Tỉnh Táo Rồi Không Làm Lốp Xe Dự Phòng Công Nữa!

Chương 33

Đầu óc Khúc Hà Tinh quay cuồng, cả người khó chịu vô cùng. Cậu muốn đáp trả anh vài câu, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại, ngoan ngoãn để Tạ Diệc Thanh dìu vào phòng ngủ nằm xuống.

 

Tạ Diệc Thanh thấy cậu chẳng còn chút sức sống nào, trông như một đóa hoa héo rũ, vừa đặt lưng xuống giường đã từ từ nhắm mắt.

 

Anh lặng lẽ ngồi bên giường ngắm nhìn gương mặt trắng bệch của cậu, trong lòng dâng lên một nỗi đau âm ỉ, day dứt. Tuy không phải là nỗi đau cắt da cắt thịt, nhưng nó đè nén khiến người ta khó thở.

 

Thấy em đã ngủ say, Tạ Diệc Thanh mới nhẹ nhàng đứng dậy, đóng cửa rồi bước ra phòng khách.

 

Khê Khê cứ quẩn quanh dưới chân, nhưng Tạ Diệc Thanh không có thời gian để ý đến nó, mặc kệ nó chạy loạn trong nhà, thỉnh thoảng lại gặm tấm vải bọc ghế sofa.

 

Chuông điện thoại vang lên, Tạ Diệc Thanh bắt máy.

 

"Tạ tổng, có chuyện gì xảy ra sao?" Tài xế hỏi: "Có cần tôi lên không ạ?"

 

Tạ Diệc Thanh đáp: "Không cần, hôm nay tôi không đến công ty. Có việc gì cứ nhắn tin cho tôi."

 

"Đồ trong xe có cần mang lên ngay không?" Tài xế lại hỏi.

 

Người nhận quà đang ốm.

 

Ánh mắt Tạ Diệc Thanh tối lại: "Không cần."

 

Bữa sáng anh làm ở nhà bên cạnh hơi cay, không hợp cho người bệnh ăn, cần phải chuẩn bị một phần khác.

 

Khúc Hà Tinh đúng là không biết tự chăm sóc mình, trong tủ lạnh chẳng có nguyên liệu nấu ăn gì, toàn là đồ ăn liền. Tạ Diệc Thanh cau mày.

 

Đúng là không biết chăm sóc bản thân chút nào.

 

Anh tìm thêm một lượt, quả thật không thấy nguyên liệu nào có thể dùng được, bèn khẽ thở dài, xoay người ra ngoài mua đồ ăn.

 

Quá trình mua đồ ăn vô cùng gian nan. Tạ tổng tuy từng học nấu ăn, tay nghề cũng không tệ, nhưng anh chưa bao giờ đi chợ mua đồ ăn cả.

 

Tất cả đều do dì giúp việc ở nhà mua sẵn, anh chỉ cần vào bếp trổ tài là được. Còn về việc mua đồ ăn ở đâu, giá cả thế nào, anh hoàn toàn không biết. Mãi đến khi hỏi thăm người qua đường, anh mới tìm được nơi bán.

 

Khó khăn lắm mới mua xong đồ ăn, Tạ Diệc Thanh nhẹ chân nhẹ tay mở cửa phòng ngủ liếc nhìn, thấy Khúc Hà Tinh nằm im không nhúc nhích trong chăn, lúc này mới yên tâm quay lại bếp nấu nướng.

 

Khúc Hà Tinh ngủ chẳng được bao lâu thì tỉnh dậy. Nghe tiếng đóng mở cửa, cậu tưởng Tạ Diệc Thanh đã đi làm.

 

Cậu lấy điện thoại ra xem một lúc. Hôm nay không thể đi làm được rồi, cứ nằm không thế này lại suy nghĩ lung tung, chi bằng kiếm việc gì đó làm thì hơn.

 

Nghĩ đến video hoa mai làm tối qua vẫn chưa chỉnh sửa, cậu liền bắt tay vào cắt ghép và lồng tiếng. Do còn chưa thành thạo lắm nên cậu phải mất một lúc mới làm xong.

 

Khúc Hà Tinh đăng video lên xiaohongshu, rồi viết trong phần bình luận rằng hôm nay bị ốm nên xin nghỉ một ngày. Xong xuôi, cậu mới yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi.

 

Nằm chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng cửa kêu cạch một tiếng. Cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cửa phòng ngủ đã được hé mở.

