Tỉnh Táo Rồi Không Làm Lốp Xe Dự Phòng Công Nữa!

Chương 40

Tạ Diệc Thanh thấy vành mắt Khúc Hà Tinh đã đỏ hoe nhưng vẫn không dừng tay. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh bao trọn lấy nơi ấy, di chuyển lên xuống, và như ý nguyện nghe được tiếng rên khẽ của Khúc Hà Tinh.

 

"Tinh Tinh" Tạ Diệc Thanh ôm chặt cậu vào lòng, trong giọng nói có thể nghe ra vài phần sầu muộn, "Thích một người, là sẽ không kìm được mà nảy sinh h*m m**n với người đó."

 

Khúc Hà Tinh ôm lại Tạ Diệc Thanh, đưa tay vỗ về lưng anh. "Anh trai ơi, nếu em không thích anh một chút nào, thì tuyệt đối sẽ không đồng ý ở bên anh đâu."

 

"Anh không tin sao?" Khúc Hà Tinh hỏi.

 

Tạ Diệc Thanh chậm rãi gật đầu. "Anh tin."

 

Anh tin tất cả những gì Khúc Hà Tinh nói, nhưng người trong vòng tay anh là người anh đã mong nhớ từ rất lâu, lại còn được nhiều người yêu mến đến vậy.

 

Anh ghen tị, lại lo lắng một ngày nào đó Khúc Hà Tinh sẽ phát hiện ra anh không tốt đến thế và chọn cách rời xa anh.

 

Tạ Diệc Thanh ôm Khúc Hà Tinh, cố gắng bình ổn lại tâm trạng, giấu đi h*m m**n chiếm hữu đang chực trào trong đáy mắt, rồi dịu dàng mỉm cười với bạn trai, nói từng chữ một: "Anh yêu em."

 

Mắt Khúc Hà Tinh cong lên thành vầng trăng khuyết. "Em biết mà."

 

Tạ Diệc Thanh vừa định mở miệng nói gì đó thì thấy sắc mặt Khúc Hà Tinh sa sầm xuống. Cậu nhẹ nhàng đẩy anh ra, tức giận nói: "Anh yêu em nên anh có thể động tay động chân với em trong nhà vệ sinh à?"

 

"..." Tạ Diệc Thanh im lặng một lúc lâu. "Anh xin lỗi, lần sau sẽ không thế nữa."

 

Khúc Hà Tinh hừ khẽ một tiếng: "Còn có lần sau, em sẽ không ăn đồ ăn sáng anh mang đến nữa!"

 

Tạ Diệc Thanh mấp máy môi. "Anh biết rồi."

 

"Vậy lần này thì sao?" Khúc Hà Tinh lại cười rạng rỡ, giọng điệu cao vút lên, trông tâm trạng rất tốt. "Anh chỉ nói miệng là mình sai thôi à?"

 

Tạ Diệc Thanh suy nghĩ một lát, đề nghị: "Anh mua váy cho em được không? Đi chơi phải ăn mặc thật xinh đẹp chứ."

 

Khúc Hà Tinh trầm tư một lúc rồi đồng ý. "Em còn muốn cả tóc giả nữa."

 

"Gì cũng được." Tạ Diệc Thanh cúi xuống hôn lên môi cậu một cái. "Chỉ cần em đừng giận anh."

 

Cặp đôi nhỏ tíu tít từ phòng vệ sinh đi ra, Khúc Hà Tinh còn bị Tạ Diệc Thanh véo cổ hôn một cái thật kêu.

 

Nụ hôn vừa dứt, Khúc Hà Tinh hơi nghiêng đầu, trong khóe mắt bỗng xuất hiện một bóng người khiến cậu giật nảy mình, cả người mềm nhũn dựa vào tường.

 

Tạ Diệc Thanh đưa tay lau đi vệt ẩm ướt trên môi Khúc Hà Tinh, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn người đàn ông đang đứng bên quầy thu ngân.

 

Người đàn ông rất trẻ, để đầu đinh, cả người toát ra khí chất "tôi không dễ chọc đâu".

 

Không giống người đến làm đồ thủ công, mà giống đến gây sự hơn.

