Tỉnh Táo Rồi Không Làm Lốp Xe Dự Phòng Công Nữa!

Chương 39

Khúc Hà Tinh sững người, cơn buồn ngủ vơi đi một chút, cậu nhìn người đàn ông đang cúi xuống hôn mình.

 

Ba chữ này đối với Khúc Hà Tinh rất nặng nề, thế nên cậu không bao giờ dễ dàng nói ra. Cậu rất ít khi bày tỏ tình cảm với người khác, cũng chưa từng có ai nói với cậu câu này.

 

Cậu hé miệng, nhưng cuối cùng vẫn không trả lời Tạ Diệc Thanh, chỉ chu môi nhắm mắt lại, ra hiệu cho Tạ Diệc Thanh hôn mình.

 

Bạn trai nhỏ chủ động dâng đến tận miệng, Tạ Diệc Thanh đương nhiên sẽ không từ chối. Anh ngậm lấy đôi môi mỏng của cậu, m*t lấy m*t để, cho đến khi đôi môi hồng nhạt trở nên đậm màu, hơi thở không thông suốt mới dừng lại.

 

Tạ Diệc Thanh trán kề trán Khúc Hà Tinh, hít thở một lúc mới lên tiếng: "Bé yêu, có muốn ra ngoài chơi không?"

 

Khúc Hà Tinh: "Dạ?"

 

Giọng em nhuốm đầy vẻ buồn ngủ, Tạ Diệc Thanh không muốn làm phiền em nghỉ ngơi nên không nói tiếp, anh hạ giọng dỗ em ngủ.

 

Khúc Hà Tinh nhanh chóng ngủ say, Tạ Diệc Thanh cũng không rời đi. Anh lặng lẽ ngồi bên giường, ánh mắt đặt trên người cậu, một giây cũng không nỡ rời đi, cho đến khi trăng l*n đ*nh đầu mới đóng cửa rời khỏi.

 

Mãi cho đến khi ngồi vào xe, trong đầu Tạ Diệc Thanh vẫn là đủ mọi dáng vẻ của Khúc Hà Tinh.

 

Dáng vẻ lúc ăn, lúc ngủ, và cả dáng vẻ không một mảnh vải che thân nằm bên cạnh mình, đuôi mắt đỏ hoe.

 

Em lúc đó gợi cảm vô cùng, mày khẽ nhíu lại, thỉnh thoảng sẽ phát ra vài tiếng r*n r*, khi nhận ra liền lập tức cắn chặt môi không cho mình phát ra âm thanh.

 

Lúc cao trào, trong mắt em long lanh ánh nước, sáng rực và nóng bỏng, khiến người ta không kìm được mà tưởng tượng đến dáng vẻ khi em rơi lệ.

 

Nếu không phải vì thấy em đang ốm, Tạ Diệc Thanh chỉ ước gì có thể dính lấy em cả đêm không rời.

 

Điện thoại rung lên một tiếng, anh cầm lên xem, là tin nhắn thông báo từ ứng dụng xiaohongshu.

 

Tạ Diệc Thanh chưa bao giờ dùng những ứng dụng tương tự, anh tải xiaohongshu là vì Khúc Hà Tinh, anh không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì liên quan đến em.

 

Khúc Hà Tinh tay nghề tốt, tay đẹp, ngoại hình ưa nhìn, đối nhân xử thế rất có chừng mực, video đăng lên đều có lượt thích rất cao. Trong một thời gian ngắn như vậy đã có hơn một trăm nghìn người theo dõi, và số lượng người hâm mộ vẫn không ngừng tăng lên.

 

Tạ Diệc Thanh thích nhìn thấy dáng vẻ tỏa sáng của cậu, ngày càng có nhiều người phát hiện ra điểm tốt của cậu, theo lý mà nói, anh nên vui mừng mới phải.

 

Thế nhưng mỗi lần mở khu bình luận, Tạ Diệc Thanh lại không kìm được mà nhíu mày.

 

Người trong khu bình luận mở miệng ra là gọi Khúc Hà Tinh là vợ, không phải muốn hôn thì là muốn trộm, thậm chí có người còn muốn ngủ cùng. Phần còn lại thì gào thét đòi đến cướp Khúc Hà Tinh khỏi tay anh.

