Tỉnh Táo Rồi Không Làm Lốp Xe Dự Phòng Công Nữa!

Chương 35

Cuối cùng, nồi lẩu đúng là đã làm xong, chỉ có điều Tạ Diệc Thanh không thể ở lại cùng ăn. Có một cuộc họp quan trọng mà anh bắt buộc phải tham dự.

 

Tạ Diệc Thanh đành phải rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò: "Em không được lén bỏ ớt vào đấy."

 

"Dạ." Khúc Hà Tinh nhanh nhảu đồng ý.

 

Tạ Diệc Thanh lắc đầu, đặt một nụ hôn lên trán cậu rồi rời đi.

 

Sếp lớn vừa đi, bé quỷ liền giở trò.

 

Khúc Hà Tinh nghĩ ngợi một lát, rồi lấy bát ăn của Khê Khê đặt cạnh bàn. Một cao một thấp, coi như cũng có bạn ăn cùng.

 

Cứ như vậy ăn được hai miếng, cậu vẫn cảm thấy chưa đã thèm, cuối cùng không nhịn được mà vào bếp cắt hai quả ớt hiểm cho vào đĩa chấm.

 

Quả nhiên, ớt vừa cho vào, nồi lẩu hôm nay lập tức có hồn. Khúc Hà Tinh thậm chí còn ăn thêm cả một bát cơm.

 

Ăn cơm xong, Khúc Hà Tinh thay một bộ đồ khác, mang theo thuốc Tạ Diệc Thanh đã chuẩn bị cho cậu rồi đến tiệm thủ công.

 

Thay vì ở nhà cả ngày, chi bằng đi làm một món đồ thủ công nhỏ, thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn một chút.

 

Mưa gió đã ngớt hơn lúc nãy, người đi đường không nhiều, ai nấy đều vội vã. Những bông hoa quế trên cành bị mưa đánh rụng xuống đất, hương thơm lan tỏa ngào ngạt.

 

Khúc Hà Tinh ngồi xổm xuống nhặt một nắm hoa quế lớn, gói vào khăn giấy rồi cất vào túi. Mãi cho đến khi ngồi vào xe taxi, thỉnh thoảng cậu vẫn ngửi thấy hương hoa quế thoang thoảng từ trong túi bay ra.

 

Hôm nay trước cửa tiệm không có ai đang chờ. Khúc Hà Tinh mở cửa bước vào, tìm một chỗ ngồi xuống, lấy tấm ảnh trên điện thoại ra và bắt đầu làm món thủ công cho ngày hôm nay.

 

Kiếp này cài hoa, kiếp sau xinh đẹp.

 

Cài vành trâm hoa, lúc nhìn thấy hình ảnh trên mạng, cậu đã thấy nó rất đẹp, nghĩ rằng nếu có cơ hội nhất định phải đi chụp một lần, dùng đôi mắt để ghi lại vẻ đẹp của những đóa trâm hoa.

 

Chỉ tiếc là, đến tận bây giờ cậu vẫn chưa thể đi được một lần nào. Nhưng bây giờ, cậu có thể tự tay làm ra những đóa trâm hoa, đợi đến lúc đi sẽ cài chính chiếc trâm do mình làm.

 

Khúc Hà Tinh chọn dùng hoa mẫu đơn và hoa đồng tiền. Làm bằng thủy tinh có độ khó cao hơn, phải kiểm soát tốt nhiệt độ và lực tay, trong quá trình kéo thủy tinh, chỉ một chút sơ sẩy là có thể làm hỏng.

 

Cánh hoa đồng tiền vừa nhỏ vừa nhiều, còn dáng hoa mẫu đơn thì lớn hơn, nhưng cánh hoa lại đa dạng, quá trình nung đốt rất khó, đều là những loại hoa thử thách tay nghề.

 

Khúc Hà Tinh nung hoa đồng tiền trước. Hoa đồng tiền có thể coi là loài hoa cậu yêu thích nhất, màu sắc đa dạng lại rất đẹp. Nếu trồng cả một cánh đồng lớn, đến lúc nở hoa chỉ cần liếc mắt một cái chắc chắn sẽ kinh ngạc vô cùng.

 

Việc nung đốt đối với Khúc Hà Tinh không quá khó, cái khó là số lượng cần phải làm.

 

Lớp hoa ở tầng dưới cùng cần dùng những bông hoa nhỏ hơn, làm rất tốn công và hại mắt.