 

Khúc Hà Tinh vừa động đậy đã bị Tạ Diệc Thanh cản lại, chắn trước người mình, anh mở lời hỏi: "Chào cậu, đến làm đồ thủ công à?"

 

Người đàn ông có lẽ đã nhận thức ra vẻ mặt của mình, thái độ bèn dịu đi vài phần, cậu ta lắc đầu cho biết mục đích đến đây: "Đến xin việc."

 

Đến xin việc?

 

Khúc Hà Tinh ló đầu ra từ sau lưng Tạ Diệc Thanh, nhìn người đàn ông có vẻ mặt hung dữ rồi bước ra ngoài.

 

"Chào cậu." Khúc Hà Tinh đi đến bên cạnh người đàn ông, mời hắn ta ngồi xuống rồi nói: "Xin hỏi cậu có kinh nghiệm chưa?"

 

Người đàn ông lắc đầu, lấy một bản sơ yếu lý lịch từ trong túi ra, trên đó ghi thông tin cá nhân của cậu ta.

 

Tạ Diệc Thanh nhìn chằm chằm hai người một lúc, rồi đi đến sau quầy thu ngân ngồi xuống, không làm phiền Khúc Hà Tinh làm việc.

 

Khúc Hà Tinh nhìn bản lý lịch trong tay, nó rất đơn giản, ngoài họ tên, tuổi, quê quán và một tấm ảnh ra thì không có thông tin nào khác.

 

Chỉ là...

 

Khúc Hà Tinh hỏi: "Cậu năm nay hai mươi tuổi?"

 

Lâm Du gật đầu, giọng điệu bình thản không một gợn sóng. "Ừm."

 

Khúc Hà Tinh không hỏi tại sao cậu ta không đi học. Cậu trai trẻ này có lẽ đã trải qua chuyện gì đó lớn lao, trên người không có chút sức sống sôi nổi nào của một chàng trai ở độ tuổi này.

 

Vẻ ngoài trông hung dữ, nhưng thực ra cậu ta rất căng thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, hai tay đặt trên đùi nắm thành quyền, như thể đang lo lắng nơi này sẽ không nhận mình.

 

Khúc Hà Tinh cười. "Mai tiệm nghỉ, chúng ta thêm thông tin liên lạc nhé, ngày kia cậu đến làm việc."

 

Lâm Du sững người một lúc, sau đó mới nhận ra mình cuối cùng đã tìm được việc làm, cậu ta cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Cảm ơn."

 

Khúc Hà Tinh: "Cậu ở có xa không?"

 

"Không xa." Lâm Du nói.

 

Khúc Hà Tinh lại hỏi thêm vài câu, phản ứng của Lâm Du rất nhạt, nói rất ít, cuộc trò chuyện không thể tiếp tục, đành để cậu ta rời đi.

 

Tạ Diệc Thanh đứng bên cạnh quan sát, nhịn mãi mới lên tiếng: "Sao lâu thế?"

 

"Trông cậu ta như sắp đi đánh nhau ấy" Khúc Hà Tinh nói, "Mấy cậu trai ở tuổi này đều bốc đồng, lỡ có chuyện gì xảy ra thì không hay, nên em hỏi thêm vài câu."

 

"Đúng là bé cưng nhiệt tình." Tạ Diệc Thanh ghé sát vào hôn cậu.

 

Khúc Hà Tinh để mặc Tạ Diệc Thanh hôn lên má mình một cái, hai người lúc này mới xuất phát.

 

Khúc Hà Tinh gửi Khê Khê ở cửa hàng thú cưng, trước khi đi, chú chó sủa đến xé lòng xé phổi, nghe rất đáng thương, Khúc Hà Tinh suýt chút nữa đã mềm lòng, định mang cả cún cưng đi chơi cùng.

 

Tạ Diệc Thanh nhận ra suy nghĩ của cậu, kịp thời ngăn lại. "Lần sau lại mang Khê Khê đi được không em?"

 

Khúc Hà Tinh thấy Tạ Diệc Thanh muốn đi riêng với mình, đành phải nhẫn tâm để Khê Khê ở lại cửa hàng thú cưng.

 

"Mình đi đâu vậy anh?" Khúc Hà Tinh hỏi.

