Tỉnh Táo Rồi Không Làm Lốp Xe Dự Phòng Công Nữa!

Chương 25

Khúc Hà Tinh nhìn bóng lưng Tạ Diệc Thanh ung dung rời đi, không nhịn được bĩu môi, rồi xoay người vào tiệm.

 

Nói chuyện kiểu đó thì ngầu lắm sao?

 

Khúc Hà Tinh cúi đầu mỉm cười, rồi bước tới hỏi từng vị khách xem họ cần gì.

 

Có điều, mấy vị khách hôm nay có chút kỳ lạ, ai nấy đều không nghĩ xem lát nữa mình sẽ làm tác phẩm gì, mà ngược lại cứ nhìn chằm chằm vào cậu.

 

Dù cho Khúc Hà Tinh từ nhỏ đến lớn đã quen với việc bị người khác nhìn ngắm, nhưng bị săm soi bằng ánh mắt tò mò không chút che giấu như thế này cũng khiến cậu có chút không tự nhiên.

 

Nhịn một lúc, cậu nhìn về phía cô gái trẻ đang ung dung nghịch điện thoại nhưng ánh mắt lại liên tục liếc về phía mình, hỏi: "Trên người tôi có gì không ổn sao?"

 

Khúc Hà Tinh đã cúi đầu kiểm tra không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng phát hiện ra điều gì.

 

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean rất đơn giản, trang phục thường ngày, chẳng có gì khác lạ.

 

Cô gái trẻ không ngờ chủ tiệm sẽ hỏi mình, có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nhướng mày cười nói: "Không có ạ, chủ tiệm rất xinh đẹp."

 

"Cô, mọi ngươi..." Khúc Hà Tinh ngẫm nghĩ một lát, khẽ nhíu mày, "...cứ nhìn... tôi suốt."

 

Khúc Hà Tinh có chút ngượng, cậu là chủ tiệm, khách hàng nhìn cậu vài lần cũng có thể hiểu được, nhỡ đâu là cậu tự mình đa tình thì sẽ rất xấu hổ.

 

Cô gái trẻ cười càng vui vẻ hơn, thấy chủ tiệm ngượng ngùng, cô nàng càng bạo dạn, cầm lấy điện thoại bấm vài cái rồi đưa đến trước mặt Khúc Hà Tinh.

 

Khúc Hà Tinh do dự hai giây rồi cầm lấy điện thoại.

 

Màn hình điện thoại đang phát một đoạn video.

 

Nói chính xác hơn, đó là video cậu đang dạy Tạ Diệc Thanh làm hoa hướng dương bằng thủy tinh.

 

Trong video, hai người đứng rất gần nhau, tay cậu đặt lên tay Tạ Diệc Thanh, dạy anh làm cánh hoa hướng dương, dạy anh ghép những cánh hoa lại với nhau. Sau khi phát hiện bị quay lén, cậu còn giơ tay lên tạo dáng chữ V trước ống kính.

 

Vốn dĩ chỉ là một video dạy làm thủy tinh rất bình thường, nhưng sau khi được lồng thêm một bản tình ca ngọt ngào, bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên mập mờ lạ thường, đặc biệt là ánh mắt của Tạ Diệc Thanh.

 

Người này bị sao vậy? Đường đường là một tổng tài, chẳng phải nên giữ vẻ điềm tĩnh, chẳng để lộ cảm xúc ra ngoài sao? Vậy mà chỉ chạm nhẹ vào tay cậu cũng ngẩn người ra như thế là sao?

 

Vừa rồi còn tỏ vẻ ngầu!

 

Thế này thì chẳng ngầu chút nào cả.

 

Cuối video, có người gọi tên cậu, Tạ Diệc Thanh còn tỏ vẻ không vui. Khúc Hà Tinh bất lực ôm trán, bấm vào xem phần bình luận.

 

Quả nhiên, khu bình luận toàn là nói đây là đang ghen.

 

Xem xong, Khúc Hà Tinh nhất thời không nói nên lời, im lặng trả lại điện thoại cho cô gái trẻ kia.

 

Cô gái trẻ nhận lại điện thoại, vô cùng vui vẻ, giọng điệu cao hứng, sợ Khúc Hà Tinh không hiểu tình hình, còn giới thiệu cho cậu: "Hôm qua video này được chia sẻ khắp nơi luôn đó, nhiều người xem lắm."