 

Làm đến cuối cùng, mắt Khúc Hà Tinh cay xè không chịu nổi. Không biết có phải do đang bị ốm không mà cậu thấy đầu đau óc choáng váng, đành phải dừng lại nghỉ một lát.

 

Tuy cơ thể không khỏe, nhưng may mắn là những bông hoa cậu vừa làm xong chất lượng đều rất tốt, trông rất đẹp.

 

Khúc Hà Tinh không làm khó bản thân, cậu cất những bông hoa nhỏ đã làm xong đi, sau đó cắt ghép lại quá trình làm thành video, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Cuối cùng cũng không lãng phí một ngày.

 

Khúc Hà Tinh không vội về nhà, mà tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vừa ngắm mưa vừa đăng nhập vào xiaohongshu xem phản ứng của mọi người với video hoa mai đăng ngày hôm qua.

 

Còn chưa kịp bấm vào, có người gõ nhẹ hai cái lên tấm kính. Khúc Hà Tinh quay đầu lại, phát hiện là Thẩm Ước.

 

Kể từ lần khai trương xưởng thủ công, cậu đã rất lâu không gặp Thẩm Ước. Khúc Hà Tinh mỉm cười, vẫy tay với người bên ngoài cửa kính.

 

Thẩm Ước cũng cười đáp lại, thu ô rồi bước vào tiệm, ngồi xuống đối diện Khúc Hà Tinh, nói: "Em đúng là biết hưởng thụ đấy."

 

"Anh Thẩm Ước." Đôi mắt Khúc Hà Tinh cong cong: "Lâu rồi không gặp."

 

"Đúng là lâu rồi không gặp." Thẩm Ước đưa mắt nhìn một vòng quanh tiệm. "Lần trước tiệm còn trống trơn, đến hôm nay đã có rất nhiều tác phẩm thủ công rồi."

 

"Có một phần là của khách hàng." Khúc Hà Tinh nói: "Làm xong họ để ở đây, hôm khác đến lấy."

 

Phần lớn đồ để ở tiệm là các tác phẩm gốm sứ. Quá trình nung hơi lâu, sau khi nung xong Khúc Hà Tinh sẽ gọi điện thông báo cho khách đến lấy.

 

"Làm ăn không tệ nhỉ, ông chủ Khúc." Thẩm Ước trêu cậu.

 

Khúc Hà Tinh hơi ngượng ngùng, đứng dậy rót cho Thẩm Ước một ly nước, hỏi: "Sao hôm nay anh lại có thời gian qua đây?"

 

Thẩm Ước gõ gõ lên ly, uống một ngụm trà rồi mới nói: "Ngày nào anh cũng đi qua đây, thấy em bận quá nên không vào làm phiền."

 

Mấy ngày nay Khúc Hà Tinh đúng là có hơi bận, cũng không để ý đến chuyện khác. Nghe Thẩm Ước nói vậy, cậu có chút ngại ngùng cười cười: "Xin lỗi, là do em không để ý."

 

Thẩm Ước nhìn Khúc Hà Tinh hai giây, không nhịn được mà bật cười, một lúc lâu sau mới nói: "Sao lại còn xin lỗi thế, em bận công việc thì xin lỗi làm gì."

 

Khúc Hà Tinh mím môi: "Anh Thẩm Ước!"

 

"Được rồi, không đùa với em nữa." Thẩm Ước nói: "Giọng vốn đã nghe đáng thương rồi, trêu em nữa lại giống như anh đang bắt nạt em vậy."

 

Giọng Khúc Hà Tinh hơi khàn, nhưng cũng chỉ là một chút thôi: "Không sao đâu, cảm nhẹ thôi mà, nhanh khỏi thôi."

 

"Uống thuốc chưa?" Thẩm Ước dặn dò: "Nhớ uống thuốc đúng giờ đấy."

 

Khúc Hà Tinh: "Sao ai cũng như anh vậy."

 

Quả nhiên vẫn là người cùng độ tuổi thì dễ có chủ đề chung hơn?

 

"Còn ai cũng như vậy nữa?" Thẩm Ước nhướng mày, ra vẻ hóng chuyện, ghé sát lại gần Khúc Hà Tinh, khẽ hỏi.

 

"..."

 

Khúc Hà Tinh cúi đầu mỉm cười, có chút e thẹn, ngại không dám mở lời.

