Tỉnh Táo Rồi Không Làm Lốp Xe Dự Phòng Công Nữa!

Chương 31

Khúc Hà Tinh xòe tay, mỉm cười nhìn Bạch Li: "Thật ra cậu có hiểu lầm hay không cũng chẳng quan trọng với tôi, còn mối quan hệ giữa tôi và Tạ Diệc Thanh rốt cuộc là gì thì càng không đến lượt cậu xen vào."

 

Bạch Li, người mới ban nãy còn hùng hổ như muốn dạy đời Khúc Hà Tinh, giờ đây đã xìu hẳn. Gã nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh Khúc Hà Tinh, môi mấp máy hồi lâu mà không thốt nên lời.

 

Ánh mắt Bạch Li lảng tránh, chỉ dán chặt vào Khúc Hà Tinh, nói: "Em đã tìm được người nâng đỡ rồi, những gì anh ta cho anh được, em cũng có thể cho ."

 

"Cậu?" Khúc Hà Tinh bật cười, "Sao cậu vẫn không biết tự lượng sức mình mà cứ muốn so bì với Tạ tổng thế nhỉ?"

 

Tạ Diệc Thanh khoác tay lên vai Khúc Hà Tinh, dường như cũng thấy chuyện này thật hoang đường, bèn cười khẩy một tiếng: "Cậu nói Tạ Diệc Phồn à?"

 

Nếu người nói câu này là một ai khác, có lẽ Bạch Li đã chẳng thèm liếc mắt. Nhưng người nói lại chính là Tạ Diệc Thanh.

 

Khi tiếp xúc với Tạ Diệc Phồn, dù hắn ta không nói ra, Bạch Li vẫn cảm nhận được sự kính sợ của người em trai đó dành cho anh mình.

 

Bạch Li nhìn Tạ Diệc Thanh chằm chằm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, quai hàm gần như sắp nghiến nát.

 

Ánh mắt Tạ Diệc Thanh lạnh lùng, không một chút hơi ấm. Ánh nhìn của anh khi rơi trên người khác mang theo áp lực của kẻ bề trên, khiến người ta bất giác e sợ.

 

"Nó đã hứa hẹn gì với cậu?" Giọng Tạ Diệc Thanh đều đều, như thể chỉ đang trò chuyện phiếm với Bạch Li.

 

Yết hầu Bạch Li trượt lên xuống, gã cố gồng mình không đáp.

 

"Để tôi gọi một cuộc điện thoại hỏi thử nhé?" Tạ Diệc Thanh hỏi.

 

Nói rồi, anh quay sang nhìn Khúc Hà Tinh một cái, như để trưng cầu ý kiến cậu.

 

Khúc Hà Tinh kín đáo lắc đầu rồi nhìn về phía Bạch Li: "Tránh xa tôi ra. Tốt nhất là  đừng thử xem hậu quả của việc làm phiền tôi hết lần này đến lần khác là gì."

 

Ánh mắt Tạ Diệc Thanh tối sầm lại, bàn tay đặt trên vai Khúc Hà Tinh bất giác siết chặt, giọng nói lạnh như băng.

 

"Sự kiên nhẫn của tôi có hạn" Tạ Diệc Thanh nói. "Còn Tạ Diệc Phồn, cậu nghĩ nó có thể giúp cậu được mấy lần?"

 

Nói xong, Tạ Diệc Thanh ôm Khúc Hà Tinh rời đi.

 

Đợi đến khi ngồi trong xe, Khúc Hà Tinh tựa người vào cửa sổ, hỏi: "Nếu gã còn đến tìm tôi nữa, anh có thể làm gì?"

 

Tạ Diệc Thanh lặng lẽ nhìn cậu một lúc rồi mới thở dài, thành thật nói: "Nếu gã không làm gì phạm pháp, thì có lẽ anh cũng không làm gì được gã."

 

Khúc Hà Tinh nói: "Cái khí thế ban nãy của anh làm tôi còn tưởng anh có thể khiến gã không ngóc đầu lên được chứ."

 

Tạ Diệc Thanh bật cười: "Nếu gã thật sự có tài, anh cũng không cản được người khác thích tranh của gã. Cùng lắm anh chỉ có thể bảo bạn bè thân thiết đừng mua tác phẩm của gã thôi."