 

Khúc Hà Tinh theo phản xạ nhắm mắt giả vờ ngủ. Người đứng ở cửa dừng lại một lát rồi đóng cửa rời đi.

 

Là Tạ Diệc Thanh.

 

Khúc Hà Tinh nhướng mày, người này không đi làm thì ở nhà cậu làm gì nhỉ?

 

Chẳng bao lâu sau, cậu đã biết Tạ Diệc Thanh đang làm gì.

 

Tài nấu nướng của người này quả thật rất cừ. Bây giờ cậu đang ốm, khứu giác không nhạy mà vẫn ngửi thấy mùi thơm từ bên ngoài bay vào.

 

Vốn dĩ đã khó chịu trong người, không biết có phải vì nằm quá lâu không mà lưng đau eo mỏi. Cậu đành chậm rãi bò dậy, định bụng ra ngoài xem người kia đang làm món gì.

 

Trước khi ra khỏi phòng, Khúc Hà Tinh còn thay một bộ đồ ngủ khác, một chiếc váy ngủ bèo nhún màu xanh lục nhạt.

 

Cậu vừa mở cửa, Khê Khê nghe tiếng liền chạy tới. Khúc Hà Tinh bế nó lên thơm một cái, rồi đi vào bếp, bắt gặp Tạ tổng đang mặc tạp dề.

 

Tạ Diệc Thanh đã nấu cơm cho cậu khá nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu được thấy ở khoảng cách gần thế này. Giọng Khúc Hà Tinh khàn khàn, cậu cười nói: "Tạ tổng, đảm đang ra phết nhỉ."

 

Tạ Diệc Thanh nghe thấy tiếng, bèn đặt chiếc xẻng trong tay xuống, quay đầu nhìn.

 

Chỉ một cái nhìn này thôi mà anh không thể dời mắt đi được nữa.

 

Anh chưa bao giờ thấy một Khúc Hà Tinh như thế này.

 

Chiếc váy ngủ màu xanh lục càng làm tôn lên làn da trắng ngần không tì vết của cậu, để lộ ra những khoảng da thịt lớn.

 

Gương mặt tinh xảo trắng trẻo, mắt sáng môi hồng, từ cánh tay, bắp chân cho đến xương quai xanh, tất cả đều đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

 

Cổ họng Tạ Diệc Thanh khô khốc, yết hầu trượt lên xuống một cái, ngón tay khẽ cử động, anh cố tỏ ra bình thản: "Em không nghỉ ngơi cho khỏe đi, chạy ra đây làm gì, lỡ bị cảm lạnh nữa thì sao."

 

Khúc Hà Tinh: "Làm gì có chuyện yếu ớt đến thế."

 

Vừa dứt lời, cậu đã ho không ngớt, một lúc lâu sau mới ngừng lại được, hai má đỏ bừng.

 

"Em còn cậy mạnh nữa không?" Tạ Diệc Thanh tiến lên một bước, đưa tay vỗ nhẹ từng cái lên lưng cậu giúp cậu dễ thở hơn.

 

Vì bị sốt nhẹ nên thân nhiệt của Khúc Hà Tinh khá cao. Chiếc váy ngủ mùa hè lại mỏng, chỉ vỗ nhẹ vài cái như vậy mà Tạ Diệc Thanh thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng ran của cậu.

 

Ánh mắt Tạ Diệc Thanh sâu thẳm, anh thầm khinh bỉ chính mình. Đã đến lúc nào rồi mà mình vẫn có thể có những suy nghĩ không đúng lúc như vậy.

 

Khúc Hà Tinh lùi lại một bước: "Tôi đỡ rồi, cảm ơn."

 

"Em nằm nghỉ một lát đi" Tạ Diệc Thanh nói, "Anh nấu xong món thanh đạm rồi sẽ gọi em. Nhà có thuốc không em?"

 

Khúc Hà Tinh lắc đầu: "Không, tôi định bụng trên đường đi làm sẽ ghé mua một ít."

 

Kết quả là không đi được.

 

Tạ Diệc Thanh đưa tay sờ lên mặt cậu, ánh mắt chan chứa sự đau lòng và thương xót: "Anh cho người mang đến."

 

Khúc Hà Tinh: "Được không?"

 

"Dĩ nhiên là được." Tạ Diệc Thanh đáp một cách đương nhiên: "Anh trả lương mà."

 

Thôi được rồi, cái này thì đúng là không thể phản bác được. Dù sao Tạ Diệc Thanh cũng là sếp, người làm công lẽ nào lại từ chối được?

