Sau khi Khúc Hà Tinh nói xong, Tạ Diệc Thanh vẫn không động đậy, ngược lại cậu lại thấy hơi ngượng ngùng nên nhắm mắt lại.
Tạ Diệc Thanh nhìn Khúc Hà Tinh chằm chằm vài giây, yết hầu khẽ trượt, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Nếu em không cho phép, anh sẽ không làm."
Khúc Hà Tinh hé một mắt liếc anh, nhướng mày: "Tạ tổng, anh đang nghĩ gì thế?"
Chúng ta còn chưa là gì của nhau, mà anh đã nghĩ đến bước nào rồi!
"Em nhắm mắt lại nào." Tạ Diệc Thanh hắng giọng, cầm cọ phấn mắt chọn một tông màu cam. Đợi Khúc Hà Tinh nhắm mắt lại lần nữa, anh mới nói: "Anh nghĩ một chút cũng không được à?"
Nếu không phải đang được trang điểm mắt, cậu thật muốn xem thử vẻ mặt của vị tổng tài họ Tạ lúc nói câu này sẽ thế nào, có ngượng ngùng hay không.
Đây chẳng phải là công khai giở thói lưu manh sao?
Không biết từ đâu mà Khúc Hà Tinh nổi máu hơn thua, cậu bâng quơ hỏi: "Anh đã nghĩ những gì, nói tôi nghe thử xem."
Tay cầm cọ của Tạ Diệc Thanh khựng lại một nhịp rồi lại tiếp tục như thường. "Anh sợ em nghe xong sẽ giận."
Khúc Hà Tinh cảm thấy anh đã đánh mắt xong, liền mở mắt ra, lười biếng ngả người vào sô pha. Cậu kéo chiếc gối ôm hình ngỗng trắng vào lòng, thong thả nói: "Sẽ không đâu, tôi không phải người dễ nổi giận."
Lời này...
Tạ Diệc Thanh chần chừ hai giây: "Em đảm bảo chứ?"
"Tôi đảm bảo." Khúc Hà Tinh mặt không đổi sắc.
"Anh chỉ muốn hôn em một cái thôi." Tạ Diệc Thanh chọn một đáp án mà anh nghĩ Khúc Hà Tinh sẽ không dễ nổi giận.
Không ngờ vẫn tính sai.
"?" Lời Tạ Diệc Thanh vừa dứt, Khúc Hà Tinh lập tức xù lông, cao giọng: "Tạ Diệc Thanh!"
Khúc Hà Tinh ném gối ôm đi, không thể tin nổi mà nhìn Tạ Diệc Thanh, nói: "Anh làm vậy là đang suy nghĩ bậy bạ đấy, anh có biết không?"
Tạ Diệc Thanh im lặng.
May mà ban nãy anh còn biết chừng mực, nếu không người này chẳng những xù lông mà có khi còn đuổi thẳng anh ra ngoài.
"Trán, anh chỉ muốn hôn lên..." Tạ Diệc Thanh mở miệng giải thích, nhưng chưa nói hết lời đã bị Khúc Hà Tinh cắt ngang.
"Hôn ở đâu cũng không được." Khúc Hà Tinh hậm hực nói: "Tôi còn chưa đồng ý quen anh, mà trong đầu anh đã toàn nghĩ mấy chuyện vớ vẩn gì đâu!"
Khúc Hà Tinh mắng người xong, lại ngả người vào sô pha để bình ổn tâm trạng, sau đó lén liếc Tạ Diệc Thanh.
Đều là đàn ông, dĩ nhiên cậu biết có những chuyện không thể nào kiểm soát được. Đến tuổi đó tự khắc sẽ hiểu, khi có người mình thích, sẽ không kìm được mà liên tưởng đến những chuyện không trong sáng.
Tạ Diệc Thanh ngước mắt nhìn chàng trai có vành tai hơi ửng đỏ trên sô pha. Anh im lặng dọn dẹp đồ trang điểm xong xuôi mới ngồi xuống cạnh Khúc Hà Tinh, đặt chiếc gối ôm hình ngỗng trắng vừa bị ném đi vào lại lòng cậu.
"Anh còn nghĩ lung tung nữa không đấy?" Khúc Hà Tinh ôm gối, ngẩng đầu hỏi anh.
