Tỉnh Táo Rồi Không Làm Lốp Xe Dự Phòng Công Nữa!

Chương 30

Nói xong câu đó, Khúc Hà Tinh có chút chột dạ quay đầu liếc nhìn mấy người khách sau lưng, sợ họ nghe thấy gì đó.

 

Tuy họ đều tỏ ra vô cùng phấn khích, ai nấy đều mở to mắt cố gắng nhìn về phía này, nhưng may là cậu nói không lớn, ngoài Tạ Diệc Thanh ra thì không ai nghe thấy.

 

Cậu quay đầu lại, đầy hứng thú nhìn chằm chằm Tạ Diệc Thanh, muốn xem thử vị Tạ tổng này sẽ trả lời câu hỏi của mình như thế nào.

 

Nghe thấy câu hỏi này, ánh mắt Tạ Diệc Thanh ở đầu dây bên kia lóe lên.

 

Chàng trai với mái tóc dài đến eo, môi đỏ răng trắng, mày mắt tinh xảo. Chỉ cần em đứng đó, ánh mắt của Tạ Diệc Thanh sẽ mãi mãi dõi theo.

 

Anh biết rất rõ Khúc Hà Tinh có ý nghĩa như thế nào đối với mình. Người mình thích đang ở ngay đây, có ai mà không động lòng cho được?

 

Tạ Diệc Thanh không phải thánh nhân, dĩ nhiên không thể hoàn toàn nhịn được.

 

Nhưng nếu Khúc Hà Tinh thật sự không muốn, anh cũng tuyệt đối sẽ không ép buộc cậu.

 

Một lúc lâu sau, Tạ Diệc Thanh nói qua điện thoại, giọng nói trầm thấp đầy từ tính.

 

"Anh nghe theo em."

 

Khúc Hà Tinh không hài lòng, "Tôi đang hỏi anh có nhịn được không cơ mà."

 

"...Em không muốn, thì anh có thể nhịn được." Tạ Diệc Thanh mím môi.

 

Khúc Hà Tinh bật cười thành tiếng, cậu trêu chọc: "Yên tâm đi, ban nãy tôi đã nói rồi, tôi không muốn yêu đương trong sáng đâu."

 

Nụ cười của cậu khiến người ta bừng sáng. Tạ Diệc Thanh nhận ra khía cạnh tinh nghịch trong tính cách của cậu, không nhịn được cũng mỉm cười theo.

 

"Tuỳ hứng." Tạ Diệc Thanh nói.

 

Khúc Hà Tinh: "Anh mới tuỳ hứng ấy, mau đi làm đi!"

 

Tạ Diệc Thanh bật cười: "Làm việc cho tốt, tối anh đến đón em."

 

"Tạ tổng" Khúc Hà Tinh nói, "Tôi không muốn làm lỡ việc của anh đâu."

 

Tạ Diệc Thanh không biết là thật sự không nghe thấy câu này hay là giả vờ không nghe thấy, anh lặp lại một lần "Tối anh đến đón em" rồi cúp máy.

 

Khúc Hà Tinh bật cười. Cậu có thể mường tượng ra ngay cái dáng vẻ của anh lúc này: bóng lưng trông vô cùng phóng khoáng, rồi cứ thế bước lên một chiếc xe sang trọng. Người không biết còn tưởng đang quay phim ngắn.

 

Màn thể hiện này đúng là để cho anh tỏa sáng.

 

Khúc Hà Tinh trở lại tiệm, tiếp tục công việc ban nãy, hướng dẫn khách hàng các bước làm thủy tinh lưu ly.

 

Khổ nỗi, mấy cô gái trẻ hoàn toàn không còn tâm trạng làm đồ thủ công nữa, chỉ mải mê hóng chuyện với Khúc Hà Tinh.

 

Khúc Hà Tinh cũng không thấy phiền, câu hỏi nghiêm túc thì cậu trả lời nghiêm túc, còn những câu không đứng đắn thì cậu đáp lại bằng vài câu bông đùa.

 

Dù sao thì mấy cô gái trẻ này dù kiến thức lý thuyết có phong phú đến đâu cũng không có cách nào trải nghiệm được, chỉ có thể nói cho sướng miệng mà thôi.

 

Ha ha ha ha ha ha ha.

 

Nghĩ đến đây, Khúc Hà Tinh cảm thấy khá thú vị, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

 

"Cười tươi thế" cô gái búi tóc củ tỏi nheo mắt, ánh mắt dừng lại trên mặt Khúc Hà Tinh, nhìn chằm chằm hai giây, "Người ban nãy thật sự là chồng anh à?"

