Tỉnh Táo Rồi Không Làm Lốp Xe Dự Phòng Công Nữa!

Chương 34

Ban đầu, nụ hôn của Tạ Diệc Thanh rất vội vã, không theo một quy tắc nào, khiến Khúc Hà Tinh cảm thấy hơi đau. Nhưng sau đó không biết vì sao, anh đột nhiên dịu dàng hẳn đi, tựa như đang thưởng thức một miếng thạch mềm, vừa muốn nghiền nát lại vừa không nỡ.

 

Khúc Hà Tinh ngồi trên đùi Tạ Diệc Thanh đón nhận nụ hôn của anh, cho đến khi phát hiện tay người này bắt đầu không yên phận.

 

Một đôi tay to khỏe ghì chặt lấy eo cậu, thỉnh thoảng còn nhéo nhẹ.

 

Lúc nãy Tạ Diệc Thanh bế cậu ngồi lên đùi, cũng không để ý đến tư thế, khiến hai chân dài của cậu bị gập sang hai bên. Ngồi một lúc thì không sao, nhưng lâu dần, chân Khúc Hà Tinh khó chịu đến phát đau.

 

Cậu đưa tay đẩy Tạ Diệc Thanh, nhưng người này có lẽ tưởng cậu đang giãy giụa nên càng ôm chặt hơn. Khúc Hà Tinh khó chịu hừ một tiếng, rồi cắn mạnh lên môi Tạ Diệc Thanh.

 

"Em sao thế?" Tạ Diệc Thanh buông cậu ra, đưa tay quệt môi, nhìn thấy một giọt máu đỏ tươi.

 

Khúc Hà Tinh cũng nhìn thấy, trong lòng thoáng chốc có chút áy náy. Nhưng nghĩ đến việc vừa rồi anh chỉ mải mê hôn mà chẳng hề để ý đến cảm nhận của mình, cậu lại chẳng thấy có lỗi nữa.

 

"Chân em đau." Nói xong, Khúc Hà Tinh định trèo xuống khỏi đùi Tạ Diệc Thanh, không ngờ anh lại không cho, chỉ đổi một tư thế khác, bế cậu gọn trong lòng theo kiểu bế em bé.

 

Khúc Hà Tinh vừa xấu hổ vừa tức giận: "Anh thả em xuống!"

 

Tạ Diệc Thanh không nói gì, chỉ vùi đầu vào hõm cổ cậu, hít một hơi thật sâu.

 

"..." Khúc Hà Tinh liếc người bên cạnh, bất lực cười: "Anh có cần phải... khoa trương đến thế không?"

 

Tạ Diệc Thanh lại thấy chẳng hề khoa trương chút nào. Anh khẽ thở ra, trầm giọng nói: "Em không biết anh đã mong chờ khoảnh khắc này bao lâu đâu. Đây đã là kiềm chế lắm rồi."

 

Khúc Hà Tinh nghĩ đến điều gì đó, cười hỏi: "Vậy bộ dạng không kiềm chế của anh là như thế nào?"

 

Ánh mắt Tạ Diệc Thanh tối lại, không rõ cảm xúc. Anh suy nghĩ hai giây rồi quyết định nói thật.

 

"Sẽ nhốt em lại, chỉ một mình anh được ngắm."

 

Khúc Hà Tinh không hề nghi ngờ rằng anh đang nói đùa.

 

Vẻ mặt của Tạ Diệc Thanh không giống đang nói đùa chút nào, mà là thật sự có khả năng sẽ làm vậy.

 

Khúc Hà Tinh im lặng không nói gì.

 

Tạ Diệc Thanh ôm người trong lòng chặt hơn một chút: "Em sợ không?"

 

Thật lòng mà nói, Khúc Hà Tinh không hề sợ.

 

"Anh sẽ làm vậy sao?" Cậu nhìn thẳng vào mắt Tạ Diệc Thanh.

 

Tạ Diệc Thanh cụp mắt xuống: "Sẽ không."

 

Anh thích Khúc Hà Tinh, mà Khúc Hà Tinh em chắc chắn sẽ không thích cảm giác bị giam cầm.

 

Hơn nữa, Tạ Diệc Thanh nhìn sâu vào người đã khiến anh say mê. Em rực rỡ như vậy, anh không muốn nhìn thấy một đóa hoa xinh đẹp phải tàn úa, không muốn làm Khúc Hà Tinh buồn lòng.