 

Khúc Hà Tinh sờ mũi, lòng hơi áy náy. Dù sao thì người ta chạy một chuyến cũng là vì cậu bị ốm.

 

Khúc Hà Tinh quay người định đi ra ngoài thì bị Tạ Diệc Thanh gọi lại.

 

"Hả?" Cậu quay đầu lại, chớp chớp đôi mắt to tròn. Ngoài giọng nói nghe có vẻ hơi yếu ớt ra thì mọi thứ đều rất đáng yêu: "Sao thế?"

 

Tạ Diệc Thanh nín thở, nhanh chóng hoàn hồn, nhắc nhở cậu: "Tinh Tinh, ngoài trời đang mưa đấy."

 

"Tôi không lạnh." Khúc Hà Tinh nói.

 

Tạ Diệc Thanh: "Anh thấy em lạnh, mặc thêm áo dày một chút được không?"

 

Khúc Hà Tinh im lặng hai giây, rồi bật cười thành tiếng: "Có ai như anh không?"

 

"Có chứ." Tạ Diệc Thanh cầm lại chiếc xẻng tiếp tục xào rau: "Anh chính là người như thế đấy."

 

Khúc Hà Tinh khẽ hừ một tiếng, vào phòng ngủ thay một bộ đồ hơi dày hơn một chút, rồi ra sofa ngồi xem ti vi.

 

Xem chưa được bao lâu thì cơm nước đã được dọn lên bàn.

 

Khúc Hà Tinh vốn thích ăn, vừa chạy đến bàn ăn nhìn một cái, mặt mày liền ỉu xìu. Nhưng thân là kẻ ăn nhờ, cậu không có tư cách kén chọn, đành ngồi vào chỗ mà chẳng có chút khẩu vị nào.

 

Lúc ốm miệng vốn đã nhạt nhẽo, lại còn phải ăn thanh đạm thế này. Khúc Hà Tinh ngước mắt nhìn Tạ Diệc Thanh.

 

Bị ánh mắt oán trách của em nhìn đến buồn cười, Tạ Diệc Thanh lại không nén nổi lòng thương, ngồi xuống đối diện giải thích một câu: "Em ốm thì phải ăn thanh đạm một chút, mới mau khỏi."

 

"Có phải là hơi thanh đạm quá rồi không?" Khúc Hà Tinh gắp một cọng cải thảo: "Bị ốm cần phải bổ sung dinh dưỡng chứ."

 

Tạ Diệc Thanh không hề lay chuyển, nói: "Đợi em khỏi bệnh, muốn ăn gì anh cũng làm cho."

 

Xem ra chuyện ăn gà rán là bất khả thi rồi. Khúc Hà Tinh lùi một bước để tiến hai bước: "Vậy ăn lẩu được chứ?"

 

Tạ Diệc Thanh vừa định mở miệng thì đã bị Khúc Hà Tinh cắt ngang: "Lẩu cà chua, được không? Món này không cay."

 

Nhìn bộ dạng Khúc Hà Tinh cố gắng tranh thủ để được ăn lẩu, cuối cùng Tạ Diệc Thanh cũng bật cười thành tiếng: "Chiều anh làm cho em."

 

Chỉ cần đối thủ là Khúc Hà Tinh, Tạ Diệc Thanh chưa bao giờ thắng.

 

Lúc này Khúc Hà Tinh mới vui vẻ trở lại, ăn cơm cũng thấy ngon miệng hơn một chút.

 

Cậu vừa ăn vừa liếc trộm Tạ Diệc Thanh ở phía đối diện.

 

Tối qua người này cứ một mực muốn cậu đồng ý hẹn hò, thậm chí còn đề xuất cả giai đoạn yêu thử, chỉ để cậu chấp nhận. Vậy mà hôm nay gặp lại lại không hề nhắc đến một lời.

 

Anh đang định làm gì đây?

 

Hối hận rồi à?

 

Chắc là không thể nào, Tạ Diệc Thanh không phải là người dễ dàng bỏ cuộc.

 

Cậu bị ốm nên anh tạm hoãn lại?

 

Thôi kệ, mặc kệ anh!

 

Khúc Hà Tinh thở dài, muốn ra sao thì ra, chuyện tình cảm cứ để thuận theo tự nhiên là được, cảm nhận của bản thân vẫn quan trọng hơn.

 

Tạ Diệc Thanh vốn đang chuyên tâm ăn cơm, nghe Khúc Hà Tinh thở dài liền lập tức đặt đũa xuống, hỏi: "Sao thế em? Có chỗ nào không khỏe à?"