 

Nghe thấy cách xưng hô này, Khúc Hà Tinh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó không nhịn được bật cười thành tiếng.

 

"Chủ tiệm Khúc!" Cô gái sốt ruột.

 

"Bọn tôi là bạn bè" Khúc Hà Tinh khó khăn lắm mới nín cười, nhướng mày nói, "Bớt đọc mấy... truyện linh tinh đi nhé."

 

Cô gái: "...Anh, cũng hiểu biết ghê nhỉ."

 

Mấy người bên cạnh đều bật cười, Khúc Hà Tinh cũng cười, không nói thêm gì nữa. Thấy khách hàng đều không cần giúp đỡ, cậu mới tìm một chỗ trống ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

 

Cậu đã nghĩ xong món đồ thủy tinh thủ công tiếp theo cần làm.

 

Nếu đã làm hoa hướng dương và cúc họa mi, vậy thì cứ làm cả một bộ sưu tập, làm hết các loài hoa đại diện cho từng tháng trong năm.

 

Video chia sẻ cách làm cúc họa mi trên xiaohongshu được rất nhiều người yêu thích, cậu có thể để cư dân mạng bình luận về loài hoa họ thích, rồi cậu sẽ làm.

 

Nghĩ như vậy, Khúc Hà Tinh cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng. Cậu quyết định chọn loài hoa đại diện cho tháng Giêng.

 

Tháng Giêng có hoa mai.

 

Ý nghĩa của hoa mai là kiên cường, tao nhã, và trung trinh.

 

Khúc Hà Tinh mỉm cười, ngắm nhìn bức ảnh hoa mai trong điện thoại một cách xuất thần.

 

Hoa mai có nhiều màu, Khúc Hà Tinh chọn làm mai hồng. Giữa khung cảnh tuyết trắng mênh mông, chỉ cần một ánh mắt là có thể thấy những đóa mai hồng rực rỡ.

 

Đầu tiên là vẽ cành hoa, xác định cần làm mấy bông hoa và nụ hoa rồi có thể bắt tay vào làm.

 

Quá trình nung thủy tinh cần rất cẩn thận, chỉ một chút lơ đãng là cánh hoa có thể bị hỏng.

 

Làm xong một hai bông hoa, Khúc Hà Tinh lại đứng dậy hỏi xem có khách nào cần giúp đỡ không, sau đó quay lại tiếp tục. Thỉnh thoảng cậu còn phải chơi với Khê Khê đang làm nũng, nếu không nó sẽ cứ r*n r* bên chân cậu mãi.

 

Mãi cho đến lúc tan làm, đóa mai của Khúc Hà Tinh vẫn chưa xong.

 

Cậu không vội dọn dẹp, mà bắt đầu nung nụ hoa. May là nụ hoa không khó làm, số lượng lại ít, đối với người làm quen tay thì tốc độ rất nhanh.

 

Sau khi nung xong nụ hoa, cậu tiếp tục nung cành hoa, rồi có thể dựa theo bản phác thảo đã vẽ để gắn chúng lại với nhau. Thế là một cành hồng mai không bao giờ tàn đã hoàn thành.

 

Cậu chọn một chiếc bình cổ dài màu đen. Khi cắm cành hồng mai vào bình, dường như mùa đông đã về, vừa thanh khiết lạnh lẽo, vừa kiên cường dũng cảm.

 

Khúc Hà Tinh tắt máy quay, đặt chậu cây lên tủ trưng bày, cầm điện thoại lên tìm góc đẹp để chụp lại.

 

Đợi đến khi dọn dẹp xong xuôi trong tiệm, đã gần tám giờ tối. Khúc Hà Tinh bế Khê Khê đang gặm rèm cửa lên, chuẩn bị đóng cửa tan làm.

 

Vừa ra khỏi cửa tiệm không lâu, cậu lại bất ngờ nhìn thấy Bạch Li. Khúc Hà Tinh dừng bước, mày bất giác nhướng lên, có cảm giác như đã qua một kiếp người.

 

Kể từ lần chia tay với Bạch Li, cậu đã rất lâu không gặp lại người này. Trong suốt khoảng thời gian đó, cậu thậm chí chưa từng một lần nhớ đến người mang tên Bạch Li này.

 

Khúc Hà Tinh không khỏi cảm thán đời người vô thường.

