Tỉnh Táo Rồi Không Làm Lốp Xe Dự Phòng Công Nữa!

Chương 32

Khúc Hà Tinh suýt nữa tưởng mình nghe nhầm, cậu kinh ngạc nhìn người đàn ông trong bộ vest lịch lãm.

 

Vẻ mặt Tạ Diệc Thanh vô cùng nghiêm túc, như thể đang đối mặt với một chuyện trọng đại của đời người. Ánh mắt anh nhìn cậu chằm chằm, môi mím chặt, hai bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt đến mức gân xanh nổi lên.

 

Khúc Hà Tinh hồi lâu không nói nên lời, không biết phải phản ứng thế nào.

 

Về phương diện tình cảm, cậu cũng là tay mơ. Dù đời trước đều là cậu chủ động xoay quanh Bạch Li, là cậu tỏ tình với gã.

 

Còn những người muốn theo đuổi cậu, cậu đều không cho họ cơ hội, vô cùng tuân thủ quy tắc của một người đã có bạn trai, không hề có bất kỳ suy nghĩ nào khác.

 

Hồi lâu sau, Tạ Diệc Thanh mới trầm giọng nói: "Hôm nay có lẽ anh hơi đường đột, cũng không chuẩn bị gì cả. Em có thể suy nghĩ kỹ, bao lâu anh cũng nguyện ý chờ."

 

"Khúc Hà Tinh" thấy em không nói gì, Tạ Diệc Thanh nói tiếp: "Ở bên anh, em sẽ luôn là người quan trọng nhất. Anh tuyệt đối sẽ không để em chịu thiệt thòi. Em có thể nghiêm túc suy nghĩ về anh được không?"

 

Tạ Diệc Thanh cụp mắt, cười khổ: "Anh biết lời nói bây giờ cũng chỉ là lời suông, nhưng anh vẫn muốn nói."

 

"Khúc Hà Tinh... Khúc Hà Tinh." Tạ Diệc Thanh lặp đi lặp lại cái tên này. Mỗi lần gọi, trong lòng anh lại trào dâng một niềm vui không thể kiềm chế, nhưng nghĩ đến mối quan hệ hiện tại của họ, anh lại không khỏi thấy chua xót.

 

Giọng điệu của Tạ Diệc Thanh khi gọi tên cậu nghe thật đáng thương, như thể đang cầu xin. Điều đó kéo ký ức của cậu trở về khoảnh khắc Tạ Diệc Thanh ôm cậu trong mưa.

 

Khúc Hà Tinh im lặng không nói, nhưng lòng lại không kìm được mà mềm đi.

 

"Anh... đừng gọi nữa." Khúc Hà Tinh thở hắt ra một tiếng thật khẽ, "Để tôi suy nghĩ đã."

 

Đôi mắt Tạ Diệc Thanh bỗng sáng rực lên, tâm trạng căng như dây đàn cuối cùng cũng được thả lỏng, nói năng cũng hơi vấp váp.

 

"Em, em không từ chối anh?" Tạ Diệc Thanh hỏi, giọng cao hẳn lên.

 

Khúc Hà Tinh bị phản ứng của anh làm cho giật mình, còn tưởng mình đã nói sai gì đó, nhưng nghĩ lại thì thấy không có.

 

Cậu khẽ nhắc nhở người đàn ông đang cười toe toét: "Lời tôi nói ban nãy không phải là đồng ý với anh đâu."

 

"Anh biết." Giọng Tạ Diệc Thanh rất trầm, anh bước lại gần Khúc Hà Tinh một bước, "Em không từ chối anh ngay lập tức, anh đã vui lắm rồi."

 

Khúc Hà Tinh không nói gì, chỉ nhìn anh.

 

Tạ Diệc Thanh lấy hết can đảm kéo tay cậu, ôm cậu vào lòng thật chặt, rồi từ từ hỏi: "Không từ chối ngay lập tức, tức là em đã do dự. Có phải điều đó chứng tỏ trong lòng em cũng có một chút vị trí cho anh không?"

 

Câu hỏi này Khúc Hà Tinh không biết trả lời thế nào. Cho đến hiện tại, cậu tin tưởng Tạ Diệc Thanh, không hề nghi ngờ tình cảm của anh dành cho mình.

 

Những việc Tạ Diệc Thanh làm ở đời trước, đời này đã có lời giải đáp.