 

Tạ Diệc Thanh đương nhiên biết đây là một cách bày tỏ sự yêu thích của cư dân mạng, nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu.

 

Khúc Hà Tinh chỉ có thể là của một mình anh thôi!

 

Tạ Diệc Thanh thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía nhà Khúc Hà Tinh, lưu luyến không rời rồi mới tắt điện thoại lái xe ra khỏi khu dân cư.

 

Sáng sớm hôm sau, Khúc Hà Tinh bị Khê Khê l**m cho tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã thấy cái đầu lông xù to đùng của Khê Khê.

 

Khúc Hà Tinh cười, vùi mặt vào lưng chú chó Alaska rồi dụi dụi, cho đến khi Khê Khê không chịu nổi mà rên ư ử, cậu mới buông nó ra.

 

Trong điện thoại, Tạ Diệc Thanh đã gửi tin nhắn chào buổi sáng từ sớm. Khúc Hà Tinh thuận tay trả lời một câu chào buổi sáng, rồi mở ứng dụng xiaohongshu.

 

Hai ngày nay tài khoản xiaohongshu của cậu tăng lượt theo dõi chóng mặt, lượt thích và tin nhắn riêng nhiều đến xem không xuể, khu bình luận cũng rất thú vị. Cậu xem một cách hứng khởi, trước tiên chọn vài bình luận liên quan đến tác phẩm để trả lời.

 

【Oa oa oa oa, làm đẹp quá đi mất, địa chỉ xa quá không qua được, có link mua hàng không?】

 

Khúc Hà Tinh: Tạm thời chưa có dịch vụ bán hàng online, sau này có lẽ sẽ có, bây giờ xin lỗi bạn nhé.

 

【Trâm cài tóc ư? Woa thành phẩm nhất định sẽ rất đẹp, mong chờ ảnh xinh lung linh của chủ tiệm!!!】

 

Khúc Hà Tinh: Cảm ơn bạn, mấy hôm nữa tôi đi chụp liền đây!

 

【Muốn làm, nhưng tay chân vụng về quá, khóc lớn, khóc lớn, khóc lớn!】

 

Khúc Hà Tinh: Lau nước mắt, đừng khóc nhé, bao dạy bao biết, không biết không lấy tiền!

 

Phần còn lại Khúc Hà Tinh thật sự không biết phải trả lời thế nào, tất cả đều đồng loạt gọi cậu là vợ.

 

【Vợ ơi ôm ôm!!】

 

【Vợ ơi vợ ơi vợ ơi đẹp quá, lần sau có thể mặc đồng phục nữ sinh Nhật Bản không?】

 

【Khi nào tôi mới có được đôi tay như thế này!】

 

Khúc Hà Tinh dở khóc dở cười, trong khu bình luận từ vợ xuất hiện nhiều đến nỗi cậu sắp không nhận ra mặt chữ nữa rồi.

 

Nhưng thật ra cậu không phải là vợ.

 

Khúc Hà Tinh đột nhiên nhận ra một vấn đề chưa từng nghĩ đến, Tạ Diệc Thanh sẽ không nghĩ như vậy chứ?

 

Thế thì thật sự có hơi đáng sợ.

 

Cậu định nhắn tin hỏi anh lưu manh họ Tạ, nhưng sáng sớm tinh mơ đã thảo luận chuyện không dành cho trẻ con, cũng thật là xấu hổ quá đi.

 

Khúc Hà Tinh mím môi, dự định sau này sẽ tìm cơ hội để hỏi.

 

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Khúc Hà Tinh trở về phòng ngủ thay đồ đi làm. Cậu chợt nhớ đến bình luận bảo mình mặc đồng phục nữ sinh, trong lòng khẽ động.

 

Tìm trong tủ quần áo một lúc, phát hiện ở nhà không có nên đành từ bỏ, cậu mặc một chiếc váy không dây và đi một đôi giày da cao gót nhỏ.

 

Lúc cậu thu dọn xong xuôi, dắt Khê Khê ra ngoài thì Tạ Diệc Thanh đã đợi sẵn ở dưới lầu.