 

Tạ Diệc Thanh nói: "Một con phố rất thú vị."

 

Con phố thú vị này tên là đường Thanh Sơn, đường lát đá phiến, các cửa hàng đều được xây bằng gỗ, kể cả những tiệm trà sữa nhượng quyền quen thuộc cũng đổi sang bảng hiệu gỗ màu đen, nếu không nhìn kỹ có thể sẽ không nhận ra.

 

Các cửa hàng cũng rất thú vị, có tiệm bán những viên đá nhỏ, có tiệm bán đồ trang sức do chính tay chủ làm, hoặc có người chỉ trải một tấm vải ngay trước cửa tiệm, bày lên những sợi dây mây huyết đằng, khách chọn một sợi hợp mắt là có thể được làm ngay tại chỗ một chiếc vòng tay tinh xảo.

 

Khúc Hà Tinh cảm thấy mới lạ, mắt sáng lấp lánh, cậu chọn một bộ đồng phục nữ sinh Nhật Bản màu xanh trắng rồi thay ngay tại chỗ, để lộ đôi chân dài, thon và trắng nõn.

 

Da cậu trắng, chân lại mịn màng không một tì vết. Bà chủ vừa thấy Khúc Hà Tinh bước ra đã tấm tắc khen ngợi.

 

"Ối chèn ơi, tôi đã nói là đẹp mà, cậu đẹp trai mua bộ này không lỗ đâu, chụp ảnh đẹp mà cũng hợp với cậu nữa." Bà chủ đi một vòng quanh Khúc Hà Tinh, vừa đi vừa khen: "Lát nữa đi chơi cứ mặc bộ này, chắc chắn sẽ là người nổi bật nhất trong đám đông."

 

Khúc Hà Tinh bị khen đến ngại ngùng, quay lại hỏi ý kiến Tạ Diệc Thanh: "Đẹp không anh?"

 

"...Đẹp." Ánh mắt Tạ Diệc Thanh lóe lên, yết hầu trượt lên xuống, anh nói: "Chỉ là mặc thế này có lạnh không em?"

 

Khúc Hà Tinh nói: "Không đâu, mặc thêm áo khoác ngoài áo sơ mi là được, còn chân... không phải anh đã sờ rồi sao?"

 

Tạ Diệc Thanh dời tầm mắt đi. "Anh quên mất."

 

Khóe miệng Khúc Hà Tinh cong lên thành một đường cung, cậu cúi đầu cười toe toét: "Anh trai ơi, anh đúng là hay ghen thật đó."

 

"Ừm." Tạ Diệc Thanh thấy bị Khúc Hà Tinh nhìn thấu, bèn thẳng thắn thừa nhận, nói: "Em là của một mình anh."

 

Khúc Hà Tinh nhướng mày. Tạ Diệc Thanh cầm lấy quần áo cậu vừa thay ra rồi cùng cậu bước ra khỏi cửa hàng, hai người lại mua thêm một bộ tóc giả dài thẳng màu đen.

 

Khúc Hà Tinh vốn đã ít tuổi, ăn mặc thế này trông chẳng khác gì học sinh, giống như một búp bê sứ tinh xảo, đẹp đến vô lý.

 

Đèn đường trên phố Thanh Sơn đều có màu vàng ấm áp, tạo cho người ta cảm giác ấm cúng, như thể bước vào một chiếc tổ ấm, bên trong tuyệt đối an toàn, không cần phải suy nghĩ về mọi phiền não bên ngoài, khoảnh khắc này chỉ có niềm vui.

 

Đôi giày da nhỏ dẫm lên phiến đá, phát ra những tiếng lộc cộc giòn tan, như đang phổ nên một bản nhạc.

 

Tạ Diệc Thanh nắm lấy tay Khúc Hà Tinh, thong thả dạo bước trên phố Thanh Sơn. Cả hai đều không nói gì, không khí không hề ngượng ngùng mà ngược lại càng thêm ấm áp.

 

Đêm dần khuya, thời gian bước sang rạng sáng, không khí của phố Thanh Sơn trong thoáng chốc đã thay đổi một trời một vực.