 

Không phải b**n th**, mà đơn thuần là vì thích.

 

Những việc Tạ Diệc Thanh làm cho cậu, cậu đều ghi nhớ trong lòng. Cậu rất cảm kích, nhưng lại không hoàn toàn là cảm kích...

 

Khúc Hà Tinh tựa cằm lên vai Tạ Diệc Thanh, giọng nói nhẹ bẫng.

 

"Tình cảm của chúng ta không cân bằng" cậu nói. "Một mối quan hệ như vậy sẽ không thể bền lâu."

 

Tình cảm hai bên bỏ ra không tương xứng, sẽ luôn có một bên không chịu nổi trước, và đến lúc đó, mối quan hệ này cũng sẽ đi đến hồi kết.

 

Khúc Hà Tinh không muốn đi vào vết xe đổ.

 

"Làm gì có sự công bằng tuyệt đối chứ?" Bàn tay Tạ Diệc Thanh vỗ nhẹ lên lưng Khúc Hà Tinh, "Em đừng sợ, hay là chúng ta có thể thử trước một thời gian, đến lúc đó nếu em vẫn không chấp nhận được thì chúng ta lại nghĩ cách khác, được không em?"

 

Khúc Hà Tinh: "Còn có thể như vậy sao?"

 

Tạ Diệc Thanh: "Đi làm còn có giai đoạn thử việc, huống hồ là chuyện tình cảm, một việc trọng đại của đời người. Đương nhiên là cũng có thể có giai đoạn thử."

 

Khúc Hà Tinh bị lý lẽ của anh chọc cười, cậu nhắm mắt lại, nói: "Nói thế nào anh cũng có lý cả."

 

"Ừm, vậy nên đồng ý với anh đi, được không?" Tạ Diệc Thanh dồn dập hỏi.

 

Khúc Hà Tinh: "Lúc làm việc Tạ tổng cũng như vậy sao?"

 

Tạ Diệc Thanh ôm cậu, lắc đầu: "Anh không cầu xin người khác."

 

"Đã bảo để tôi suy nghĩ mà." Khúc Hà Tinh dùng cằm cọ cọ lên vai anh hai cái, "Anh cứ hỏi mãi, còn để tôi suy nghĩ nữa không?"

 

Tạ Diệc Thanh đành phải im miệng, nhưng tay vẫn không buông ra, vẫn ôm người ta chặt cứng.

 

"Anh buông ra nào" Khúc Hà Tinh nói, "Tôi sắp bị anh siết cho ngạt thở rồi."

 

Động tác của Tạ Diệc Thanh khựng lại, anh lưu luyến buông cậu ra, cười gượng: "Có khoa trương đến thế không?"

 

"Anh thấy sao?" Khúc Hà Tinh lườm anh một cái, nói: "Tôi mà vạch áo lên là thấy cả vết hằn đỏ cho xem."

 

Ánh mắt Tạ Diệc Thanh dừng lại hai giây trên vòng eo thon thả của Khúc Hà Tinh, yết hầu khẽ động: "Nghiêm trọng không? Vạch lên anh xem giúp em nhé?"

 

"?" Khúc Hà Tinh kinh ngạc, gắt lên: "Tạ Diệc Thanh, anh đang nghĩ cái gì thế?"

 

Tạ Diệc Thanh thu lại nụ cười: "Khúc Hà Tinh, là vì anh quá thích em thôi."

 

"Ừm" Khúc Hà Tinh nhìn anh, gật gật đầu, nói: "Sự yêu thích của anh chính là trêu chọc tôi đúng không?"

 

Tạ Diệc Thanh: "...Anh không có ý đó."

 

Khúc Hà Tinh: "Tạ tổng, chúng ta có thể ra ngoài ngồi nói chuyện được không, làm việc cả ngày cũng mệt rồi."

 

Lúc này Tạ Diệc Thanh mới nhận ra họ vẫn còn đang ở trong bếp.

 

Mãi mới tỏ tình được mà lại ở trong bếp, trông sao cũng thấy quá tùy tiện.

 

Tạ Diệc Thanh ngước mắt nhìn Khúc Hà Tinh, sắc mặt cậu vẫn bình thường, không nhìn ra vẻ không vui, chắc là không giận.

 

Tạ Diệc Thanh đi theo sau cậu ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh, thăm dò: "Mai bọn mình đi chơi nhé?"