 

Ngay giây đầu tiên nhìn thấy Khúc Hà Tinh, anh đã thở dài một tiếng, sải bước đến trước mặt cậu nắm lấy tay, quả nhiên, lạnh như băng. "Em có lạnh không?"

 

Hôm nay trời nhiều mây, nhiệt độ không cao. Giọng cậu tuy không khàn như hôm qua, nhưng bệnh cũng mới vừa khỏi, mặc như thế này lỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao?

 

"Em không lạnh." Khúc Hà Tinh lắc đầu, ngồi vào ghế phụ, chớp chớp đôi mắt to tròn, hỏi: "Anh có mang hamburger cho em không?"

 

Tạ Diệc Thanh đưa bữa sáng cho cậu, thuận tay sờ lên chân cậu một cái.

 

Cảm giác không đúng, anh kinh ngạc cúi đầu nhìn, sờ lại lần nữa, cuối cùng mới chắc chắn Khúc Hà Tinh đang mặc một chiếc quần tất tiệp màu với da.

 

Trong lòng Tạ Diệc Thanh kinh ngạc, nhưng mặt ngoài vẫn rất bình tĩnh. Anh véo nhẹ chiếc quần, lớp bên trong của quần có lẽ có lót lông.

 

Thảo nào không lạnh.

 

Tạ Diệc Thanh thu tay về, nói: "Ngoài hamburger còn có cháo, không nhiều đâu, em phải uống hết đấy."

 

Khúc Hà Tinh sớm đã để ý đến động tác của anh. Cậu chống tay lên má, quay đầu nhìn Tạ Diệc Thanh, tay kia nắm lấy tay anh đặt lên chân mình.

 

"Sờ có thích không anh?" Khúc Hà Tinh hỏi.

 

Tạ Diệc Thanh tỏ vẻ nghiêm túc, sờ từ đầu gối lên đến gốc đùi: "...Thích."

 

"Đương nhiên rồi." Khúc Hà Tinh vẻ mặt đắc ý, chỉ mải khoe khoang chiếc quần tất giữ ấm của mình mà không hề nhận ra mình đang bị chiếm hời. "Em đã so sánh rất nhiều cửa hàng, đây là chiếc quần tất giữ ấm tốt nhất mà lại giống màu da nhất đó, chất lượng tốt mà còn rẻ nữa!"

 

Tuy Tạ Diệc Thanh không biết quần tất giữ ấm là gì, nhưng Khúc Hà Tinh lúc này quá đỗi sinh động, anh thích vô cùng, không nhịn được mà cười cùng cậu. "Thật sao? Mắt nhìn tốt thật, không nhìn ra em đang mặc quần chút nào."

 

"Không nhìn kỹ thì không nhận ra đâu, sáng nay em soi gương mãi đó." Khúc Hà Tinh cắn một miếng hamburger.

 

Tạ Diệc Thanh nghe cậu kể về quá trình so sánh các loại quần tất giữ ấm, không những không thấy nhàm chán mà ngược lại còn thấy thú vị, từ đầu mày cuối mắt đều là ý cười.

 

Khúc Hà Tinh la hét đòi ăn hamburger, nhưng thực chất chỉ ăn được một nửa đã đặt sang một bên, mở hộp cháo bên cạnh ra húp từng ngụm nhỏ.

 

"Em tự giác lắm đúng không?" Khúc Hà Tinh ngoan ngoãn uống hết cháo, giơ chiếc cốc rỗng lên trước mặt Tạ Diệc Thanh huơ huơ.

 

"Tuyệt vời." Tạ Diệc Thanh khen cậu, nghĩ một lát rồi lại nói: "Thưởng cho em một phần thưởng, được không?"

 

"Thưởng gì thế?"

 

Tạ Diệc Thanh một tay xoay vô lăng. "Dẫn em đi chơi."

 

Khúc Hà Tinh nhớ ra rồi, hình như tối qua trước khi ngủ cũng nghe Tạ Diệc Thanh nói sẽ dẫn cậu đi chơi, chỉ là lúc đó buồn ngủ quá nên không hỏi thêm.