 

Khúc Hà Tinh hỏi: "Tại sao?"

 

Tạ Diệc Thanh ngẩng đầu, đặt lên cằm cậu những nụ hôn vụn vặt: "Không muốn làm em không vui."

 

Khúc Hà Tinh bị anh hôn đến nhột, không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Em nhột."

 

"Anh cứ ngỡ mình đang mơ." Tạ Diệc Thanh không thể kiềm chế được mong muốn gần gũi với em, muốn ôm em, muốn hôn em.

 

Có lẽ vì trước đây đã tưởng tượng quá nhiều lần, nên đến bây giờ anh vẫn luôn cảm thấy không chân thực, cứ mãi lo được lo mất.

 

Khúc Hà Tinh suy nghĩ một lát, rồi nghiêm túc hỏi anh: "Em làm gì thì sẽ khiến anh cảm thấy khá hơn?"

 

"Em cũng hôn anh đi." Tạ Diệc Thanh nói.

 

"Anh là quái vật nghiện hôn à?" Khúc Hà Tinh cũng hết cách: "Sao lại thích hôn thế nhỉ."

 

Câu này Khúc Hà Tinh cảm thấy Tạ Diệc Thanh đã nói vô số lần rồi.

 

"Chỉ là muốn thân mật với em hơn một chút." Tạ Diệc Thanh đưa tay vuốt nhẹ lên má Khúc Hà Tinh.

 

"Thôi được rồi." Khúc Hà Tinh khẽ thở dài, nghiêng đầu qua hôn lên má Tạ Diệc Thanh một cái, phát ra một tiếng "chụt" thật kêu.

 

Hôn xong, cậu lại nghĩ ngợi, rồi ghé sát lại cắn một cái, để lại một dấu răng nhàn nhạt.

 

Cắn xong còn đắc ý ngắm nghía một lúc, hỏi: "Anh đau không?"

 

Tạ Diệc Thanh sờ sờ, chạm vào dấu răng: "Không đau. Bên này có cần cắn không?"

 

Khúc Hà Tinh: "Anh tưởng là hình đối xứng à, hai bên đều phải cắn cho giống nhau."

 

Tạ Diệc Thanh chỉ cười, áp trán vào trán cậu, cẩn thận kiểm tra lại nhiệt độ.

 

"Em còn khó chịu không?"

 

Khúc Hà Tinh: "Khó chịu chứ. Anh đâu phải là thuốc, yêu đương mà cũng chữa được bệnh à?"

 

Khúc Hà Tinh vừa nói vậy, Tạ Diệc Thanh liền nhìn cậu chằm chằm, nụ cười trên môi càng lúc càng rạng rỡ. Có thể thấy anh thật sự rất vui, ý cười tràn ngập nơi đuôi mày khóe mắt.

 

Anh cười mãi không dừng được. Khúc Hà Tinh khoanh tay, mặt không cảm xúc nhìn anh: "Có gì đáng cười à?"

 

Tạ Diệc Thanh nói: "Tinh Tinh, em lặp lại câu vừa rồi được không?"

 

"Có gì đáng cười?" Khúc Hà Tinh lại hỏi một lần nữa.

 

"Câu trước đó."

 

Câu trước đó?

 

Khúc Hà Tinh nhớ ra rồi, tức thì có chút cạn lời, lắc đầu từ chối: "Câu đó có gì hay mà phải lặp lại, em không muốn."

 

Tạ Diệc Thanh nói: "Anh xin em đó."

 

"Anh... còn đâu dáng vẻ của Tạ tổng nữa?" Khúc Hà Tinh phàn nàn.

 

Tạ Diệc Thanh: "Anh không phải là bạn trai của em sao?"

 

"Phải ạ." Khúc Hà Tinh gật đầu, nhướng mày hỏi anh: "Câu vừa rồi còn cần lặp lại nữa không?"

 

"Không cần nữa." Tạ Diệc Thanh lại một lần nữa hôn lên môi Khúc Hà Tinh.

 

Khúc Hà Tinh mặc cho anh hôn, trong lòng thở ra một hơi thật dài.

 

Người bạn trai này có phải là hơi dính người quá rồi không?

 

Nhưng hôn chưa được bao lâu thì chuông cửa vang lên.

 

Tạ Diệc Thanh đặt Khúc Hà Tinh xuống sofa, lại lấy chăn quấn cậu lại kín mít rồi mới đứng dậy ra mở cửa.