 

"Tạ tổng" Khúc Hà Tinh có chút bất lực, "Anh không đi làm nữa à?"

 

"Kể cả anh không đi làm thì tôi vẫn phải đi làm" Khúc Hà Tinh ôm trán. "Không có thời gian đi chơi đâu."

 

"Tôi muốn nghỉ ngơi một mình một lát, được không?" Khúc Hà Tinh hơi mệt.

 

Tạ Diệc Thanh kéo Khúc Hà Tinh đang nằm nghiêng trên sofa dậy, ôm nửa người cậu vào lòng: "Em cứ từ từ suy nghĩ, anh không vội."

 

Khúc Hà Tinh cảm thấy mình đã quen với những hành động nhỏ như thỉnh thoảng ôm hay véo má của Tạ Diệc Thanh. Cậu rất tự nhiên để anh ôm, thậm chí còn đưa tay véo nhẹ vào eo anh.

 

"Tôi sẽ suy nghĩ" Khúc Hà Tinh nói, "Anh đừng căng thẳng."

 

Nhìn vẻ mặt thì hoàn toàn không thấy Tạ Diệc Thanh căng thẳng, nhưng từ cơ thể cứng đờ của anh có thể thấy người này không hề thoải mái như vẻ bề ngoài.

 

Khúc Hà Tinh cũng không vạch trần anh, cậu nằm trên sofa, chớp chớp mắt, vẫy tay với Tạ Diệc Thanh đang đứng ở cửa.

 

Ngoài cửa không còn tiếng động, Khúc Hà Tinh gọi Khê Khê lại ôm vào lòng, rồi nhìn thẳng vào mắt nó.

 

"Bé Khê, em thấy phải làm sao mới tốt đây?" Khê Khê không hiểu, nó chỉ lè lưỡi ra l**m loạn xạ trên mặt Khúc Hà Tinh.

 

Khúc Hà Tinh bật cười, nhìn chú chó nhỏ nhảy khỏi sofa rồi tung tăng chạy khắp phòng, chơi đùa vui vẻ.

 

Lòng cậu rối như tơ vò, lại có chút sợ hãi.

 

Không đồng ý thì sợ làm tổn thương Tạ Diệc Thanh.

 

Tính kỹ ra thì thời gian quen biết Tạ Diệc Thanh cũng không dài, hai người cũng chưa hiểu rõ về nhau, vội vàng đến với nhau, kết cục thế nào cũng có thể đoán trước.

 

Còn nếu đồng ý thì...

 

Khúc Hà Tinh lại cảm thấy mọi thứ quá nhanh, cậu vẫn chưa thật sự rất thích, rất thích Tạ Diệc Thanh.

 

Cứ thế mà đồng ý ở bên nhau, có phải là không tôn trọng tình cảm không?

 

Xét cho cùng, vẫn là sợ bị tổn thương.

 

Hoàn cảnh gia đình khiến Khúc Hà Tinh từ nhỏ đã khao khát có một mái nhà, có người yêu thương, cùng nhau chăm sóc, dìu dắt. Chính vì vậy cậu mới dốc hết lòng hết dạ với Bạch Li.

 

Một lần nữa đứng trước ngưỡng cửa này, Khúc Hà Tinh vẫn muốn chạm vào, nhưng so với lần trước, chung quy vẫn có thêm rất nhiều e ngại.

 

Đóng cửa lại, Tạ Diệc Thanh không rời đi ngay. Anh tựa lưng vào cửa nhà Khúc Hà Tinh, ánh mắt nhìn sang cửa đối diện, cuối cùng dừng lại trên khung cửa.

 

Ở đó có một chiếc camera nhỏ xíu.

 

Hồi lâu sau, Tạ Diệc Thanh khẽ thở dài. Nếu cũng đặt một cái camera giám sát trong nhà Khúc Hà Tinh, có phải là sẽ được nhìn thấy em cả ngày không?

 

Nhưng không thể.

 

Em ấy nhất định sẽ tức giận.

 

Tạ Diệc Thanh cúi đầu cười khẽ, gạt bỏ những ý nghĩ không nên có trong đầu. Đứng thêm một lúc nữa, anh bước đến cửa đối diện, thành thạo bấm mấy con số rồi mở cửa.