 

"Đi đâu chơi thế anh?" Khúc Hà Tinh có hơi phân vân. "Em còn phải đi làm."

 

Tạ Diệc Thanh biết ngay cậu không bỏ được công việc, bèn thăm dò: "Hôm nay tan làm sớm một chút, ngày mai nghỉ một ngày được không em?"

 

Khúc Hà Tinh suy nghĩ một lúc, cậu đã rất lâu rồi không được đi chơi tử tế, ra ngoài thư giãn một chút cũng tốt.

 

Nhưng mà...

 

"Hôm qua em đã nghỉ rồi, ngày mai lại nghỉ nữa..." Khúc Hà Tinh có chút do dự, làm ba ngày nghỉ hai ngày, cũng lười biếng quá rồi.

 

Để thuyết phục Khúc Hà Tinh đồng ý đi chơi cùng mình, Tạ Diệc Thanh cũng thật khổ tâm, anh nói: "Hôm qua em bị ốm tính là nghỉ phép, ngày mai thứ bảy nghỉ bình thường."

 

"Làm việc và nghỉ ngơi phải kết hợp" Tạ Diệc Thanh nói, "Từ lúc bắt đầu trang trí đến giờ em có được nghỉ ngơi mấy đâu, bây giờ nghỉ hai ngày cũng chẳng là gì."

 

Khúc Hà Tinh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đồng ý.

 

"Tạ tổng" Khúc Hà Tinh gọi người đàn ông bên cạnh, vô cùng tò mò, "Công việc của anh không bận sao?"

 

Cậu chỉ có một tiệm thủy tinh mà đã bận rộn như vậy, huống hồ là Tạ Diệc Thanh.

 

Vậy mà trên người Tạ Diệc Thanh không hề có dáng vẻ của một người đi làm quần quật, không chỉ ngày nào cũng đưa đón cậu đi làm, còn tự tay nấu cơm cho cậu, bây giờ lại còn có thời gian đi hẹn hò.

 

Sếp lớn nhàn rỗi thế ư?

 

Tạ Diệc Thanh biết cậu đang nghĩ gì, bật cười: "Rất bận, nhưng thời gian thì lúc nào cũng có thể sắp xếp được."

 

Khúc Hà Tinh giơ ngón tay cái lên, chân thành khen ngợi: "Anh lợi hại thật."

 

Thảo nào người ta là sếp lớn, cái tư duy này, cái nhận thức này, đúng là bậc thầy quản lý thời gian.

 

Tạ Diệc Thanh nhìn thấy đôi mắt cười của bạn trai, mấy đêm vừa rồi coi như không uổng công thức trắng.

 

"Hôm nay bốn giờ anh đến đón em nhé?"

 

Vừa lúc đến nơi, Khúc Hà Tinh gật đầu xuống xe.

 

Tạ Diệc Thanh vẫy tay, thế nhưng khi nhìn thấy cửa tiệm của Khúc Hà Tinh, nụ cười trên mặt anh lập tức tắt ngấm.

 

Sao lại đông người thế này...

 

Khúc Hà Tinh vừa xuống xe, quay đầu lại trong khoảnh khắc cũng giật mình. Tiệm thủ công nhỏ bé của cậu, bây giờ nhìn qua ngoài cửa toàn là người.

 

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu cậu là mình có làm gì phạm pháp không nhỉ?

 

Sao lại có nhiều người đến xem náo nhiệt thế này?

 

Có người áp sát vào lưng, Khúc Hà Tinh không quay đầu lại, cậu biết đó là Tạ Diệc Thanh.

 

Tạ Diệc Thanh ôm Khúc Hà Tinh vào lòng, nhíu mày, giọng nói hơi cao lên một chút: "Làm phiền mọi người nhường đường một chút."

 

Những người vây quanh cửa rất lịch sự nhường ra một lối đi cho họ đi qua.

 

"Cảm ơn mọi người." Khúc Hà Tinh cất cao giọng cảm ơn, nụ cười trên mặt tinh xảo xinh đẹp.