 

Con phố vừa rồi còn yên bình ấm cúng, giờ đây bỗng trở nên hoang dại.

 

Trên phố xuất hiện nhiều ca sĩ mang theo nhạc cụ, bên cạnh đặt rất nhiều ghế đẩu nhựa nhỏ, trong nháy mắt đã chật kín người ngồi.

 

Xung quanh bày vài thùng bia, những người trẻ tuổi mỗi người cầm một chai, cùng ca sĩ hòa giọng, hoặc tự mình lên hát một bài.

 

Có người tỏ tình, có người hát về lý tưởng, không khí thật sự rất tuyệt.

 

Khúc Hà Tĩnh thấy thú vị, bèn nán lại xem một lúc.

 

Tạ Diệc Thanh: "Em thích à?"

 

"Thích ạ" Khúc Hà Tinh nói, "Em khá ngưỡng mộ những người sống hết mình."

 

Tuy Khúc Hà Tinh không phải là người thích náo nhiệt, nhưng cậu đặc biệt ngưỡng mộ những người dù ở đâu cũng có thể hòa mình và tận hưởng trọn vẹn không khí.

 

Cậu xem đủ rồi, bèn nắm tay Tạ Diệc Thanh định đi tiếp về phía trước, xem còn có gì vui nữa không.

 

Tạ Diệc Thanh vẫn đứng yên tại chỗ.

 

Khúc Hà Tinh quay đầu lại: "Sao thế anh?"

 

Tạ Diệc Thanh kéo Khúc Hà Tinh, tìm một chỗ cho cậu ngồi xuống, còn mình thì lại nhìn về phía sân khấu của ca sĩ.

 

Khúc Hà Tinh nhận ra, vội vàng kéo Tạ Diệc Thanh lại: "Anh định lên hát à?"

 

Tạ Diệc Thanh cười một tiếng. "Ừm, hát cho em nghe, có nghe không?"

 

"Dạ nghe." Khúc Hà Tinh nhìn vào đôi mắt chứa chan tình yêu của Tạ Diệc Thanh, gật đầu.

 

Tạ Diệc Thanh hát một bài hát cũ, lời ca không dùng từ ngữ cao siêu, nhưng câu nào cũng hát về sự vĩnh hằng.

 

Điều lãng mạn nhất anh có thể nghĩ đến, là cùng em chầm chậm già đi.
Cho đến khi chúng ta già đến mức chẳng thể đi đâu được nữa.
Anh vẫn sẽ xem em như bé yêu trong lòng bàn tay.

 

Lúc hát, Tạ Diệc Thanh vẫn luôn chú ý đến Khúc Hà Tinh. Anh thỉnh thoảng có thể cảm nhận được sự lo lắng của cậu.

 

Sợ rằng kết cục vẫn sẽ giống như cuộc tình trước, sợ rằng tấm chân tình bị phụ bạc, sợ rằng tình yêu sẽ phai nhạt và cuối cùng là chán ghét nhau.

 

Tạ Diệc Thanh chưa từng thích ai khác, kinh nghiệm nghèo nàn, chỉ có thể không ngừng bày tỏ suy nghĩ của mình, nói lời yêu thương hàng ngàn lần, để Khúc Hà Tinh biết rằng, anh yêu em đến nhường nào.

 

Hy vọng Khúc Hà Tinh có thể dần dần bước ra khỏi bóng tối, biết rằng tình yêu của anh sẽ không bao giờ thay đổi.

 

Khúc Hà Tinh ngồi bên dưới, nhìn Tạ Diệc Thanh đang hát trên sân khấu, trong lòng như được nhét vào một viên kẹo bông gòn, vừa mềm mại lại vừa ngọt ngào.

 

Không ai lại không thích cảm giác được yêu thương, được trân trọng, được che chở, được quan tâm đến từng niềm vui nỗi buồn. Không ai đối mặt với những điều này mà có thể không động lòng.

 

Đợi Tạ Diệc Thanh hát xong đi xuống, vừa đến gần, Khúc Hà Tinh đã một tay choàng qua cổ anh, hôn lên môi anh.