 

"Chủ tiệm" giọng cô gái trẻ bỗng nhiên hạ thấp xuống, ghé sát vào người Khúc Hà Tinh hỏi: "Hai người là người yêu của nhau phải không ạ? Anh cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ giữ bí mật, không nói cho ai biết đâu."

 

"..."

 

Khúc Hà Tinh bật cười, lắc đầu: "Không phải, chúng tôi chỉ là... bạn bè."

 

Khúc Hà Tinh khựng lại một chút, Tạ Diệc Thanh và cậu có được coi là bạn bè không nhỉ?

 

Chắc là có đi, cậu chưa đồng ý ở bên Tạ Diệc Thanh, vậy thì đây là giai đoạn gì?

 

Trước đây cậu cũng chưa từng trải qua giai đoạn này.

 

Cô gái trẻ nhìn Khúc Hà Tinh với nụ cười đầy ẩn ý, ra vẻ hiểu biết gật gật đầu: "Tôi hiểu, tôi hiểu mà, tình anh em thôi, chúng tôi đều biết cả."

 

Khúc Hà Tinh với vẻ mặt lúng túng bỏ đi. Có vài vị khách là người mới, hoàn toàn không biết gì về việc nung thủy tinh, cậu phải đến xem thử, phòng khi có ai đó bị thương.

 

Khúc Hà Tinh vừa đi khỏi, cô gái trẻ liền ghé vào tai cô bạn bên cạnh thì thầm bàn tán, vẻ mặt kích động và phấn khích không thể nào kìm nén được.

 

Khúc Hà Tinh: "..."

 

Tưởng đâu chuyện nhỏ này sẽ nhanh chóng lắng xuống, ai ngờ càng ngày lại càng có nhiều người tìm đến vì tò mò. Khúc Hà Tinh ban đầu còn bối rối, cuối cùng cũng đã trở nên chai lì.

 

Nhưng may mắn là không phải tất cả mọi người đều đến vì cậu và Tạ Diệc Thanh. Cũng có không ít người là vì đóa hoa hướng dương cậu làm mẫu.

 

Có người đã cắt riêng đoạn video cậu làm hoa hướng dương thành một video khác, Khúc Hà Tinh cũng bấm vào xem thử. Quay rất đẹp, bất kể là tay nghề hay hình ảnh của cậu đều gần như không có gì để chê.

 

Khu bình luận có rất nhiều lời khen cậu, điều này khiến Khúc Hà Tinh vui vẻ.

 

Mọi người trong khu bình luận đều hỏi cậu có tài khoản mạng xã hội không. Nếu mọi người thích xem như vậy, liệu cậu có nên tạo một tài khoản để chia sẻ quá trình làm thủy tinh không nhỉ?

 

Nghĩ là làm, Khúc Hà Tinh lên Xiaohongshu đăng ký một tài khoản, tên là "Tiệm Thủ Công Lưu Ly", chọn một tấm ảnh hoa hướng dương làm ảnh đại diện.

 

Cả ngày hôm nay trong tiệm đều rất đông khách, Khúc Hà Tinh gần như không có thời gian nghỉ ngơi, mãi cho đến chập tối khách trong tiệm mới lần lượt ra về hết.

 

Cậu thở phào một hơi dài, nằm dài trên ghế sofa. Đợi nghỉ ngơi đủ rồi mới ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh một vòng trong tiệm.

 

Tiệm vẫn chưa được dọn dẹp, trông có vẻ bừa bộn, nhưng Khúc Hà Tinh lại cảm thấy vui vẻ.

 

Đời trước khi còn là một lập trình viên, cậu cũng rất bận rộn, tăng ca là chuyện thường tình, nửa đêm cũng bị gọi đi làm việc.

 

Lúc đó, công việc và cuộc sống dường như đều rối tung cả lên.

 

Cậu rất không vui.

 

Bây giờ tuy cũng rất bận rộn, nhưng cậu không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn cảm thấy rất mãn nguyện và hài lòng.

 

Quả nhiên, đam mê là một điều rất quan trọng.

 

Khúc Hà Tinh cười một lúc, gọi đồ ăn ngoài cho mình, sau đó chậm rãi đứng dậy từ ghế sofa để dọn dẹp.