 

Tạ Diệc Thanh thì vẫn luôn nhíu mày. Cửa tiệm mở ra, khách tự tìm chỗ ngồi xuống nhưng anh vẫn không buông ra, tay đặt trên vai Khúc Hà Tinh, giữ cậu ở bên cạnh mình.

 

"Anh ơi" Khúc Hà Tinh nhỏ giọng gọi, "Em phải đi tiếp khách rồi."

 

Lúc này Tạ Diệc Thanh mới buông tay ra, nhìn Khúc Hà Tinh thành thạo tiếp đãi khách, thỉnh thoảng còn trò chuyện vài câu, trong lòng anh không khỏi dâng lên vị chua.

 

Thời gian khách hàng ở bên Khúc Hà Tinh còn nhiều hơn anh, nhưng anh lại biết đây là sự nghiệp mà Khúc Hà Tinh yêu thích, không thể nào hạn chế sở thích của cậu được...

 

"Cảm ơn mọi người đã đến." Khúc Hà Tinh đứng giữa tiệm, cúi đầu chào, nói: "Tôi vô cùng cảm kích, nhưng cũng rất xin lỗi, vị trí trong tiệm quá ít, những vị khách không có chỗ phải phiền mọi người đợi một chút. Trong tiệm có khu vực đọc sách, hoặc mọi người có thể ra ngoài dạo phố, lát nữa khi vắng người hơn thì quay lại..."

 

Khúc Hà Tinh lại nói lời xin lỗi lần nữa, rồi đưa ra vài phương án để lựa chọn. Có người chọn ra ngoài dạo phố, có người ở lại tiệm đọc sách.

 

Cậu cẩn thận quan sát biểu cảm của khách, may mà không có ai tỏ ra khó chịu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Kỳ vọng của Khúc Hà Tinh đối với tiệm đồ thủ công không cao lắm, chỉ cần có thể nuôi sống bản thân là được, bây giờ lại vượt xa mong đợi. Trong lòng cậu vừa kích động vừa vui mừng, bận rộn đến mức không nhận ra Tạ Diệc Thanh đã rời đi từ lúc nào.

 

Sau khi nghiêm túc chỉ dẫn khách hàng những lưu ý khi làm đồ thủy tinh, Khúc Hà Tinh đi đến quầy thu ngân thì thấy tờ giấy nhắn Tạ Diệc Thanh để lại.

 

— Nhớ là phải nhớ anh, nhớ là em đã có bạn trai rồi, không được thêm Wechat của người khác, yêu em.

 

Nét chữ rắn rỏi mạnh mẽ, khí thế như rồng bay phượng múa, chỉ là lời nhắn này...

 

Khúc Hà Tinh không nhịn được cười một tiếng, nhỏ giọng phàn nàn: "Trẻ con."

 

Khúc Hà Tinh cất tờ giấy nhắn đi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Khê Khê đang được một cô bé rất xinh đẹp ôm trong lòng. Có lẽ vì được gãi cho thoải mái, nó còn đang vươn vai trong lòng cô bé.

 

Xung quanh cô bé còn có vài người khác đang trêu đùa Khê Khê. Thấy cậu nhìn sang, các cô bé cười rồi vẫy tay với cậu.

 

Đây đều là những vị khách không có chỗ nên ở lại tiệm chờ.

 

Tiệm đồ thủ công được yêu thích như vậy, Khúc Hà Tinh suy nghĩ một lúc, dự định tuyển một nhân viên.

 

Lúc mới mở tiệm còn nghĩ sau này kinh doanh tốt sẽ tuyển một nhân viên, không ngờ lại nhanh chóng thực hiện được như vậy.

 

Muốn tuyển một nhân viên làm việc lâu dài, tốt nhất là có chút kinh nghiệm thì không đơn giản như vậy. Cuối cùng Khúc Hà Tinh cũng đăng tin tuyển dụng trên xiaohongshu.

 

Ngay sau khi đăng, đã có rất nhiều bình luận, ai nấy đều hô: Nhìn em này nhìn em này! Em đến đây em đến đây! Giơ tay!

 

Khúc Hà Tinh kinh ngạc, dễ dàng thế sao?

 

Nhìn kỹ địa chỉ IP của cư dân mạng mới phát hiện ra họ chỉ hô cho vui thôi.