 

Ngoài cửa là trợ lý được gọi đến giao thuốc đột xuất. Anh ta đưa thuốc cho sếp mình rồi hỏi thêm: "Tạ tổng, còn có việc gì khác không?"

 

Tạ Diệc Thanh nhận lấy thuốc xem qua một lượt: "Có việc gì cứ báo cho tôi ngay."

 

Trợ lý có lẽ đã hiểu ý. Sếp của anh ta hôm nay không có ý định đến công ty. Anh ta ta rất biết điều, không nói thêm một lời thừa thãi nào, quay người rời đi.

 

Tạ Diệc Thanh dựa theo ghi chú sử dụng thuốc mà trợ lý gửi, chuẩn bị cho Khúc Hà Tinh uống thuốc.

 

Khúc Hà Tinh vừa nhìn thấy thứ trong tay Tạ Diệc Thanh, sắc mặt liền thay đổi, nghiêm túc nhìn anh, nói: "Em nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi, không cần uống thuốc đâu."

 

Tạ Diệc Thanh nhìn bộ dạng như gặp phải kẻ thù của cậu, cuối cùng cũng biết vì sao cậu không muốn đến bệnh viện rồi.

 

Anh thật không ngờ Khúc Hà Tinh lại sợ uống thuốc.

 

"Em sợ đắng à?" Tạ Diệc Thanh hỏi.

 

Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng Khúc Hà Tinh thật sự rất sợ uống thuốc và tiêm chích.

 

Bất kể thuốc đắng hay ngọt, cứ nhìn thấy viên thuốc là cậu không thể nuốt trôi, mỗi lần uống thuốc cứ như mất đi nửa cái mạng.

 

"Em chỉ là không muốn uống thôi." Khúc Hà Tinh nhăn nhó.

 

Tạ Diệc Thanh cười, nhìn Khúc Hà Tinh mà cuối cùng cũng có chút cảm giác mình lớn hơn em bảy tuổi.

 

"Em ngoan nào." Tạ Diệc Thanh đưa tay điểm nhẹ lên đầu cậu, nói: "Uống thuốc mới mau khỏi được."

 

Khúc Hà Tinh: "Em có thể khỏi chậm một chút, em không sao đâu."

 

"Nhưng anh có sao." Tạ Diệc Thanh rót một ly nước, cầm mấy viên thuốc cần uống đặt cùng trước mặt Khúc Hà Tinh, nói: "Chỉ có ba viên thôi, uống vèo một cái là xong."

 

Nhìn ánh mắt không cho phép từ chối của Tạ Diệc Thanh, Khúc Hà Tinh hừ một tiếng, cầm thuốc lên uống từng viên một.

 

Uống xong thuốc, hốc mắt Khúc Hà Tinh đều đỏ lên.

 

Tạ Diệc Thanh nâng cằm cậu lên, hôn lên khóe mắt cậu, nói: "Giỏi quá, uống xong rồi này."

 

Khúc Hà Tinh bật cười thành tiếng, mắng: "Anh dỗ con nít đấy à!"

 

"Em ốm mà không chịu uống thuốc, không phải là con nít thì là gì?" Tạ Diệc Thanh cười trêu cậu.

 

Khúc Hà Tinh giận dỗi không thèm nhìn anh, cúi đầu trêu chọc Khê Khê.

 

Tạ Diệc Thanh cất ly và thuốc đi, quay lại rồi dùng sức bế bổng cậu lên.

 

Do Khúc Hà Tinh bị quấn như một cái kén, các tư thế khác đều không tiện, nên anh đành phải bế cậu theo kiểu bế em bé.

 

Khúc Hà Tinh không nhịn được đưa tay đấm nhẹ vào vai anh một cái: "Tạ Diệc Thanh, anh đừng có quá đáng!"

 

"Uống thuốc xong thì ngủ một giấc cho khỏe." Tạ Diệc Thanh vẫn cười, đắc ý như vừa làm được chuyện xấu: "Anh đi làm lẩu cà chua cho em nhé?"

 

Khúc Hà Tinh: "Nể mặt nồi lẩu cà chua, em tha cho anh."

 

Tạ Diệc Thanh bế cậu vào phòng ngủ, đắp chăn cẩn thận, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cậu: "Khúc Hà Tinh, Tinh Tinh, bạn trai của anh."

 

"Mau khỏe lại nhé." Anh nói: "Trông em đáng thương quá, anh đau lòng chết đi được."

