì có vẻ khó nói chuyện hơn, cứ luôn miệng la lối om sòm.
Tạ Diệc Thanh đặt Khê Khê vào lòng Khúc Hà Tinh, khẽ nắm tay cậu một cái. "Em nghỉ ngơi một lát đi, anh xuống xem sao."
Khúc Hà Tinh lắc đầu. Cậu không muốn ở lại một mình trong xe, xuống xe xem xét tình hình cũng tốt, để xua đi những ký ức không vui trong đầu.
Khúc Hà Tinh lấy từ trong túi ra một cái bát thủy tinh nhỏ xinh, đổ một ít thức ăn cho chó vào để Khê Khê ăn, rồi cậu cùng Tạ Diệc Thanh xuống xe.
Vừa đến gần đám đông, Khúc Hà Tinh đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
"Nhìn bộ dạng vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn của người đàn ông kia, phỏng chừng đã uống suốt cả đêm, đến giờ mới tàn cuộc rồi lảo đảo trở về nhà."
Thật không biết là may mắn hay xui xẻo.
"Ai, ai đâm vào tôi?" Người đàn ông nói năng không rõ ràng, gặp ai cũng chửi bới lung tung. "Dám đâm vào tôi à? Có tin tôi cho các người biết tay không hả?"
Khúc Hà Tinh không muốn ở lại thêm nữa, nhìn quanh hai bên, định bụng ra lề đường đợi chuyện giải quyết xong.
Bồn hoa ven đường trồng đầy những khóm cúc họa mi nhỏ, lúc này đang nở rộ rực rỡ đủ màu sắc, chen chúc nhau, trông rất đẹp mắt.
Khúc Hà Tinh đi đến bên bồn hoa ngồi xổm xuống, ngắm nghía kỹ những cánh hoa. Nếu làm những cánh hoa này bằng thủy tinh rồi đặt vào chậu, chắc chắn sẽ rất đẹp.
Cậu ngồi xuống bậc thềm, quay đầu lại thấy Tạ Diệc Thanh nói vài câu với người tài xế có xe bị đâm đuôi rồi đi tới.
"Xong rồi à?" Khúc Hà Tinh ngẩng đầu hỏi.
Tạ Diệc Thanh chìa tay về phía cậu: "Chú Lý sẽ xử lý, anh đưa em đến tiệm."
Ánh mắt Khúc Hà Tinh dừng lại trên bàn tay Tạ Diệc Thanh, khớp xương rõ ràng, thon dài và mạnh mẽ.
Khúc Hà Tinh đặt tay mình lên tay anh, uể oải ngồi trên bậc thềm không nhúc nhích. Tạ Diệc Thanh thấy vậy bật cười, dùng sức ở cánh tay kéo cậu đứng thẳng dậy.
"Tạ tổng có phải ngày nào cũng tập luyện không?" Khúc Hà Tinh ra vẻ mềm oặt như không xương, Tạ Diệc Thanh vừa kéo là cậu liền lao người về phía trước, tay vịn vào vai anh, kéo dài giọng nói: "Anh khỏe thật đấy."
"Ôm em chắc chắn không thành vấn đề." Tạ Diệc Thanh nhìn ánh mắt ranh mãnh của em là biết ngay, chắc chắn lại đang nghĩ ra trò gì đó.
Tạ Diệc Thanh sợ mình không chống đỡ nổi, liền chặn họng Khúc Hà Tinh trước: "Em có muốn học không? Anh có thể dạy em."
Khúc Hà Tinh "Ha" một tiếng, bật cười, ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. "Tôi học gym để làm gì?"
"..."
Câu hỏi này Tạ Diệc Thanh thật sự không trả lời được.
Khúc Hà Tinh vốn xinh đẹp, yêu cái đẹp lại thích mặc váy, vóc dáng hiện tại đã rất hoàn mỹ, rất ưa nhìn rồi, tập gym cũng không thể khiến cậu đẹp hơn được nữa.
Khúc Hà Tinh thấy anh không trả lời được, mỉm cười: "Tạ tổng, về muộn thêm chút nữa là bánh kếp nguội mất đấy."
Tạ Diệc Thanh đi đến vị trí ghế phụ lái, mở cửa xe đợi Khúc Hà Tinh ngồi vào.
Thế nhưng Khúc Hà Tinh lại không chút do dự, ngồi vào hàng ghế sau.
Khê Khê đã sớm ăn hết thức ăn cho chó trong bát, lúc này đang tự chơi một mình, đuôi ve vẩy, chân nhỏ cũng đung đưa. Thấy Khúc Hà Tinh vào xe, mắt nó sáng lên, rên ư ử chạy tới cọ cọ, đuôi vẫy lia lịa, làm nũng lăn lộn đòi bế.
Khúc Hà Tinh cong môi cười, bế Khê Khê lên. "Cục cưng ngoan."
Hôn lên đầu chú chó một cái, Khúc Hà Tinh mới để ý thấy Tạ Diệc Thanh đang đứng bên cạnh ghế phụ lái với vẻ mặt có chút ai oán.
"Tạ tổng, còn phải đợi chú Lý nữa à?" Khúc Hà Tinh chớp chớp mắt, giọng điệu ngây thơ.
Tạ Diệc Thanh bình tĩnh đóng cửa xe, chuyển sang ghế lái khởi động xe. Đợi xe chạy được một đoạn mới nói: "Không đợi nữa, chú ấy xử lý xong sẽ tự qua."