 

Nếu như trước đây có ai nói với cậu rằng, một ngày nào đó cậu sẽ chia tay Bạch Li, Khúc Hà Tinh nhất định sẽ bật cười.

 

Chỉ có cậu mới biết mình thích Bạch Li đến nhường nào, nâng niu trong lòng bàn tay thì sợ rơi, ngậm trong miệng thì sợ tan, chỉ hận không thể dính lấy gã ta mỗi ngày không rời, sao có thể nghĩ đến chuyện chia tay được chứ.

 

Đúng là chuyện nực cười.

 

Sau này mới phát hiện, hóa ra mình mới là trò cười.

 

Thế nhưng, Khúc Hà Tinh của bây giờ khi nhìn thấy Bạch Li chỉ khẽ mỉm cười một cái, rồi định đi vòng qua gã để rời đi.

 

Bạch Li đứng trước mặt Khúc Hà Tinh, không cho cậu đi.

 

Khúc Hà Tinh khẽ thở dài trong lòng, không nói gì, ánh mắt chỉ nhìn thẳng vào Bạch Li.

 

Bạch Li bị ánh mắt của Khúc Hà Tinh nhìn đến mức trong lòng thấy bất an, mắt gã ngấn nước, ấm ức muốn khóc.

 

Gã không ngờ Khúc Hà Tinh lại thật sự nhẫn tâm đến vậy, lờ gã suốt mấy tháng liền.

 

Lúc trước khi rời khỏi nhà Khúc Hà Tinh, trong lòng gã thực ra vẫn còn hậm hực. Khúc Hà Tinh thích mình như vậy, với tính cách của cậu, dù có bị Tạ Diệc Thanh mê hoặc nhất thời, tình cảm này cũng sẽ không biến mất.

 

Sẽ có một ngày cậu phát hiện ra Tạ Diệc Thanh chỉ đang chơi đùa với cậu, cậu nhất định sẽ quay về tìm mình.

 

Thế mà người này lại thật sự nhẫn tâm đến thế, mấy tháng trời không một chút tin tức.

 

Mãi cho đến khi Bạch Li nhìn thấy cậu trên xiaohongshu.

 

Trong video, cậu đang dạy một người đàn ông làm đồ thủ công. Không khí giữa hai người không nói nên lời nhưng vô cùng mập mờ. Cậu dường như nhận ra có người đang quay phim, nhưng không hề để ý, còn cười rạng rỡ với ống kính, thậm chí còn giơ tay tạo dáng.

 

Mãi đến lúc này, người đàn ông bên cạnh cậu ngước mắt lên nhìn vào ống kính, Bạch Li mới phát hiện ra đó là Tạ Diệc Thanh.

 

Gân xanh trên trán Bạch Li nổi lên, tay gã siết chặt thành nắm đấm, ném thẳng chiếc điện thoại đi.

 

Cũng không biết là đang nổi giận vì cái gì.

 

Trằn trọc mãi không sao ngủ được, suy đi tính lại, gã quyết định đến tìm cậu.

 

Khi nhìn thấy Khúc Hà Tinh, đầu óc Bạch Li còn chưa kịp phản ứng, đã vô thức lộ ra vẻ mặt ấm ức.

 

Từ rất lâu trước đây gã đã phát hiện ra, Khúc Hà Tinh mềm lòng, chỉ ăn mềm không ăn cứng. Chỉ cần giả vờ đáng thương, cậu nhất định sẽ chọn tha thứ.

 

Gã rưng rưng nước mắt nhìn Khúc Hà Tinh, rồi muộn màng nhận ra, Khúc Hà Tinh hôm nay lại đang mặc váy.

 

Bạch Li nhíu mày, dùng giọng điệu đáng thương gọi Khúc Hà Tinh: "Tinh Tinh."

 

Khúc Hà Tinh rất bình tĩnh, lặng lẽ nhìn Bạch Li diễn.

 

Bạch Li khóc thút thít hai tiếng, thấy Khúc Hà Tinh không có phản ứng gì, đành phải nín khóc.

 

"Em nhớ anh." Bạch Li cúi đầu, giọng trầm xuống, nhìn chằm chằm mũi chân mình, ra vẻ đã biết lỗi.

 

Khúc Hà Tinh cứ vỗ nhẹ lên lưng Khê Khê, giọng nói không một chút gợn sóng.

 

"Tôi không nhớ cậu."

 

Bạch Li nghẹn lời, một lúc lâu sau mới nói: "Anh vẫn còn giận em à?"