 

Món ăn cậu đặt ở khá xa, vừa dọn dẹp xong thì người giao hàng cũng vừa tới. Khúc Hà Tinh mệt lả cả ngày chưa ăn gì, sớm đã đói đến mức bụng dính vào lưng, lúc này nhìn thấy đồ ăn thơm phức, bụng cứ réo ùng ục không ngừng.

 

Vừa ăn cơm vừa lấy điện thoại ra mở xiaohongshu, tìm lại đoạn video hôm nay xem được trên điện thoại của khách.

 

Lúc đó cậu đang làm việc, không tiện cầm điện thoại của khách xem lâu, cũng không thể nghịch điện thoại trước mặt khách, chỉ đành đợi sau khi tan làm mới từ từ xem.

 

Lúc này vừa vặn có thể xem kỹ, vừa ăn cơm vừa xem.

 

He he.

 

Khúc Hà Tinh nghĩ đến mấy đoạn video vừa lướt qua lúc nãy, không nhịn được bật cười thành tiếng.

 

Từ nhỏ đến lớn, thật sự chưa có nhiều người khen cậu như vậy.

 

【Trời ơi, sao mà đẹp trai thế này! Màu tóc hợp với anh ấy ghê!!】

 

【Ủa, không ai khen hoa hướng dương chủ tiệm làm à? Có bán không? Muốn mua một cái để trong xe, đẹp quá đi à.】

 

【Mấy chị em cùng thành phố đã đi rồi cho xin ít review với!】

 

【Hôm nay đi rồi nè, chủ tiệm siêu đẹp trai, người cũng siêu dịu dàng, còn được chơi với chú chó mới có của tiệm nữa.】

 

【Muốn làm một con bướm mà tay chân vụng về quá, chủ tiệm rất kiên nhẫn giảng đi giảng lại cho tui, còn làm mẫu nữa, không hề tỏ ra khó chịu, thái độ siêu tốt luôn!】

 

【Đi vì đu couple, tuy không gặp được người đàn ông mặc vest trong video nhưng cũng siêu vui!!! Còn làm được một phiên bản hoa hướng dương nhái nữa haha】

 

Khúc Hà Tinh xem mà khóe mắt cong cong, toàn thân tràn đầy năng lượng. Ăn cơm xong, dọn dẹp đồ đạc rồi định bụng quay vài video.

 

Hôm nay trên đường nhìn thấy những khóm cúc họa mi nhỏ rất đẹp, vậy thì làm cúc họa mi đi.

 

Màu hồng phấn, hồng đào, hồng cánh sen là ba màu gần giống nhất. Khúc Hà Tinh chọn góc máy, đặt điện thoại cố định, chọn thanh thủy tinh có màu sắc tương ứng, bắt đầu chế tác chậu cúc họa mi nhỏ.

 

Cánh hoa cúc họa mi vừa nhiều lại vừa nhỏ, đòi hỏi sự kiên nhẫn và kỹ thuật đủ tốt, chỉ cần lơ đãng một chút là có thể sẽ không còn đẹp nữa.

 

Khúc Hà Tinh là người có kinh nghiệm, động tác vừa thuần thục lại nhanh nhẹn, rất nhanh đã làm xong mấy đóa cúc nhỏ. Cậu cúi đầu xuống thì thấy Khê Khê đang ngoan ngoãn nằm ngủ gật bên chân mình.

 

Chú chó rất thông minh, lấy chân Khúc Hà Tinh làm gối, đuôi phe phẩy, không biết là đang quạt gió hay đuổi muỗi.

 

Chắc là quạt gió, trong tiệm không có muỗi. Nhìn Khê Khê để thư giãn mắt một lúc, cậu mới bắt đầu làm hoa tiếp.

 

Đến khi cánh hoa, lá và chậu hoa đều hoàn thành, bên ngoài trời đã tối hẳn, những ngọn đèn đường màu vàng ấm áp đã bật sáng, xua tan bóng tối cho người đi đường.

 

Khúc Hà Tinh vươn vai một cái, thả lỏng tấm lưng đã căng cứng cả ngày, đặt những đóa cúc nhỏ vừa làm xong lên kệ trưng bày, ngắm nghía một lúc ở cự ly gần, rồi lại ngắm nghía một lúc ở cự ly xa. Cũng không biết đến bao giờ mới có thể lấp đầy hàng kệ trưng bày này.

 

Khúc Hà Tinh lấy điện thoại ra quay lại thành phẩm, cắt ghép xong rồi đăng lên Xiaohongshu, cuối cùng thu dọn đồ đạc về nhà.

