Tạ Diệc Thanh gửi ảnh cho Khúc Hà Tinh xong, chỉ để lại một câu: "Sáng mai anh qua đón em đi làm."
Rồi cứ thế thản nhiên rời đi.
Khê Khê lon ton chạy ra tiễn anh, còn Khúc Hà Tinh thì tựa vào sô pha nhìn theo bóng lưng người đàn ông, không nhịn được mà bật cười.
Anh nghĩ làm vậy trông sẽ ngầu hơn sao?
Nếu không thì tại sao lần nào cũng phải tỏ vẻ như thế?
Đợi cửa đóng lại, Khúc Hà Tinh gọi Khê Khê: "Lại đây, chúng ta đi tắm nào!"
Khê Khê lại lạch bạch chạy tới, bốn chiếc chân ngắn cũn nhảy tưng tưng, dáng đi trông vô cùng loạng choạng, chỉ một chỗ gồ lên trên đường cũng đủ làm nó ngã chỏng vó.
Khúc Hà Tinh cúi người, một tay bế bổng chú chó lên rồi đi tìm quần áo để tắm rửa.
Bị chặn ngoài cửa phòng tắm, Khê Khê ấm ức vô cùng, nó không ngừng cào cửa, miệng rên không dứt. Ở bên trong, Khúc Hà Tinh chỉ biết lắc đầu cười thầm.
Mới đến có mấy ngày mà đã quen thói làm nũng rồi.
Khúc Hà Tinh mặc kệ nó. Tắm xong bước ra, Khê Khê vừa thấy cậu đã mừng như phát điên, nó nhấc hai chân trước lên đòi được bế.
Thế nhưng giống Alaska vốn tròn vo, chân lại ngắn, nhấc chân lên chưa đầy một giây đã không trụ nổi. Cố thêm vài lần nữa là nó lại ngã lăn ra sàn.
Vụng về mà đáng yêu.
Khúc Hà Tinh tắm cho nó xong rồi đặt lên giường. Khê Khê lăn lộn trên giường, chỗ này ngửi một cái, chỗ kia hít một hơi, trông vô cùng dễ thương.
Khúc Hà Tinh ngắm chó một lúc, ý cười tràn đầy trong ánh mắt. Trêu đùa với Khê Khê một hồi, cậu mới lấy điện thoại ra, mở ứng dụng xiaohongshu để xem tình hình video ngắn vừa đăng lúc nãy.
Con số trên mục tin nhắn đã lên tới 99+, Khúc Hà Tinh bấm vào xem, cả lượt thích lẫn bình luận đều rất nhiều. Cậu không bấm vào xem nội dung cụ thể, mà lại nghĩ đến cái ảnh đại diện hình hoa hướng dương.
Khúc Hà Tinh thoát ra, mở album ảnh, một lần nữa xem lại những tấm ảnh Tạ Diệc Thanh vừa chụp cho mình.
Cậu do dự rất lâu. Khê Khê đang chơi trên giường có lẽ cảm nhận được tâm trạng bất an của cậu, bèn cố sức trèo tới, l**m nhẹ lên mặt cậu.
Khúc Hà Tinh lặng lẽ nhìn lên trần nhà, một lúc lâu sau mới xoa đầu Khê Khê một cái, rồi lại nghĩ đến những lời khen của Tạ Diệc Thanh.
Cậu khẽ thở dài, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu rồi đổi ảnh đại diện tài khoản xiaohongshu thành tấm ảnh cậu chụp chung với Khê Khê.
Trong ảnh, chàng trai với mái tóc đen dài đến eo đang mỉm cười rất ngọt ngào với ống kính. Chú chó trong lòng cậu dùng móng vuốt bám chặt vào tay chủ, lưỡi lè ra, cũng ngây ngô nhìn về phía máy ảnh.
Bức ảnh được chụp rất đẹp, ánh sáng tốt, góc chụp tốt, tất cả đều hoàn hảo.
Vừa đổi ảnh đại diện, tim Khúc Hà Tinh đã đập thình thịch. Thông báo lượt thích và bình luận ở phía trên màn hình điện thoại liên tục hiện lên.