 

Thẩm Ước: "Yêu rồi à?"

 

Thẩm Ước nghĩ đến chuyện hôm đó bị ép xem kịch hay trên đường, cau mày: "Hay là hòa giải với cậu trai hôm đó rồi?"

 

Thẩm Ước nói: "Vốn dĩ là người ngoài cuộc, anh không nên xen vào chuyện tình cảm của em, nhưng với tư cách là một người bạn, anh muốn nhắc nhở em, chuyện tình cảm đừng nên quá qua loa, hãy tìm hiểu và quan sát nhiều hơn. Cậu trai đó với em... em phải thận trọng."

 

Tuy Thẩm Ước không nói thẳng ra là cậu và Bạch Li không hợp nhau, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều thể hiện ý đó.

 

"Sao anh nhìn ra được vậy?" Khúc Hà Tinh cười, không nén nổi tò mò.

 

"Cảm giác." Thẩm Ước mỉm cười, không nói rõ.

 

"Anh Thẩm Ước."

 

Khúc Hà Tinh tò mò quá đỗi, bèn mềm giọng làm nũng.

 

Thẩm Ước im lặng một lúc, cuối cùng vẫn mở lời.

 

"Gã không tin tưởng em." Thẩm Ước nghĩ một lát rồi nói thêm: "Phản ứng của gã lúc đó cũng cho anh biết rằng em không hề thích gã."

 

"Vậy thì làm sao em có thể quay lại với gã được chứ." Khúc Hà Tinh phàn nàn.

 

"Không loại trừ khả năng em ngốc." Thẩm Ước uống cạn ly trà trong một hơi.

 

Khúc Hà Tinh chống cằm cười: "Em đâu có ngốc đến thế."

 

...

 

Ít nhất thì bây giờ cậu không còn ngốc như vậy nữa.

 

Khúc Hà Tinh đổi chủ đề: "Hôm nay anh đến là có việc gì sao?"

 

Thẩm Ước vốn định đến làm một chiếc bình hoa, nhưng nhìn Khúc Hà Tinh một lượt rồi lắc đầu, nói: "Để hôm khác đi, hôm nay ông chủ Khúc trông đáng thương quá, ốm yếu dặt dẹo."

 

"Em không sao, chỉ ngồi thôi cũng không tốn sức lắm đâu." Khúc Hà Tinh nói: "Về nhà nằm em còn thấy mệt hơn."

 

Thẩm Ước thấy dáng vẻ của cậu không giống nói đùa, liền nói rõ mục đích đến đây. Sau khi chọn xong dáng bình, anh ta bắt đầu chính thức làm bình hoa.

 

Thẩm Ước là người mới, chưa từng làm bao giờ, Khúc Hà Tinh bèn khiêng một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi đối diện, từng bước chỉ cho anh ta.

 

"Anh làm để tự dùng à?" Khúc Hà Tinh hỏi.

 

Thẩm Ước chỉ cần lơ đãng một chút là bình hoa sẽ hỏng ngay. Mãi một lúc sau mới tranh thủ trả lời cậu: "Tặng người khác."

 

"Lần trước tặng hoa hồng." Khúc Hà Tinh ra vẻ suy tư, lẩm bẩm: "Lần này tặng bình hoa, bình hoa không phải là dùng để cắm hoa hồng đấy chứ?"

 

Thẩm Ước dừng tay, nhìn Khúc Hà Tinh cười: "Ông chủ Khúc, em có phải là hơi nhiều chuyện quá rồi không?"

 

"Anh Thẩm Ước." Khúc Hà Tinh nhìn chằm chằm Thẩm Ước, có chút cạn lời: "Anh vừa mới thăm dò em xong, rốt cuộc ai trong chúng ta mới là người nhiều chuyện hả!"

 

"Tặng cho cùng một người." Thẩm Ước cúi đầu chiến đấu với cục đất sét trong tay, nói: "Bông hồng đẹp như vậy lại thiếu một chiếc bình hoa."

 

"Ồ." Khúc Hà Tinh "chậc" một tiếng, trêu chọc: "Không nhìn ra nha, anh Thẩm Ước cũng có tâm ra phết."

 

"Chuyện này có ai mà không dốc lòng sao?" Nói xong câu này, Thẩm Ước bất cẩn run tay một cái, cả chiếc bình bị nứt một đường lớn ngay chính giữa, coi như hỏng bét.