Nghe vậy, Tạ Diệc Thanh bật cười khe khẽ, thở ra một hơi thật nhẹ rồi đưa tay véo vành tai em.
"Xin lỗi." Giọng Tạ Diệc Thanh trầm xuống: "Anh e là mình không làm được."
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, cả hai đều không nói thêm gì nữa. Ánh mắt Khúc Hà Tinh lấp lánh không biết đang nghĩ gì, còn Tạ Diệc Thanh thì đang quan sát cậu.
Cậu có vẻ đang giận, nhưng lại không giống như giận thật. Tạ Diệc Thanh không dám tùy tiện kết luận, cũng không dám nói năng hấp tấp.
Giây tiếp theo, Tạ Diệc Thanh kinh ngạc mở to mắt.
Khúc Hà Tinh nhẹ nhàng đặt một tay lên hông Tạ Diệc Thanh, tay còn lại bắt chước điệu bộ ban nãy của anh, véo lấy d** tai của Tạ tổng, còn x** n*n mấy cái.
Cảm nhận được cơ thể Tạ Diệc Thanh lập tức cứng đờ, Khúc Hà Tinh mỉm cười.
Tạ Diệc Thanh vừa định cử động, tay Khúc Hà Tinh đặt ở hông anh đã siết nhẹ, giọng nói cất lên nghe nhẹ bẫng.
"Đừng động đậy nhé, Tạ Diệc Thanh" Khúc Hà Tinh nói, "Còn thế này thì sao, anh đã bao giờ nghĩ đến chưa?"
Giọng Tạ Diệc Thanh bỗng khàn đi: "...Nghĩ rồi."
"À~" Khúc Hà Tinh nhướng mày, tâm trạng rõ ràng rất tốt. Ánh mắt cậu lướt qua gương mặt Tạ Diệc Thanh, lơ đãng nói: "Ban nãy anh bảo chỉ muốn hôn tôi một cái thôi."
"Chuyện này có phải là quá đáng hơn việc hôn một cái nhiều không?" Khúc Hà Tinh nói.
Khoảng cách giữa hai người cực gần, quần áo chạm vào nhau, hơi thở phả lên mặt đối phương.
Khóe miệng Khúc Hà Tinh ngậm cười, dáng vẻ ung dung tự tại.
Còn mình thì sao?
Tạ Diệc Thanh thầm cười khổ trong lòng. Một hành động, một câu nói đơn giản của cậu cũng đủ khiến anh thua không còn manh giáp.
Một lúc sau, Tạ Diệc Thanh khẽ lùi người về sau, tạo ra một khoảng cách với Khúc Hà Tinh, bất lực thở dài: "Phải, chuyện này quá đáng hơn anh tưởng tượng nhiều."
Nói xong, anh giang hai tay, ra hiệu cho Khúc Hà Tinh nhìn tư thế của hai người lúc này.
Khúc Hà Tinh nhận ra nhưng vờ như không quan tâm, thậm chí còn nhướng mày nhìn Tạ Diệc Thanh, chớp mắt hỏi: "Tôi quá đáng lắm sao?"
"...Không quá đáng." Tạ Diệc Thanh thu tay về, ngả nửa người ra sô pha, làm ra vẻ phó mặc cho cậu xử lý.
Khúc Hà Tinh bật cười thành tiếng, thu tay về.
"Tôi không sờ nữa." Khúc Hà Tinh nói, "Tôi không giống Tạ tổng, trong đầu toàn mấy thứ đen tối."
Tạ Diệc Thanh cũng ngồi thẳng dậy, gật đầu tán đồng: "Đúng vậy, em thì hành động trực tiếp luôn, chỉ nghĩ thôi thì có ích gì."
Nói xong, Tạ Diệc Thanh nghiêm túc hỏi: "Anh có thể giống em được không?"
"...Xong chưa vậy?" Khúc Hà Tinh lấy gương soi, "Sao trang điểm cho người ta giữa chừng lại lơ đãng thế, anh đi làm như vậy à?"
Tạ Diệc Thanh nhìn Khúc Hà Tinh soi gương, không nhịn được bèn lấy điện thoại ra chụp lại một tấm, cũng không hề biện minh cho mình.