 

Sự lo lắng trong mắt Tạ Diệc Thanh gần như sắp tràn ra ngoài. Chỉ cần Khúc Hà Tinh nói không khỏe ở đâu, anh sẽ lập tức đưa cậu đến bệnh viện.

 

"Anh đừng căng thẳng thế" Khúc Hà Tinh nói, "Tôi chỉ đang than là mình bị ốm mà anh còn quản tôi, không cho tôi ăn cái này cái kia, làm tôi càng khó chịu hơn thôi."

 

"Thật không?" Giọng Tạ Diệc Thanh nghiêm túc: "Tinh Tinh, khó chịu phải nói ra, không được nhịn."

 

"Ừm" Khúc Hà Tinh cúi đầu ăn cơm.

 

Ăn xong, Tạ Diệc Thanh dọn dẹp sạch sẽ, thấy Khúc Hà Tinh cuộn mình trong chăn lông, nằm nghiêng ngả trên sofa, chán chường chuyển kênh liên tục, cũng chẳng biết là muốn xem gì.

 

Từ góc nhìn của Tạ Diệc Thanh, Khúc Hà Tinh trông như một cục bông trắng tròn vo, thỉnh thoảng còn chu môi thơm Khê Khê một cái, đáng yêu vô cùng.

 

Tạ Diệc Thanh rất khó kiềm chế bản thân. Đến khi anh kịp phản ứng thì đã ôm cả người lẫn chăn của Khúc Hà Tinh vào lòng rồi.

 

Ban đầu Khúc Hà Tinh hơi cứng người, sau đó cả người thả lỏng, ngoan ngoãn nằm trong lòng Tạ Diệc Thanh.

 

Tạ Diệc Thanh đưa tay ra, miết nhẹ theo đường nét ngũ quan của Khúc Hà Tinh, cuối cùng trầm giọng nói: "Anh muốn hôn em."

 

"Tôi vẫn chưa đồng ý hẹn hò với anh" Khúc Hà Tinh nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tạ Diệc Thanh: "Anh không được hôn tôi."

 

Tạ Diệc Thanh nhìn người trong lòng mà mình ngày đêm mong nhớ, khẽ thở ra một hơi, nhắm mắt lại, khẽ nói: "Hôm nay em bị ốm, thật ra anh muốn cho em thêm chút thời gian để em suy nghĩ kỹ xem có nên ở bên anh không, nhưng mà..."

 

Tạ Diệc Thanh ngập ngừng, rồi nói tiếp: "Anh thật sự không nhịn được."

 

"Khúc Hà Tinh, anh không nhịn được." Tạ Diệc Thanh áp trán mình lên trán Khúc Hà Tinh, giọng nói khàn đặc đến khó tin: "Anh không ngủ được, cũng ăn không ngon, ngoài em ra anh chẳng nghĩ được gì khác."

 

Khúc Hà Tinh không động đậy. Đợi Tạ Diệc Thanh nói xong, một lúc lâu sau cậu mới từ từ đưa tay lên, vòng qua cổ anh.

 

Cả người Tạ Diệc Thanh chấn động, anh từ từ ngẩng đầu, không thể tin được mà nhìn Khúc Hà Tinh, cố gắng hiểu ý của cậu.

 

Khúc Hà Tinh mỉm cười, mày mắt cong cong, vô cùng quyến rũ, hỏi: "Sao thế?"

 

Tạ Diệc Thanh: "Là... điều anh đang nghĩ phải không?"

 

"Ý anh hiểu là ý gì?" Khúc Hà Tinh buông anh ra, nằm lại trên sofa.

 

Tạ Diệc Thanh không trả lời, dùng sức nhấc bổng cậu lên, đặt ngay ngắn trên đùi mình.

 

Khúc Hà Tinh vừa định động đậy, Tạ Diệc Thanh đã vòng tay ra sau giữ chặt hai tay cậu lại, ghé sát vào.

 

"Tinh Tinh, cho anh hôn em."

 

Sức của Tạ Diệc Thanh quá lớn, Khúc Hà t*nh h**n toàn không thể cử động, chỉ đành mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Hơn nữa, người này có lẽ đã khao khát quá lâu, động tác vô cùng nhanh chóng.

 

Lời vừa dứt, anh đã áp sát, hôn lên môi Khúc Hà Tinh một cách mạnh mẽ không cho phép chối từ.

 

Khúc Hà Tinh cứng người trong thoáng chốc, rồi từ từ nhắm mắt lại.

 

Bình Luận (0)
Comment