 

"Nhưng gã muốn dùng thủ đoạn để tiếp cận Tạ Diệc Phồn để đi cửa sau..." Tạ Diệc Thanh quan sát biểu cảm của Khúc Hà Tinh, thăm dò nói, "...thì cũng đủ thấy trình độ của gã rồi."

 

Rất có lý. Khúc Hà Tinh hồi tưởng lại tranh của Bạch Li, nhưng trong đầu cậu chẳng có mấy ấn tượng. Bạch Li không thích cho cậu xem tranh gã vẽ, cũng không cho phép cậu vào phòng vẽ, nên ký ức còn lại chỉ là những mảnh vụn vặt, thật sự không biết trình độ của gã đến đâu.

 

Nhưng lời Tạ Diệc Thanh nói cũng đúng, cao thủ thực thụ thì cần gì phải đi cửa sau?

 

Cũng có thể là do Bạch Li không tự tin vào trình độ của mình, nên muốn có thêm một chỗ dựa.

 

Đang mải mê suy nghĩ, má cậu bỗng bị véo một cái, lực không hề nhẹ. Khúc Hà Tinh khẽ "hít" một tiếng, bất mãn nhìn người vừa véo mình.

 

"Anh làm gì thế!"

 

Tạ Diệc Thanh rụt tay lại, xoa nhẹ đầu ngón tay, mắt cụp xuống, khẽ nói: "Em không được nghĩ đến gã ta."

 

"Hả?" Khúc Hà Tinh khó hiểu: "Gì cơ?"

 

Tạ Diệc Thanh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Khúc Hà Tinh, nói: "Không được nghĩ đến người khác."

 

Khúc Hà Tinh im lặng hai giây rồi bật cười thành tiếng, hỏi: "Anh... đang ghen đấy à?"

 

Tạ Diệc Thanh cũng không né tránh, thẳng thắn thừa nhận.

 

"Anh thích em, đang theo đuổi em, không được ghen sao?"

 

Khúc Hà Tinh bị cái giọng điệu thẳng thắn đến mức hùng hồn của anh làm cho sững người, ngây ra hai giây mới nói: "...Tôi và gã chia tay rồi, có gì mà phải ghen."

 

Tạ Diệc Thanh từng thấy dáng vẻ Khúc Hà Tinh yêu Bạch Li say đắm. Dù biết họ đã chia tay, anh vẫn không thể kiểm soát được những suy nghĩ miên man của mình.

 

Anh nhìn cậu đăm đăm, giọng trầm khàn: "Anh... anh vẫn chưa theo đuổi được em, đương nhiên sẽ bất an."

 

Khê Khê trong lòng cậu cứ ngọ nguậy, Khúc Hà Tinh bèn đưa tay vỗ về nó rồi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Cậu hiểu ý của Tạ Diệc Thanh.

 

"Tôi sẽ không quay lại với gã đâu" Khúc Hà Tinh nói. "Gã không xứng."

 

Tạ Diệc Thanh nhìn chàng trai đang thất thần, cười khổ. Không biết có phải vì dạo này cậu đối xử với anh tốt hơn một chút không, mà anh lại cả gan muốn được đằng chân lân đằng đầu.

 

Biết đâu được?

 

Biết đâu em sẽ đồng ý?

 

Hôm nay, câu trả lời của cậu với Bạch Li có phải là minh chứng cho việc cậu đang dần chấp nhận anh không?

 

Tim Tạ Diệc Thanh đập thình thịch, anh cố gắng đè nén h*m m**n kéo Khúc Hà Tinh vào lòng ôm thật chặt.

 

"Ngày mai cũng mặc váy được không em?" Tạ Diệc Thanh hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra.

 

Cơ thể Khúc Hà Tinh cứng lại, cậu không nói gì mà nhắm mắt.

 

Tạ Diệc Thanh nói: "Ảnh đại diện đẹp lắm, nhiều người khen em xinh, em có thấy không?"

 

Khúc Hà Tinh thấy rồi, chỉ là không tin.

 

"Trên mạng nói bừa thôi mà" cậu nói. "Anh cũng tin à?"

 

"Anh tin." Tạ Diệc Thanh lại một lần nữa trả lời không chút do dự, "Em là người đẹp nhất."

 

Khúc Hà Tinh nhìn anh chăm chú, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.

 

Câu hỏi này cậu đã hỏi Tạ Diệc Thanh mấy lần, và lần nào anh cũng không một giây ngập ngừng, quả quyết nói với cậu rằng, cậu rất đẹp.