"Lỗi của anh." Tạ Diệc Thanh hỏi cậu: "Em có hài lòng không?"
Khúc Hà Tinh nhìn mình trong gương, không tìm ra được điểm nào không hài lòng.
Lối trang điểm tông cam khiến cậu trông tràn đầy sức sống, lông mày được kẻ nhạt, ngay cả đường kẻ mắt vốn đòi hỏi kỹ thuật cao anh cũng kẻ rất đẹp.
Mắt Khúc Hà Tinh sáng lên, cậu quay đầu hỏi Tạ Diệc Thanh: "Đẹp không?"
Dưới mắt cậu được nhấn thêm highlight, lấp lánh dưới ánh đèn. Đôi mắt to khẽ chớp, đẹp đến lóa mắt.
Giọng Tạ Diệc Thanh rất nhẹ: "Đẹp, em làm gì có lúc nào không đẹp chứ."
Nghe vậy, Khúc Hà Tinh cúi mắt, giọng trầm xuống: "Vẫn có đấy."
"Rất nhiều người không thích."
Tạ Diệc Thanh lập tức hiểu ra cậu đang nói về chuyện gì.
"Đó là do họ không có mắt thẩm mỹ." Tạ Diệc Thanh nói, "Đừng vì họ mà đè nén sở thích của mình."
Khúc Hà Tinh cảm thấy anh nói nghe thì dễ dàng quá. "Người khác sẽ mắng tôi."
"Hôm ăn cơm ấy." Tạ Diệc Thanh giúp cậu sửa lại váy, nhìn thẳng vào mắt Khúc Hà Tinh, nghiêm túc nói: "Em đã gặp rất nhiều người, em có nhớ bao nhiêu người đã khen em đẹp không?"
Khúc Hà Tinh sững người, cậu không nhớ rõ lắm. Hình như có mấy người, khen váy của cậu đẹp, nói cậu xinh.
"Hôm đó tôi cũng bị mắng mà." Khúc Hà Tinh ấm ức.
"Không có ai khen em à?" Tạ Diệc Thanh hỏi dồn.
Khúc Hà Tinh: "Có thì sao chứ, chẳng phải vẫn bị người khác mắng sao."
"Tại sao chỉ nhớ chuyện bị mắng?" Tạ Diệc Thanh khẽ cười: "Em xinh đẹp như vậy, rực rỡ như vậy, không cần phải để tâm đến một hai tiếng nói bất mãn đâu."
Khúc Hà Tinh im lặng, không phản bác lời Tạ Diệc Thanh nữa.
Những đạo lý này cậu đều hiểu, nhưng mà...
Tạ Diệc Thanh: "Cứ từ từ, em đừng sợ, có anh ở đây."
Không đợi Khúc Hà Tinh lên tiếng, Tạ Diệc Thanh lại hỏi: "Ở nhà còn tóc giả không? Chiếc váy hôm nay hợp với mái tóc đen gợn sóng lớn đấy."
Khúc Hà Tinh im lặng đứng dậy, vào phòng tìm bộ tóc giả màu đen dài đến eo đưa cho Tạ Diệc Thanh. Tạ Diệc Thanh giúp cậu đội tóc giả lên, lấy máy kẹp tóc kẹp thành kiểu mong muốn.
"Tinh Tinh của chúng ta đẹp quá." Trong suốt quá trình, Tạ Diệc Thanh không ngớt lời khen ngợi. "Không ai sánh bằng em được."
Khúc Hà Tinh bị anh khen đến mức không kiểm soát được mà đỏ mặt, vô cùng ngại ngùng.
"Anh đừng nói nữa." Khúc Hà Tinh đưa tay sờ lên vành tai nóng rẫy của mình.
"Tại sao, anh thấy em đẹp thì muốn nói ra thôi." Tạ Diệc Thanh kéo cậu đứng dậy, đẩy cậu đến trước gương soi toàn thân. "Tinh Tinh, em nhìn xem."
Khúc Hà Tinh trong gương có vóc dáng cao ráo, mái tóc dài đến eo, đường nét mày mắt tinh xảo, cả người toát lên vẻ dịu dàng nhưng không kém phần đáng yêu, tinh nghịch.
Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều khiến người ta xao xuyến.