 

"Anh sến chết đi được." Khúc Hà Tinh nhắm mắt lại.

 

Tạ Diệc Thanh không làm phiền cậu nữa, quay người rời đi để chuẩn bị món lẩu cà chua mà Khúc Hà Tinh muốn ăn.

 

Căn phòng bỗng chốc yên tĩnh trở lại, Khúc Hà Tinh mở mắt ra, lặng lẽ nhìn trần nhà ngẩn ngơ.

 

Cứ ngỡ sẽ không yêu đương nữa, không ngờ cuối cùng vẫn yêu. Khúc Hà Tinh thở dài một hơi, có lẽ cậu sẽ không bao giờ rút ra được bài học chăng?

 

Đi suốt chặng đường dài, đôi khi cậu thật sự rất sợ cảm giác một mình. Cậu khao khát một gia đình tốt đẹp, khao khát một mối quan hệ hôn nhân lành mạnh.

 

Xu hướng tính dục đã định sẵn rằng cậu sẽ không có hôn nhân, nhưng cậu vẫn khao khát những mối quan hệ tương tự, để tạo dựng một gia đình nhỏ chỉ thuộc về riêng mình.

 

Bản tính là thế, làm sao có ai lại không thích sự ấm áp cơ chứ?

 

Có lẽ cậu vẫn sẽ đi vào vết xe đổ lần trước, nhưng khi thấy sự kiên trì và chăm sóc tỉ mỉ của Tạ Diệc Thanh, cuối cùng cậu cũng động lòng.

 

Vừa là không nỡ từ chối, vừa là vì cậu vẫn còn khao khát tình yêu.

 

Khúc Hà Tinh nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Tạ Diệc Thanh, bất giác mỉm cười. Cậu bò dậy khỏi giường, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới.

 

Ngoài trời mây đen kịt, sắc trời âm u, mưa không nhỏ, kèm theo gió thổi cây cối trong vườn ngả nghiêng. Những vệt nước không ngừng chảy trên cửa sổ đan thành một tấm lưới, trông khá nghệ thuật.

 

Khúc Hà Tinh cầm điện thoại lên ghi lại khoảnh khắc này. Rất nhanh sau đó, một chiếc ô đen xuất hiện ở dưới lầu.

 

Từ góc này nhìn xuống, không thể thấy người dưới ô, chỉ có thể thấy chiếc ô đen đang bung nở.

 

Dù vậy, Khúc Hà Tinh vẫn nhận ra người dưới ô là Tạ Diệc Thanh, đang đi chuẩn bị bữa tối cho cậu.

 

Tạ Diệc Thanh ngồi vào xe, yên lặng một lúc, từ từ hồi tưởng lại mọi chuyện vừa xảy ra. Niềm vui sướng tột độ dâng lên trong lòng, nụ cười nơi khóe môi không sao nén xuống được, anh đành mặc kệ nó.

 

Hồi tưởng xong, anh mới khởi động xe chuẩn bị đi. Trước khi đi, anh hạ cửa kính xe xuống, nhìn về phía nhà Khúc Hà Tinh.

 

Từ góc này, anh không nhìn thấy gì cả, nhưng Tạ Diệc Thanh luôn cảm thấy ở đó dường như có một người đang đứng.

 

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Khúc Hà Tinh, rất nhanh đã có người bắt máy.

 

"Tinh Tinh." Tạ Diệc Thanh gọi tên cậu, đợi một lát mới lên tiếng: "Có phải em không chịu ngủ ngoan không?"

 

Khúc Hà Tinh nhướng mày, liếc nhìn điện thoại, hỏi: "Sao anh nói vậy?"

 

"Anh thấy em đứng ở cửa sổ." Tạ Diệc Thanh cười nói.

 

Khúc Hà Tinh theo phản xạ lùi lại hai bước, muốn tránh khỏi tầm mắt của Tạ Diệc Thanh, phản bác: "Em làm gì có!"

 

Nếu cậu không lùi lại hai bước, Tạ Diệc Thanh còn chưa chắc chắn, nhưng tiếng bước chân quá rõ ràng, anh muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được.

 

"Em đừng để bị cảm lạnh đấy." Tạ Diệc Thanh không vạch trần, ngược lại còn cười dặn dò cậu.

 

"Anh yên tâm đi." Khúc Hà Tinh hậm hực: "Em không có lạnh chết được đâu!"

Bình Luận (0)
Comment