 

Những khách hàng đang ở trong tiệm cũng hùa theo náo nhiệt.

 

"Chủ tiệm ơi, xem em được không? Tuy tay chân vụng về, đến lúa và gạo còn không phân biệt được, nhưng em rất ham học hỏi!"

 

"Em thực ra cũng được, nhưng em đang đi học, làm thêm theo giờ có được không ạ?"

 

"Em thì khác nhé, mọi người đừng giành với em, chỉ cần chủ tiệm ngày nào cũng mặc váy nhỏ là em có thể không cần lương ha ha ha ha ha."

 

Khúc Hà Tinh bật cười: "Không được đâu, tôi sợ mọi người làm việc ở đây lâu, đến lúc thấy bộ mặt thật của tôi sẽ không thích tôi nữa, tôi nghiêm khắc lắm đấy."

 

Khách trong tiệm cười rộ lên, đều giơ tay đảm bảo tuyệt đối sẽ không thay lòng.

 

Cứ làm đồ thủ công một lúc, trò chuyện một lúc như vậy, thời gian làm việc bỗng trôi qua rất nhanh, chưa kịp phản ứng thì đã gần bốn giờ.

 

Khúc Hà Tinh vội vàng dọn dẹp vệ sinh, thu dọn cửa hàng. Hôm nay khách quá đông, dọn dẹp khá phiền phức. Lúc Tạ Diệc Thanh đến, cậu vẫn còn một chút việc cuối cùng chưa làm xong.

 

Tạ Diệc Thanh vừa vào cửa đã nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Khúc Hà Tinh, trong lòng đau nhói từng cơn, anh dang tay ra với cậu. "Lại đây, ôm một cái nào."

 

Khúc Hà Tinh đứng tại chỗ, lặp lại lời của Tạ Diệc Thanh: "Anh lại đây, em muốn ôm."

 

Tạ Diệc Thanh sải bước tới, cầm lấy dụng cụ trong tay cậu đặt sang một bên, kéo Khúc Hà Tinh vào lòng ôm chặt. "Em vất vả rồi, Tinh Tinh."

 

Khúc Hà Tinh gác cằm lên vai anh, giọng rất nhẹ: "Váy em bẩn rồi."

 

Tạ Diệc Thanh vỗ nhẹ lên lưng cậu từng cái một, nghiêng đầu hôn lên gáy cậu, nói: "Không sao, chúng ta mua cái mới."

 

"Sẽ làm bẩn áo của anh." Khúc Hà Tinh cười.

 

"Vậy thì càng không sao." Tạ Diệc Thanh nói: "Em làm bẩn anh cũng không sao cả."

 

Khúc Hà Tinh: "...Anh trai ơi, có phải anh nhịn lâu quá rồi không?"

 

Tạ Diệc Thanh cười lên, lồng ngực khẽ rung động, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy phải xem khi nào em chuẩn bị sẵn sàng, thì anh sẽ không phải nhịn nữa."

 

Khúc Hà Tinh định lùi ra khỏi lòng anh, Tạ Diệc Thanh dùng sức ở cánh tay, dễ dàng bế bổng cậu lên đặt trên bàn, hai tay hờ hững vòng quanh eo cậu. "Em thấy sao?"

 

Khúc Hà Tinh chống tay lên bàn, ngẩng mắt nhìn Tạ Diệc Thanh. "Tạ tổng, có phải anh hiểu lầm gì rồi không?"

 

"Hửm?" Tạ Diệc Thanh hỏi: "Hiểu lầm gì?"

 

Khúc Hà Tinh có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn mở lời: "Em không phải người ở dưới."

 

Tạ Diệc Thanh sững sờ một lúc, nhìn Khúc Hà Tinh từ trên xuống dưới, vẻ kinh ngạc trong đáy mắt hoàn toàn không che giấu được: "Em... chắc không?"

 

Khúc Hà Tinh bị ánh mắt không tin tưởng của anh cảm thấy bị xúc phạm, cậu nhướng mày, trầm giọng hỏi: "? Trông em không giống à?"

 

"..."