 

Tạ Diệc Thanh thuận theo lực của cậu mà cúi xuống, hôn Khúc Hà Tinh. Xung quanh bỗng vang lên tiếng hò reo cổ vũ, kéo dài không dứt.

 

Trong tiếng vỗ tay, Tạ Diệc Thanh đưa tay giữ lấy gáy Khúc Hà Tinh đang định kết thúc, cho đến khi cậu không thở nổi mới buông ra.

 

Mặt Khúc Hà Tinh đỏ bừng, cậu chẳng thèm để ý đến Tạ Diệc Thanh mà chạy đi mất, bỏ lại bạn trai và đám đông hò reo ở phía sau.

 

Tạ Diệc Thanh nhìn theo bóng lưng cậu, trong mắt tràn ngập tình yêu sắp trào ra ngoài. Anh cứ thế nhìn bóng lưng cậu một lúc lâu, mới mở miệng gọi: "Tinh Tinh."

 

Vệt hồng trên mặt Khúc Hà Tinh cuối cùng cũng tan đi, cậu dừng lại đợi Tạ Diệc Thanh đến gần. "Anh trai ơi, anh vui chưa?"

 

Khúc Hà Tinh biết tính chiếm hữu của Tạ Diệc Thanh rất mạnh, lúc nào cũng thích thỉnh thoảng chứng tỏ trước mặt mọi người rằng, cậu là của anh.

 

Khóe miệng Tạ Diệc Thanh không nén được nụ cười, ý cười nhuộm khắp đầu mày cuối mắt, anh thẳng thắn thừa nhận: "Vui."

 

Hai người nhìn nhau cười, đi dạo đến cuối con phố, còn gặp một nhà thơ lang thang đang bán những tấm bưu thiếp in hình do chính anh ta chụp, bán những bài thơ anh viết. Khúc Hà Tinh mua một phần, định về khách sạn sẽ mở ra xem.

 

Dạo hết cả con phố thì đã khuya, Khúc Hà Tinh buồn ngủ, định về khách sạn, nhưng Tạ Diệc Thanh lại kéo cậu vào một gian phòng nhỏ.

 

Ánh sáng quá tối, lúc vào cậu không để ý đây là đâu, đến khi nhìn rõ nơi này, cả người cậu nóng ran lên.

 

"Anh... đến đây làm gì?" Khúc Hà Tinh hạ giọng hét lên.

 

Tạ Diệc Thanh thấy buồn cười, khoanh tay nhìn cậu. "Em nói xem?"

 

Khúc Hà Tinh nhìn vẻ mặt buồn cười của anh, cũng có chút không tự nhiên. Theo lý mà nói, một người đã từng yêu đương như cậu hẳn phải rất rành rẽ, vậy mà cậu lại ngô nghê như một cậu trai đơn thuần.

 

Tạ Diệc Thanh nói: "Trước đây chưa từng đến à?"

 

Khúc Hà Tinh đúng là chưa từng đến.

 

Trước đây đều mua ở hiệu thuốc, nơi này thực ra cậu cũng rất tò mò, nhưng chưa từng bước vào.

 

Hơn nữa, giai đoạn sau Bạch Li ngày nào cũng giận dỗi rồi chơi trò biến mất, kinh nghiệm của cậu không phong phú cũng phải thôi.

 

Khúc Hà Tinh không nói gì, cúi đầu nhìn mũi chân.

 

Tạ Diệc Thanh cũng không hỏi nhiều, hồi tưởng lại trong đầu một lát, tìm được kích cỡ phù hợp rồi tìm thêm các dụng cụ khác, dẫn bạn trai nhỏ thẳng tiến đến khách sạn.

 

Khúc Hà Tinh rất khâm phục sự thẳng thắn của Tạ Diệc Thanh. Vừa đến khách sạn, anh đã đẩy cậu đi tắm, cậu vừa tắm xong đã bị anh lôi ra, đổi lại là anh vào trong.

 

Trong lúc Tạ Diệc Thanh tắm, Khúc Hà Tinh mới có thời gian ngắm nghía kỹ căn phòng này.

 

Tấm kính mờ của phòng tắm không biết có phải là do ăn bớt vật liệu hay không mà dường như trong suốt hơn nhiều so với kính mờ thông thường.