 

Đêm nay chắc chắn sẽ không ngủ được rồi. Tạ Diệc Thanh mở màn hình giám sát, chăm chú nhìn vào cửa nhà cậu, muốn xem xem cậu có ra ngoài không.

 

.....

 

Sáng hôm sau, Khúc Hà Tinh tỉnh dậy trên sofa. Chính xác hơn là tỉnh dậy từ dưới sàn nhà cạnh sofa.

 

Cậu ngủ không được yên cho lắm, mỗi lần ngủ xuống và lúc thức dậy tư thế đều không giống nhau. Sofa quá hẹp, việc cậu không bị ngã lăn xuống đất giữa đêm đã là may mắn rồi.

 

Cậu từ từ bò dậy ngồi thẳng, lúc này mới phát hiện cơ thể có gì đó không ổn.

 

Đêm qua trời mưa to, nhiệt độ giảm xuống, cậu cứ thế ngủ trên sofa cả đêm, không bệnh mới là lạ.

 

Cậu ngồi một lúc, cảm thấy đỡ hơn một chút rồi mới đứng dậy vệ sinh cá nhân, định bụng sẽ đi làm.

 

Lúc mở tủ quần áo, cậu nhớ đến lời Tạ Diệc Thanh nói hôm nay hãy mặc váy. Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một lát rồi vẫn lấy chiếc váy ra mặc.

 

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, cậu ôm Khê Khê chuẩn bị ra ngoài. Trong nhà không có thuốc, lát nữa trên đường đi phải mua một ít thôi.

 

Đầu cậu quay cuồng, cứ cúi gằm mặt mà đi, rồi đâm sầm vào một người.

 

"Xin lỗi." Khúc Hà Tinh ngay lập tức nhận lỗi.

 

Tạ Diệc Thanh đỡ cậu dậy, lập tức phát hiện người trước mặt có gì đó không ổn.

 

Sắc mặt cậu trắng bệch, cả người trông bơ phờ, chẳng có chút sức sống nào.

 

"Em sao thế?" Tạ Diệc Thanh cau mày, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng, hỏi: "Khó chịu ở đâu? Có đau đầu không?"

 

Khúc Hà Tinh thấy là anh thì còn cười, giọng nghe rất khàn: "Không sao đâu, tôi đang chuẩn bị đi làm đây."

 

"Tinh Tinh" Tạ Diệc Thanh không cho cậu đi tiếp, đưa tay sờ lên trán cậu, nóng ran.

 

Tạ Diệc Thanh giữ chặt hai vai cậu, nói: "Em đang sốt."

 

Khúc Hà Tinh đưa tay sờ lên trán mình, "Hình như hơi nóng thật, không sao đâu, lát tôi mua ít thuốc uống là khỏi thôi."

 

"Em phải đến bệnh viện."

 

Khúc Hà Tinh rất kiên quyết: "Tôi không đi."

 

Tạ Diệc Thanh hết cách với cậu, lại không thể cưỡng ép lôi cậu đi, chỉ đành mềm mỏng dỗ dành: "Bệnh thì phải đến bệnh viện, nếu em sợ thì anh gọi bác sĩ đến khám nhé?"

 

"Tôi uống chút thuốc là được rồi." Khúc Hà Tinh thấy anh còn định nói gì đó, bèn cắn môi, tiến lên một bước, gục đầu lên vai Tạ Diệc Thanh, giọng điệu mềm nhũn.

 

"Tôi đau đầu lắm, anh đừng tranh cãi với tôi nữa."

 

Cậu vừa làm nũng, Tạ Diệc Thanh liền không nói được gì nữa, đành phải lùi một bước: "Không đi khám bác sĩ cũng được, nhưng hôm nay phải nghỉ ngơi một ngày."

 

"........."

 

Khúc Hà Tinh thực ra không muốn lắm, nhưng nhìn vẻ mặt không cho phép bàn cãi của Tạ Diệc Thanh, cậu biết chuyện này không có cửa mặc cả, đành phải đồng ý.

 

"Anh hung dữ quá đi." Khúc Hà Tinh nhìn người bên cạnh bằng ánh mắt oán trách.

 

Tạ Diệc Thanh đón lấy Khê Khê trong lòng cậu, lại đưa tay lên trán cậu thử nhiệt độ lần nữa, dịu dàng nói: "Bởi vì anh rất lo cho em."

Bình Luận (0)
Comment