 

Nét cười hiện lên giữa đôi mày của Khúc Hà Tinh: "Anh trả lời nhanh quá, không thành thật."

 

Nhưng Tạ Diệc Thanh lại nói: "Sự thật là vậy, anh không cần suy nghĩ cũng có thể trả lời em."

 

"Người phủ nhận em chắc chắn là có vấn đề."

 

"...Cái nhìn của anh dành cho tôi có phần thiên vị quá rồi." Người nói không ngại, mà Khúc Hà Tinh lại thấy ngượng.

 

Tự khen mình thế này có phải là hơi mặt dày không.

 

"Mai em cũng mặc váy nhé" Tạ Diệc Thanh nhắc lại.

 

Khúc Hà Tinh do dự gật đầu đồng ý.

 

Cậu không thể phủ nhận câu trả lời của Tạ Diệc Thanh đã cho cậu dũng khí. Dù vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng ít nhất cũng có một bộ phận người sẽ chấp nhận sở thích này của cậu.

 

Tạ Diệc Thanh mỉm cười, nhưng trông có vẻ lơ đãng.

 

Khúc Hà Tinh nhận ra, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ rằng anh đang bận tâm chuyện công việc.

 

Mãi cho đến khi về đến dưới khu nhà của Khúc Hà Tinh, Tạ Diệc Thanh vẫn trong trạng thái không tập trung. Khúc Hà Tinh liếc anh một cái rồi ôm Khê Khê xuống xe.

 

Mọi khi Tạ Diệc Thanh đều sẽ xuống xe cùng cậu, hôm nay anh lại ngồi yên không nhúc nhích. Chẳng biết anh đang nghĩ chuyện hệ trọng gì mà lại nhập tâm đến thế.

 

Khúc Hà Tinh dặn bác tài xế đi đường cẩn thận, lại liếc nhìn Tạ Diệc Thanh ở hàng ghế sau rồi quay người bước đi.

 

Đi chưa được mấy bước, cậu nghe thấy tiếng bước chân có phần gấp gáp phía sau. Cậu nhướng mày nhưng không quay đầu lại, cứ thong thả đi tiếp.

 

Vừa nhấc chân lên thì vai đã bị một bàn tay giữ lại, ép cậu phải xoay người.

 

Tạ Diệc Thanh cau mày, môi mím chặt, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Khúc Hà Tinh.

 

Vẻ mặt nghiêm trọng đến mức Khúc Hà Tinh cứ ngỡ mình đã phạm lỗi gì, hoặc đã làm chuyện gì có lỗi với anh.

 

"Sao thế này?" Thấy Tạ Diệc Thanh không nói gì, Khúc Hà Tinh bèn đưa tay véo nhẹ cằm anh, khẽ hỏi: "Anh không vui à?"

 

Tạ Diệc Thanh khẽ lắc đầu, nhìn xung quanh. Sau bữa tối, mọi người đều rủ nhau ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm, dưới sân chung cư đông nghịt người.

 

"Lên nhà em ngồi một lát được không?"

 

Khúc Hà Tinh đặt Khê Khê xuống đất để nó tự chạy theo: "Được chứ."

 

Cậu nhìn ra Tạ Diệc Thanh đang có tâm sự. Chuyện có thể khiến Tạ tổng phiền muộn đến thế này, có lẽ là chuyện lớn.

 

"Nếu anh không chê, tôi còn có thể nấu bữa tối cho anh" Khúc Hà Tinh nói.

 

Tạ Diệc Thanh cười: "Anh cầu còn không được, sao lại chê."

 

Khúc Hà Tinh hừ một tiếng, lấy chìa khóa ra mở cửa.

 

Tạ Diệc Thanh nói thì nói vậy, nhưng cuối cùng lại không để Khúc Hà Tinh động tay, một mình anh bận rộn trong bếp.

 

Khúc Hà Tinh ngồi trên sofa xem TV, đùa với chó. Giữa chừng, Tạ Diệc Thanh bưng ra cho cậu một đĩa trái cây.

 

Cậu liếc nhìn người đàn ông trong bếp, nhướng mày cầm một miếng xoài lên, ung dung thưởng thức.

 

Lúc cơm sắp nấu xong, bên ngoài cửa sổ bắt đầu lất phất mưa. Những hạt mưa rơi trên cửa kính tạo ra tiếng động lách tách, kèm theo sấm chớp, báo hiệu một trận mưa không nhỏ tối nay.