Khúc Hà Tinh không dám bấm vào xem. Dù cậu mới đổi ảnh đại diện, người khác chưa chắc đã để ý, nhưng cậu vẫn sợ nhìn thấy những bình luận không hay.
"Đúng là hèn nhát mà" Khúc Hà Tinh tắt điện thoại, ngẩn người, một lúc sau lại tự mình bật cười.
Rõ ràng lúc nhỏ trời không sợ, đất không sợ, thích gì làm nấy, thế mà càng lớn lại càng nhận ra mình đã đánh mất dũng khí của ngày xưa từ bao giờ.
Lo trước lo sau, chuyện gì cũng sợ, rốt cuộc mình đã biến thành thế này từ lúc nào?
Thời gian đúng là một thứ đáng sợ.
Khúc Hà Tinh bất lực cười một lúc, rồi mở trang bình luận của cư dân mạng lên xem.
【Trời đất ơi, tay nghề khéo quá đi mất!! Bông cúc họa mi làm y như thật ấy.】
【Tay cũng đẹp quá quá quá đi, làm ơn gửi cho tôi một đôi với, cảm ơn!!!】
【Giọng hướng dẫn cũng hay nữa, cho xin địa chỉ mai tôi tới liền.】
【Ủa, đổi ảnh đại diện rồi à? Ban nãy đâu phải cái này, đây là chủ tiệm hả?】
【Woa, chủ tiệm còn mặc đồ nữ nữa! Ban ngày đâu có ăn mặc thế này, nhưng mà thế này cũng đẹp quá đi mất!!!】
【Quỳ gối xin chủ tiệm ra video hướng dẫn trang điểm, makeup đẹp quá đi à~ Ps: cho xin link cái váy được không ạ? Điều này quan trọng với em lắm.】
【Tôi thì khác nhé, cho hỏi chủ tiệm có người yêu chưa ạ? Nếu chưa thì để ý em đi để ý em đi để ý em đi...】
【Ừm... dù sao thì, con trai mà mặc váy sao?】
Phần lớn bình luận đều khen cậu, nói cậu xinh đẹp, khen bông cúc họa mi cậu làm trông đẹp mắt, hỏi ngày mai tiệm có còn chỗ trống để đến làm thủy tinh lưu ly không.
Dĩ nhiên cũng có những bình luận tương tự bình luận cuối cùng, nói rằng con trai không nên mặc váy, không nên trang điểm, nhưng số lượng rất ít.
Vài bình luận như vậy cũng đã bị các cư dân mạng khác phản bác lại. Khúc Hà Tinh quyết định không xem tiếp nữa.
Trong đầu cậu là một cuộc đấu tranh tư tưởng, một bên thì bảo phải dũng cảm lên, một bên lại cho rằng nên kiềm chế thì cứ kiềm chế, đừng gây ra những phiền phức không cần thiết.
Day dứt mãi, cuối cùng cậu cũng chẳng đi đến kết luận nào, rồi vì không thể chống cự được cơn buồn ngủ mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Hôm sau, chuông báo thức reo mấy lần mà Khúc Hà Tinh vẫn không tài nào lết ra khỏi giường được. Mãi đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu mới khó nhọc chui ra khỏi chăn đi mở cửa.
Chẳng cần đoán cũng biết người ngoài cửa là ai. Quả nhiên, vừa mở cửa đã thấy Tạ Diệc Thanh xách theo bữa sáng.
"Chào buổi sáng" Khúc Hà Tinh ngái ngủ cất lời, giọng điệu có vẻ uể oải.
"Chào em" Tạ Diệc Thanh một tay xách bữa sáng, tay kia xoa xoa mái tóc rối bù của cậu.
"Anh vào đi" Khúc Hà Tinh nói xong cũng chẳng tiếp đãi anh, mà đi thẳng vào phòng tắm.
Tạ Diệc Thanh mỉm cười, đi đến bàn ăn bày bữa sáng ra, tìm thức ăn cho chó rồi đổ một ít vào bát của Khê Khê, sau đó mới ngồi xuống đợi Khúc Hà Tinh.