 

Thẩm Ước đờ người ra, không nỡ nhìn thẳng mà nhắm mắt lại.

 

Sự cố xảy ra quá đột ngột, Khúc Hà Tinh cũng ngẩn người một lúc, chẳng còn tâm trạng đâu mà phản bác câu nói vừa rồi của Thẩm Ước nữa.

 

"Lần đầu làm mà được như vậy là đẹp lắm rồi. Người mới ai cũng làm hỏng mấy lần, từ từ rồi lần sau chắc chắn sẽ thành công." Khúc Hà t*nh h**n hồn, lập tức an ủi.

 

Thẩm Ước bất lực, bắt đầu làm lại. Nhưng không biết tại sao, anh ta thử đi thử lại vẫn thất bại, không nhịn được mà thở dài một hơi.

 

Khúc Hà Tinh nhìn mà thấy buồn cười, bèn đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Ước, chỉ cho anh ta cách dùng lực sao cho dễ hơn.

 

Lần này cuối cùng cũng tiến bộ hơn nhiều, trên mặt Thẩm Ước đã có chút ý cười. Khúc Hà Tinh khen ngợi: "Tuyệt quá, sắp thành công rồi!"

 

Thẩm Ước cạn lời, đang định đáp trả cậu một câu thì nghe thấy tiếng động ở cửa, hình như có người vào. Sự chú ý của anh ta đều dồn hết vào cục đất sét quý giá trong tay, không dám phân tâm, cũng không ngẩng đầu lên.

 

Khúc Hà Tinh ngước mắt nhìn, thấy Tạ Diệc Thanh đang gấp ô, liền hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

 

Tầm mắt Tạ Diệc Thanh lướt nhanh qua người đàn ông bên cạnh Khúc Hà Tinh, cuối cùng dừng lại trên người chàng trai, giọng dịu dàng: "Anh đến nhà em gõ cửa không có ai, nghĩ là em có thể ở đây nên qua xem thử."

 

"Anh có thể gọi điện thoại mà." Khúc Hà Tinh nói: "Muộn thế này rồi, em cũng sắp về rồi."

 

Trong lúc nói chuyện, Tạ Diệc Thanh đã đi đến bên cạnh Khúc Hà Tinh, hết sức tự nhiên đặt một nụ hôn nóng hổi lên má cậu.

 

"..." Khúc Hà Tinh ngây người trong giây lát, rồi ngẩng phắt lên lườm Tạ Diệc Thanh một cái.

 

Anh làm cái gì vậy!

 

Bên cạnh còn có người đấy!

 

"Trời mưa không an toàn, anh muốn đến đón em." Tạ Diệc Thanh không chỉ hành động táo bạo mà lời nói cũng vô cùng thẳng thắn, khiến Khúc Hà Tinh không tài nào chống đỡ nổi, đành liếc trộm Thẩm Ước đang chuyên tâm làm gốm.

 

Chắc là Thẩm Ước không để ý đâu nhỉ?

 

"Anh qua bên cạnh ngồi một lát đi, anh Thẩm Ước sắp xong rồi." Khúc Hà Tinh nghiến chặt răng, trừng Tạ Diệc Thanh một cái.

 

Ý muốn bảo anh đi chỗ khác ngồi trong mắt Khúc Hà Tinh đã quá rõ ràng, nhưng Tạ Diệc Thanh vẫn làm như không thấy, cứ đứng lì bên cạnh cậu không đi.

 

"Lần trước khai trương cũng không có dịp giao lưu nhiều với Thẩm tiên sinh." Tạ Diệc Thanh nói: "Hôm nay tình cờ có cơ hội, phải nói chuyện nhiều hơn mới phải."

 

Thẩm Ước không ngẩng đầu, chuyên tâm làm gốm: "Hôm nay e là tôi không có thời gian."

 

Ánh mắt Tạ Diệc Thanh tối sầm lại, anh nắm lấy tay Khúc Hà Tinh, giọng mềm đi gọi bạn trai mình: "Anh họp mấy tiếng đồng hồ rồi, Tinh Tinh ngồi với anh một lát đi mà."

 

Khúc Hà Tinh nhìn Tạ Diệc Thanh đang giở trò, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, bất giác thấy buồn cười. Cậu ghé sát vào tai anh, thì thầm bằng hơi: "Tạ tổng, anh ngoan một chút đi, em đang làm việc đấy."

Bình Luận (0)
Comment