 

Khúc Hà Tinh đi ra ban công, hóng gió một lúc rồi mới bê hết mấy chậu cây cảnh vào nhà.

 

Chậu cúc họa mi kia đã không còn nhỏ bé như lúc mới mang về. Nó lớn rất nhanh, đã kết mấy nụ hoa nhỏ xíu, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ nở.

 

Điều này làm cậu nhớ đến chậu cúc họa mi nở san sát chen chúc kia. Đêm ấy gió to mưa lớn, không biết mấy bông hoa giờ ra sao rồi.

 

Dù không bị gió thổi đổ, có lẽ cuối cùng chúng cũng sẽ chết khô vì không có người tưới nước.

 

"Tinh Tinh, ăn cơm thôi em."

 

Nghe tiếng Tạ Diệc Thanh gọi, Khúc Hà Tinh mới đóng cửa sổ ban công lại, quay về phòng ăn ấm cúng để bắt đầu bữa tối.

 

Toàn là những món ăn nhà làm. Có thể thấy tài nấu nướng của Tạ tổng thật sự rất cừ, món nào cũng đầy đủ màu sắc và hương vị, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thèm.

 

Khúc Hà Tinh thích nhất món thịt kho tàu, cậu ăn liền mấy miếng, cuối cùng còn chan cả nước sốt vào cơm.

 

"Không nhìn ra đấy" Khúc Hà Tinh vừa nhai cơm vừa nói, giọng không rõ lời, "Tạ tổng sao lại biết nấu ăn thế này?"

 

Chàng trai ăn rất nhanh nhưng không hề thô lỗ, ngược lại còn trông rất ngon miệng, khiến người khác cũng bất giác muốn ăn thêm một chút.

 

"Để nấu cho người mình thích ăn" Tạ Diệc Thanh nói. "Hồi nhỏ nhà anh lúc nào cũng lạnh lẽo, giờ ăn của mỗi người một khác. Vì vậy, lớn lên anh đã muốn học nấu ăn, để sau này có thể tự tay chuẩn bị bữa cơm cho người mình thương."

 

Ngày ba bữa là một cụm từ thật ấm áp, nghe thôi đã thấy ấm lòng, không giống như nhà của anh, lạnh lẽo vắng vẻ, ngoài dì giúp việc ra thì vĩnh viễn chỉ có một mình anh.

 

Chàng trai ăn rất ngon miệng, cũng không kén chọn, món nào cậu cũng thích, đôi mắt sáng lấp lánh.

 

Giờ đây, Tạ Diệc Thanh càng cảm thấy may mắn vì lúc trước mình đã học nấu ăn.

 

Ăn cơm xong, Tạ Diệc Thanh bao trọn mọi việc nhà.

 

"Em ngồi yên nào" Tạ Diệc Thanh ấn Khúc Hà Tinh ngồi xuống sofa, "Đừng làm bẩn váy."

 

Khúc Hà Tinh cúi xuống nhìn chiếc váy, định nhắc anh là nhà có tạp dề, nhưng Tạ Diệc Thanh đã vào bếp dọn dẹp rồi.

 

Cậu đành ngoan ngoãn ngồi trên sofa. Nhưng đợi mãi không thấy Tạ Diệc Thanh ra, cậu mới đứng dậy đi xem thử.

 

Lẽ thường thì với tốc độ của Tạ Diệc Thanh, anh đã phải dọn xong từ lâu rồi.

 

Tạ Diệc Thanh quả thực đã dọn xong, lúc này đang tựa vào tủ lạnh, ngẩng đầu nhìn đăm đăm lên bóng đèn trên trần nhà.

 

Khúc Hà Tinh nhìn hai giây mà không hiểu ra sao, bèn rón rén bước tới, vỗ mạnh vào vai anh một cái.

 

"Tạ tổng, anh đang nghĩ gì thế!"

 

Có lẽ Tạ Diệc Thanh đã quá tập trung nên bị giật mình. Anh quay đầu lại, thấy Khúc Hà Tinh đang cười tủm tỉm nhìn mình.

 

Chẳng hiểu sao, câu hỏi mà Tạ Diệc Thanh đã đắn đo cả buổi tối không dám nói ra, lúc này lại bỗng dưng có dũng khí.

 

"Khúc Hà Tinh" Tạ Diệc Thanh trịnh trọng nói, "Ở bên anh em nhé."

Bình Luận (0)
Comment