"Ồ~" Khúc Hà Tinh gật đầu, cười đến cong cả mắt.
Trong gương chiếu hậu phản chiếu nụ cười xinh đẹp của Khúc Hà Tinh, Tạ Diệc Thanh lắc đầu cười bất đắc dĩ.
Buổi sáng trôi qua tuy có chút hoảng sợ nhưng cuối cùng cũng bình an vô sự. Khi đến trước cửa tiệm, Khúc Hà Tinh phát hiện có khá nhiều người đang đứng xung quanh.
Cậu giật mình, tưởng có chuyện gì xảy ra, xe vừa dừng hẳn đã vội vàng xuống xe.
"Sao còn chưa mở cửa? Đã qua mười giờ rồi mà."
"Chắc là chủ tiệm có việc bận đột xuất rồi, đợi thêm chút nữa không đến thì giải tán thôi."
"Tôi thấy trên điện thoại ảnh chủ tiệm đẹp trai lắm! Tay nghề lại còn siêu đỉnh, hoa hướng dương siêu đẹp luôn!!!"
"A, tôi chỉ toàn nhìn tay thôi, chẳng thấy gì khác cả, đúng là đôi tay trong mơ."
Khúc Hà Tinh đến gần cuối cùng cũng nghe rõ họ đang nói gì, hình như là đang khen cậu?
Khúc Hà Tinh cúi đầu, có chút ngượng ngùng cười cười, cậu không quen lắm với việc bị chú ý như thế này.
Nhưng cửa tiệm đã bị vây kín người, cậu không lên tiếng mà muốn chen vào thì e là không thể.
"Xin lỗi." Suy nghĩ hai giây, Khúc Hà Tinh cất cao giọng: "Mọi người có thể nhường đường một chút được không?"
Những người đang vây quanh cửa quay đầu lại nhìn thấy Khúc Hà Tinh, tiếng bàn tán lập tức trở nên lớn hơn.
"Chủ tiệm, sao anh lại đến muộn thế?"
"Mới khai trương được hai ngày thôi mà phải không? Làm việc kiểu bữa đực bữa cái thế này là không được đâu."
Miệng thì nói vậy, nhưng họ vẫn rất lịch sự nhường đường cho cậu.
Khúc Hà Tinh mở cửa tiệm, chợt nhớ ra Khê Khê vẫn còn trên xe, liền có chút sốt ruột.
Khách đã vào tiệm tìm chỗ ngồi. Khúc Hà Tinh chen ra ngoài định tìm Tạ Diệc Thanh thì bỗng nhiên từ sau bức tường có một đôi tay đưa ra, trên tay là một chú chó tròn vo, không phải Khê Khê thì còn ai vào đây?
Khê Khê nhìn chằm chằm Khúc Hà Tinh sủa một tiếng, vẻ mặt như đang cười, vô cùng đáng yêu.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn trẻ con thế này?"
Khúc Hà Tinh đón lấy Khê Khê, dựa người vào khung cửa, mắt ánh lên ý cười nhìn Tạ Diệc Thanh.
Tạ Diệc Thanh im lặng hai giây, nghiêm túc hỏi: "Em... có thấy anh lớn hơn em nhiều lắm không?"
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, rõ ràng đã để tâm đến câu nói đùa vừa rồi của cậu.
Khúc Hà Tinh ngẩn người, bật cười nói: "Cũng bình thường mà, Tạ tổng còn để ý chuyện này sao?"
Tạ Diệc Thanh cười khổ. "Anh cũng chỉ là người bình thường thôi, đối mặt với người mình thích sẽ lo lắng làm không tốt, cũng sẽ sợ người ấy để ý đến khuyết điểm của mình."
"Tuổi tác không phải là khuyết điểm." Khúc Hà Tinh mím môi, nói: "Đừng quá để tâm đến sở thích của người khác, nếu không đến lúc đó người chịu thiệt sẽ là chính mình."
Lời này của Khúc Hà Tinh được xem như là của người từng trải. Nhớ lại ngày trước cậu dốc hết tim gan, cuối cùng đổi lại một bài học đau đến xé lòng.
Khúc Hà Tinh ra vẻ người từng trải khuyên nhủ Tạ Diệc Thanh. Tạ Diệc Thanh ngược lại chẳng hề để tâm, ánh mắt vẫn dán chặt vào Khúc Hà Tinh, khẽ cười.
"Chịu thiệt thì đã sao? Anh cam tâm tình nguyện." Tạ Diệc Thanh nói xong dừng lại một chút, đưa tay cốc nhẹ lên trán Khúc Hà Tinh, nói thêm: "Hơn nữa, anh tin em."
Khúc Hà Tinh cứ thế im lặng nhìn Tạ Diệc Thanh một lúc, rồi quay đầu đi, bật cười. "Nhanh lên, đi làm đi."
"Vốn dĩ có thứ muốn đưa cho em." Tạ Diệc Thanh nhướng mày, liếc nhìn vào trong tiệm. "Nhưng chắc là em không có thời gian xem đâu, chiều anh đưa cho."
"Đừng nghĩ đến chuyện đi đường tắt." Khúc Hà Tinh hừ lạnh. "Tôi đã nói rồi..."
"Anh cũng đã nói, anh không hề muốn dùng quà cáp để khiến em rung động." Tạ Diệc Thanh nói xong, xoay người rời đi.