Khúc Hà Tinh chắp hai tay sau lưng, cười với mình trong gương. Cậu nhìn sang Tạ Diệc Thanh bên cạnh, một lần nữa xác nhận với anh.
"Tôi đẹp không?"
"Em rất đẹp." Tạ Diệc Thanh lại một lần nữa không chút do dự mà khẳng định: "Em là đẹp nhất."
Lúc này Khúc Hà Tinh mới yên tâm, cậu nhìn mình trong gương một lúc lâu, rồi mới khẽ nói: "Không phải anh muốn chụp ảnh cho tôi sao?"
"Em chuẩn bị xong chưa?" Tạ Diệc Thanh hỏi.
Khúc Hà Tinh do dự hai giây rồi gật đầu: "Xong rồi."
Tạ Diệc Thanh lấy máy ảnh từ trong túi đựng quần áo ban nãy ra, chỉ vào ban công: "Ra đó chụp đi, đẹp lắm."
"Anh biết chụp không đấy?" Khúc Hà Tinh hỏi.
Tạ Diệc Thanh không hề khiêm tốn, thẳng thắn nói: "Biết chứ, nhưng người thật của em còn đẹp hơn, ảnh chụp chỉ thể hiện được một nửa vẻ đẹp của em thôi."
Khúc Hà Tinh không nhịn được cười, lên tiếng nhắc nhở Tạ tổng.
"Thôi được rồi." Khúc Hà Tinh vén tóc ra sau tai. "Tôi tin là tôi mặc váy rất đẹp rồi."
"Lẽ ra em nên tin từ sớm." Tạ Diệc Thanh bảo Khúc Hà Tinh cứ đứng tự nhiên, không cần phải nghĩ đến chuyện đang chụp ảnh.
Lúc đầu Khúc Hà Tinh còn hơi không tự nhiên, nhưng Tạ Diệc Thanh cứ liên tục nói chuyện với cậu, nếu không phải trên tay anh còn cầm máy ảnh, có lẽ cậu sẽ nghĩ đây chỉ là một buổi trò chuyện đơn thuần.
Trong lúc chụp ảnh, Khê Khê cuối cùng cũng chơi đã, chạy ra nằng nặc đòi trèo lên người Khúc Hà Tinh. Không cho trèo thì nó lại ngồi một bên kêu ư ử đáng thương. Tiếng kêu thảm thiết như thể phải chịu ấm ức tày trời.
Khúc Hà Tinh đau lòng không thôi, ảnh cũng không muốn chụp nữa mà chạy đi dỗ Khê Khê.
Tạ Diệc Thanh đành thở dài: "Vậy bế nó chụp cùng luôn đi."
Kết quả cuối cùng, Khúc Hà Tinh vui vẻ, chú chó cũng vui vẻ.
Chỉ có Tạ Diệc Thanh là không vui cho lắm.
Chụp ảnh xong xuôi cũng đã là nửa tiếng sau. Khúc Hà Tinh và Tạ Diệc Thanh ngồi kề vai trên sô pha cùng nhau xem thành quả.
Kỹ thuật chụp ảnh của Tạ Diệc Thanh rất tốt, tấm nào tấm nấy đều vô cùng đẹp.
Vì sợ hãi, Khúc Hà Tinh chưa bao giờ chụp ảnh khi mặc đồ nữ.
Hốc mắt Khúc Hà Tinh hơi đỏ, giọng nói khàn khàn: "Tôi đẹp thật."
"Dĩ nhiên." Tạ Diệc Thanh gật đầu.
"Khê Khê đáng yêu thật." Khúc Hà Tinh bế Khê Khê lên đùi, giới thiệu với nó: "Phải không? Em có thích không, nếu thích thì bảo chú Tạ chụp riêng cho em mấy tấm nhé?"
Khê Khê "gâu gâu" hai tiếng, cái đuôi vẫy tít mù, ngoe nguẩy không ngừng.
"Nó thích đấy!" Khúc Hà Tinh mừng rỡ, cao giọng nói: "Anh chụp thêm mấy tấm cho Khê Khê đi, chúng ta làm thành một album ảnh, được không?"
"..." Tạ Diệc Thanh không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Khúc Hà Tinh, anh đồng ý: "Dĩ nhiên là được."