Toàn bộ quá trình vô cùng thuần thục, như thể anh chính là chủ nhân của căn nhà này, không có một chút gượng gạo nào.
Khúc Hà Tinh tắm rửa xong bước ra, thấy Khê Khê đã đang ăn, cậu nhướng mày: "Anh cũng siêng năng quá nhỉ."
Tạ Diệc Thanh: "Hôm nay em dậy muộn, sợ em trễ giờ nên anh tiện tay cho nó ăn luôn."
Khúc Hà Tinh không nói gì, ngồi xuống ghế đối diện, liếc nhìn bữa sáng.
Những sợi mì nóng hổi, trông vô cùng hấp dẫn, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta thèm ăn.
Khúc Hà Tinh ăn một miếng, gật đầu: "Ngon."
Tạ Diệc Thanh cúi đầu nếm thử một miếng, nói: "Đúng là không tệ, nếu em thích ngày mai anh cũng làm cho em."
Khúc Hà Tinh vừa nhai mì trong miệng vừa nói ú ớ: "Mai anh nhớ cho thêm nhiều cải thảo nhé."
Động tác ăn mì của Tạ Diệc Thanh khựng lại. Anh ngước mắt nhìn chàng trai đang chuyên tâm ăn uống ở phía đối diện, hai má phồng lên, trông như một chú chuột hamster nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Khúc Hà Tinh nuốt miếng mì xuống, "Anh không muốn à?"
"...Không, dĩ nhiên là anh muốn." Tạ Diệc Thanh nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng nói: "Em muốn ăn gì cũng được, nếu anh không biết làm, anh có thể đi học, nhanh lắm."
Khóe miệng Khúc Hà Tinh cong lên, cậu không nói gì, chỉ cúi đầu ăn từng miếng mì.
Tạ Diệc Thanh lại chẳng còn tâm trí nào để ăn nữa, ánh mắt anh cứ dán chặt vào người đối diện, không nỡ rời đi một giây nào.
Thời gian gần đây, anh đã nhận ra những thay đổi nhỏ của Khúc Hà Tinh, nhưng lần nào anh cũng sợ đó chỉ là ảo giác của mình.
Dù sao anh cũng đã thầm thương trộm nhớ cậu từ rất lâu, nhưng tất cả cũng chỉ dừng lại ở mức ảo tưởng mà thôi.
Khúc Hà Tinh có người mình thích, cũng không thân thiết với anh, sao có thể ở bên anh được chứ?
Phản ứng của Khúc Hà Tinh lúc này cho anh biết, đây không phải là ảo tưởng của anh, mà là chuyện thật sự đang diễn ra. Anh làm sao có thể không kích động cho được!
Tạ Diệc Thanh phải cố gắng lắm mới kìm nén được h*m m**n xông qua ôm chầm lấy cậu, anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Hửm?" Khúc Hà Tinh nghi hoặc ngẩng đầu, "Sao thế?"
Nét cười tràn ngập trên mặt mày Tạ Diệc Thanh, thấy Khúc Hà Tinh nhìn qua, anh không tài nào nén được, bèn hỏi: "Em còn muốn ăn hay muốn thứ gì khác không, ngày mai anh mang qua cho em hết."
Khúc Hà Tinh bất lực, im lặng một lát rồi nói: "Tạ tổng, anh ăn cho đàng hoàng đi, sao đột nhiên lại nói mấy chuyện này?"
Tạ Diệc Thanh hiểu ngụ ý của Khúc Hà Tinh, có lẽ cậu thấy anh thật khó hiểu, nhưng anh lại không thể nào đè nén được sự phấn khích lúc này, bèn hỏi cậu: "Em có bao giờ cảm thấy đặc biệt vui vẻ không?"
"...Chắc là có." Khúc Hà Tinh suy nghĩ một lát rồi nói: "Lúc cửa tiệm khai trương, tôi đã rất vui."
Tạ Diệc Thanh thực ra muốn hỏi về phương diện tình cảm, nhưng hễ hỏi đến vấn đề này thì không thể tránh khỏi việc nhắc đến một người khác.
Anh không muốn nghe Khúc Hà Tinh nói tên của người đàn ông khác, nên không hỏi tiếp nữa.