 

Khúc Hà Tinh mất kiên nhẫn, không có tâm trạng để lãng phí thời gian với gã ta ở đây. "Cậu..."

 

Vừa mới mở lời, Khúc Hà Tinh liếc nhìn vẻ mặt dày của Bạch Li, nhấn mạnh từng chữ: "Biến đi cho khuất mắt."

 

Nước mắt Bạch Li lập tức rơi xuống, trông như thể bị bắt nạt. Xung quanh có một vài người đứng xem náo nhiệt, điều này khiến Khúc Hà Tinh không được tự nhiên.

 

Ánh mắt của mọi người xung quanh làm cậu bối rối, cậu đưa tay kéo kéo váy, mắt nhìn xuống, giọng nói nhẹ bẫng: "Cậu cũng vừa phải thôi."

 

Bạch Li nhận ra sự thay đổi cảm xúc trong thoáng chốc của Khúc Hà Tinh, ánh mắt gã lướt một vòng trên người cậu, tỏ vẻ đã hiểu.

 

"Anh đừng giận" Bạch Li nói, "Là em không nên nghi ngờ anh, anh tha thứ cho em đi."

 

Khúc Hà Tinh quay người định đi, nhưng lại bị Bạch Li nắm chặt cổ tay, không chịu buông.

 

Khúc Hà Tinh nhíu chặt mày, giằng hai cái mà vẫn không thoát ra được.

 

"Buông tay!"

 

Bạch Li nhìn thấy sự tức giận trong mắt cậu, ngượng ngùng buông tay ra, nghiêm túc nói: "Em đã liên lạc được với Tạ Diệc Phồn rồi, anh không cần phải qua lại với Tạ Diệc Thanh nữa đâu."

 

"Hả?"

 

Khúc Hà Tinh thực sự không nhịn được, bật cười lạnh một tiếng. Cậu ngẩng đầu nhìn Bạch Li đang tỏ vẻ nghiêm túc thể hiện lòng trung thành, muốn xem thử người này làm sao có thể... mặt dày vô liêm sỉ đến vậy.

 

"Cậu bị bệnh à?" Khúc Hà Tinh nói.

 

Bạch Li nhíu mày: "Tinh Tinh, anh đừng nói chuyện như vậy."

 

Khúc Hà Tinh im lặng.

 

Bạch Li nói tiếp: "Sau này tránh xa Tạ Diệc Thanh ra một chút," nói xong, gã nhìn quần áo trên người Khúc Hà Tinh, vẻ mặt phức tạp, "Là anh ta bảo anh mặc như thế này đúng không?"

 

"Tinh Tinh, lần sau đừng mặc nữa có được không? Anh xem mọi người đều đang nhìn anh kìa, như vậy thật sự rất kỳ cục."

 

Khúc Hà Tinh cứng người.

 

Lại nữa rồi, lại là như vậy.

 

Bạch Li luôn như thế, luôn ra vẻ dạy đời, cầm cây kim lên rồi đâm từng nhát không chút nương tay vào những chỗ yếu mềm của Khúc Hà Tinh.

 

"Biến đi." Khúc Hà Tinh nhắm mắt lại.

 

"Em xin lỗi vì đã hiểu lầm anh và Tạ Diệc Thanh," Bạch Li vừa nói vừa tiến lại gần Khúc Hà Tinh, "Là em trách lầm anh rồi. Sau này em sẽ tự mình tìm cách, sẽ không ép anh làm những việc anh không thích nữa, được không? Tha thứ cho em đi."

 

Khúc Hà Tinh không thể chịu đựng được nữa, tức quá hóa cười, nói: "Hiểu lầm?"

 

"Ai nói giữa tôi và Tạ Diệc Thanh là hiểu lầm?" Khúc Hà Tinh chớp mắt, nhìn thấy Tạ Diệc Thanh đang sải bước đi tới, "Cậu hỏi Tạ tổng xem, đây có phải là hiểu lầm không?"

 

Trong lúc nói chuyện, Tạ Diệc Thanh đã đến bên cạnh Khúc Hà Tinh, che chở cậu trong lòng, giọng nói rất lạnh: "Trở thành bạn trai của em ấy là điều tôi hằng mơ ước. Tốt nhất là tất cả mọi người đều nghĩ như vậy."

 

Nếu Khúc Hà Tinh cũng nghĩ như vậy, anh có nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh giấc.

Bình Luận (0)
Comment