 

Thấy bạn nhỏ sắp nổi giận, Tạ Diệc Thanh vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng.

 

Tạ Diệc Thanh cười gượng: "Đương nhiên là không phải."

 

Thật lòng mà nói, Khúc Hà Tinh đúng là không giống người nằm trên cho lắm.

 

Cậu có thân hình mảnh khảnh cao ráo, ngoại hình tinh xảo, còn thích mặc váy nhỏ, tính cách đáng yêu, thỉnh thoảng lại nổi giận dỗi vặt, nhìn thế nào cũng không giống người nằm trên.

 

Tạ Diệc Thanh xoa xoa mi tâm, quả nhiên không thể có định kiến rập khuôn được.

 

Khúc Hà Tinh thấy anh im lặng, bèn véo nhẹ cằm Tạ Diệc Thanh, nhìn thẳng vào biểu cảm trên mặt anh, hỏi: "Anh không chấp nhận được à?"

 

Tạ Diệc Thanh đối mặt với cậu, yết hầu trượt lên xuống, không chút do dự trả lời: "Chấp nhận được."

 

So với việc có Khúc Hà Tinh ở bên cạnh, mọi thứ khác đều không quan trọng.

 

Khúc Hà Tinh ngạc nhiên. "Thật sao?"

 

Khúc Hà Tinh không tin cho lắm, dù sao nếu là cậu, cậu không thể nào nhượng bộ trong chuyện này được.

 

Tạ Diệc Thanh nói: "Em là quan trọng nhất."

 

Khúc Hà Tinh nhìn anh một lúc, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "Tạ Diệc Thanh, anh hôn em đi."

 

Tạ Diệc Thanh véo má cậu một cái, trầm giọng: "Gọi lại."

 

Khúc Hà Tinh rất ngoan. "Anh trai ơi."

 

"Nói cả câu." Tạ Diệc Thanh đưa thêm yêu cầu.

 

Khúc Hà Tinh híp mắt, để lộ ra hàm răng trắng nhỏ: "Anh yêu hay không thì tùy."

 

Tạ Diệc Thanh thở dài. "Anh chẳng có chút quyền lợi nào của một người anh trai cả."

 

Khúc Hà Tinh cười thành tiếng, cúi đầu nhìn bàn tay không yên phận đang đặt ở eo mình, nói: "Vì anh không có dáng vẻ của một người anh."

 

Nếu không phải hôm nay mặc váy liền thân, có khi Tạ Diệc Thanh đã thò tay vào trong áo cậu rồi, một chút cũng không giữ kẽ, đây còn đang là ngoài đường đó!

 

Tạ Diệc Thanh cúi đầu, cắn nhẹ lên d** tai Khúc Hà Tinh rồi lại l**m l**m. "Tinh Tinh, em không muốn làm gì đó với anh một chút nào sao?"

 

Khúc Hà Tinh suy nghĩ một lát, cố tình hỏi: "Làm chuyện gì nhỉ?"

 

Tạ Diệc Thanh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bạn trai nhà mình.

 

Khúc Hà Tinh đảo mắt một vòng, động tác chậm rãi, vờ suy nghĩ nửa ngày trời mà không nói một lời.

 

Khiến Tạ Diệc Thanh sốt ruột, anh trực tiếp bế bổng cậu lên, đi vào phòng vệ sinh rồi tiện tay khóa cửa lại.

 

Khúc Hà Tinh giật nảy mình, lập tức nhận thua: "Anh trai ơi, em sai rồi."

 

Cậu quen làm nũng, mọi thứ đều được nắm bắt vừa phải. Mắt cậu nửa nhắm nửa mở, miệng chu ra, giọng điệu đáng thương: "Em có muốn mà, tha cho em đi."

 

"Thật sao?" Tạ Diệc Thanh cười khẽ một tiếng, "Anh phải tự mình kiểm tra mới được."

 

Nói xong, không đợi Khúc Hà Tinh kịp phản ứng, tay Tạ Diệc Thanh đã cách một lớp váy đặt lên...

 

Khúc Hà Tinh không thể tin nổi mà trợn to mắt, đuôi mắt lập tức đỏ hoe.

Bình Luận (0)
Comment