 

Một ngày làm việc kết thúc, có thể yên tâm tận hưởng thời gian nghỉ ngơi rồi.

 

Vừa khóa cửa tiệm, đứng bên đường định bắt xe thì cậu lại nhìn thấy một biển số xe quen thuộc ở cách đó không xa.

 

Khúc Hà Tinh khựng lại, rồi bước tới.

 

Người đàn ông ngồi ở ghế lái, cúi đầu chăm chú nhìn vào laptop trên tay. Có lẽ vì quá tập trung vào công việc, Tạ Diệc Thanh không phát hiện ra Khúc Hà Tinh đang đứng bên ngoài cửa sổ.

 

Khúc Hà Tinh một tay ôm Khê Khê, cong hai ngón tay gõ nhẹ lên cửa sổ hai cái.

 

Nhìn rõ người bên ngoài cửa sổ, Tạ Diệc Thanh lập tức bỏ laptop xuống, vẻ mặt bỗng trở nên sinh động hẳn lên, hạ cửa sổ xuống, hỏi: "Ông chủ Khúc cuối cùng cũng tan làm rồi à?"

 

Khúc Hà Tinh: "Ừm, sao bằng Tạ tổng được, ngồi cả trên xe để làm việc."

 

Tạ Diệc Thanh bật cười, xuống xe đi đến vị trí ghế phụ lái mở cửa xe, cười nói với Khúc Hà Tinh: "Nhóc vô lương tâm."

 

Khúc Hà Tinh không đôi co với anh, ôm Khê Khê ngồi vào ghế phụ lái, liếc nhìn laptop, nói: "May mà đây là thế kỷ 21."

 

"Hửm?"

 

Tạ Diệc Thanh nghiêng người, giúp Khúc Hà Tinh cài dây an toàn, nghe cậu nói vậy mà không hiểu.

 

Khúc Hà Tinh xoa xoa đầu Khê Khê: "Nếu anh là hoàng đế, tôi có khi bị thuộc hạ của anh xử tử mất."

 

"Hại nước hại dân." Khúc Hà Tinh sa sầm mặt, cố làm ra vẻ hung dữ nói bốn chữ.

 

Tạ Diệc Thanh khẽ bật cười, ôm Khê Khê qua xem xét hai mắt, rồi mới nói: "Sẽ không để em bị xử tử đâu."

 

"Chuyện đó chưa chắc đâu." Khúc Hà Tinh khẽ lẩm bẩm: "Mấy vị phi tần đó trước khi bị xử tử hoàng đế cũng nói lời ngon tiếng ngọt như vậy đấy, kết quả thì sao? Chẳng phải vẫn toi đó."

 

"Em xem mấy cái tình tiết này ở đâu ra vậy?"

 

Khúc Hà Tinh chống cằm nhìn Tạ Diệc Thanh trêu đùa chú chó, giọng rất khẽ: "Trong phim truyền hình đó, toàn diễn như vậy cả."

 

Tạ Diệc Thanh suy nghĩ một lát rồi nói: "Người đàn ông đó chắc chắn không phải nam chính."

 

"Hả?" Khúc Hà Tinh nghi hoặc.

 

Tạ Diệc Thanh đặt chú chó lại vào lòng Khúc Hà Tinh, khởi động xe: "Thường thì chỉ có kẻ tệ bạc mới bỏ rơi bạn đời, nam chính nhất định sẽ thề chết bảo vệ người yêu."

 

Khúc Hà Tinh đã làm việc cả ngày, vẻ mặt có chút mệt mỏi, dựa vào ghế, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Tạ tổng cũng rành ghê nhỉ."

 

Tạ Diệc Thanh không nói gì, mở một bản nhạc nhẹ, giọng dịu dàng: "Em mệt thì ngủ một lát đi."

 

Không biết là do âm nhạc quá dễ gây buồn ngủ hay là do bầu không khí lúc này khiến cậu thoải mái dễ chịu, Khúc Hà Tinh từ từ thiếp đi. Trước khi nhắm mắt, cậu còn ôm chặt Khê Khê hơn một chút, để lát nữa không làm rơi nó.

 

Tạ Diệc Thanh nghiêng đầu nhìn người đang ngủ say, giảm tốc độ xe, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn vô hạn.

Bình Luận (0)
Comment