"Rồi sao nữa?" Khúc Hà Tinh thấy anh cúi đầu ăn mì, không có vẻ gì là muốn tiếp tục chủ đề, bèn hỏi: "Anh nghĩ đến chuyện gì đặc biệt vui vẻ à?"
Ánh mắt Tạ Diệc Thanh dừng lại trên người Khúc Hà Tinh, vừa si tình vừa nóng bỏng, khiến Khúc Hà Tinh bị anh nhìn đến mức không tự nhiên.
"Liên quan đến tôi à?" Khúc Hà Tinh hỏi.
Tạ Diệc Thanh nói: "Em đã đưa ra yêu cầu với anh."
"?" Khúc Hà Tinh đặt đũa xuống, vẻ mặt khó nói nên lời: "Yêu cầu gì?"
Vừa buột miệng hỏi, Khúc Hà Tinh đột nhiên nhận ra anh đang nói đến chuyện gì.
Là chuyện bảo anh sáng mai làm mì thì cho thêm nhiều cải thảo?
Vẻ mặt của Tạ Diệc Thanh lúc này khẳng định rằng cậu đã đoán đúng.
"..."
"Anh..." Khúc Hà Tinh không nói nên lời, chỉ có thể nói: "Ăn cơm đi, ăn nhanh lên."
Tạ Diệc Thanh vừa định nói, Khúc Hà Tinh đã giơ tay làm động tác "suỵt", ra hiệu cho anh đừng nói nữa.
Những phương diện khác của Tạ Diệc Thanh khó mà đánh giá, nhưng có một điểm khá tốt.
Đó là anh rất nghe lời. Cậu nói gì, dù Tạ Diệc Thanh có ý kiến khác, anh vẫn sẽ nghe theo cậu.
Nhìn người đàn ông đang chuyên tâm ăn mì, Khúc Hà Tinh có chút không thể hiểu nổi.
Ngày xưa lúc cậu thích Bạch Li cũng đâu có đến mức này?
Chỉ nhờ anh nấu một món ăn mà cũng vui đến thế sao?
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thông, Khúc Hà Tinh đứng dậy trở về phòng ngủ.
Cậu vừa động, Tạ Diệc Thanh lập tức định đứng dậy đi theo, nhưng bị cậu ngăn lại.
"Tôi thay quần áo, anh ăn tiếp đi." Khúc Hà Tinh ấn nhẹ vai Tạ Diệc Thanh, nói: "Ăn cho hết, không được để thừa."
Tạ Diệc Thanh đành phải ngồi lại, ngoan ngoãn ăn mì.
Khúc Hà Tinh không chọn mặc quần áo thường ngày, mà mở chiếc tủ đặt ở một góc khuất, lấy ra một chiếc váy dài màu đen kiểu Pháp, ướm thử trước người. Sau một lúc do dự, cậu đã mặc chiếc váy vào.
Thiết kế chiết eo màu đen hoàn toàn tôn lên vòng eo của cậu, vóc dáng cao ráo cùng đường nét mày mắt tinh xảo khiến người khác vừa nhìn đã bị thu hút.
Khúc Hà Tinh thay cho mình một chiếc váy xinh đẹp, trang điểm một cách tinh tế, cuối cùng chọn màu son yêu thích để tô lên môi.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Khúc Hà Tinh nói với mình trong gương một câu "Mình rất đẹp" rồi bước ra khỏi phòng.
Tạ Diệc Thanh ở phòng ăn đã ăn xong bữa sáng và dọn dẹp sạch sẽ từ lâu, anh đang ngồi trên sô pha đợi cậu.
Khúc Hà Tinh đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn Tạ Diệc Thanh rồi hỏi: "Nhìn thế nào?"
Tạ Diệc Thanh sững người một lúc, sau đó mỉm cười, "Rất đẹp, hôm qua anh đã nói rồi, em mặc gì cũng rất đẹp."
Khúc Hà Tinh có chút ngượng ngùng, cúi đầu lẩm bẩm: "Chỉ vậy thôi sao? Không có nhận xét nào khác à?"
Tạ Diệc Thanh suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Anh hôn em một cái được không?"