 

Bức tường đầu giường được gắn một tấm gương lớn, mọi động tĩnh trên giường đều được phản chiếu rõ mồn một trong gương, giống như một chiếc camera độ nét cao, không gì có thể che giấu.

 

Còn có một vài chi tiết nhỏ chỉ dành riêng cho phòng đôi, cậu chỉ nghĩ đến thôi đã thấy ngượng ngùng.

 

Đợi Tạ Diệc Thanh tắm xong bước ra, Khúc Hà Tinh còn chưa kịp nhìn rõ đã bị anh đè nhào lên giường.

 

"Anh trai!" Khúc Hà Tinh thở dài một hơi, bất lực cười thành tiếng, lựa lời ngon ngọt thương lượng: "Đừng vội như thế, chúng ta có thể chậm lại một chút được không?"

 

"Được." Tạ Diệc Thanh đè cậu ra hôn một lúc lâu mới buông ra. "Thương lượng chuyện gì?"

 

"..." Khúc Hà Tinh im lặng, cậu chỉ muốn chậm lại thôi, nào biết phải thương lượng cái gì.

 

Tạ Diệc Thanh nhìn vẻ mặt khó xử của cậu, mím môi nói: "Anh đúng là có chuyện muốn thương lượng với em."

 

"Chuyện gì thế?" Tim Khúc Hà Tinh thắt lại, linh cảm mách bảo cậu đây không phải chuyện gì tốt đẹp.

 

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Tạ Diệc Thanh quay người lấy bộ đồng phục nữ sinh của Khúc Hà Tinh, tay vừa động, lớp lót bên trong đã bị anh xé toạc.

 

"Anh định làm gì?" Khóe miệng Khúc Hà Tinh giật giật, cậu lùi ra sau, hai tay bắt chéo che trước người. "Em không muốn!"

 

Tạ Diệc Thanh nắm lấy mắt cá chân trắng nõn của Khúc Hà Tinh, dùng sức kéo một cái, lôi cậu đến trước mặt mình, rồi tốt bụng mặc váy cho cậu.

 

"Em mặc váy... được không?"

 

Khúc Hà Tinh có nói không cũng vô dụng, Tạ Diệc Thanh đã mặc xong cho cậu, còn chu đáo mặc cả áo sơ mi, rồi lại cởi cúc áo ra.

 

Làm xong tất cả, Tạ Diệc Thanh cuối cùng cũng hài lòng, đè Khúc Hà Tinh ra hôn tới tấp.

 

Khúc Hà Tinh: "Anh trai, anh b**n th**!"

 

"Ừ." Tạ Diệc Thanh không thấy xấu hổ. "Anh b**n th**."

 

Chuyện tiếp theo tuy đáng xấu hổ, nhưng mọi thứ đều khá thuận lợi.

 

Váy rất ngắn, chỉ cần vén lên là được, rất tiện lợi. Tạ Diệc Thanh cũng rất phối hợp, thậm chí còn rất chủ động.

 

"Anh thích Khúc Hà Tinh mặc váy và càng thích hơn nữa khi Khúc Hà Tinh mặc váy... là của anh...Khi nhìn thấy cảnh tượng trong gương, trái tim anh đập dữ dội, thích đến không thể thích hơn được nữa.

 

Khúc Hà Tinh chưa từng chơi kiểu này, cơ thể trắng nõn phủ một lớp màu hồng nhạt, cả người cậu sắp đỏ bừng lên.

 

Ngại ngùng không dám nhìn mình trong gương, cũng không dám nhìn Tạ Diệc Thanh trong gương, cậu vô cùng vất vả mới đổi được một tư thế, không đối diện với gương nữa mà chọn nằm nghiêng.

 

Thế nhưng, nằm nghiêng trông còn khoa trương hơn, ra vào đều rất rõ ràng. Khúc Hà Tinh nhắm chặt mắt, không nhìn thấy sẽ không thấy ngại nữa.

 

Một đêm vui vẻ nhưng không mấy yên bình đã trôi qua.

 

Khúc Hà Tinh thật sự mệt lử. Cảm giác mấy ngày nay đều rất mệt, cứ quay cuồng không ngừng.

 

Hôm nay khó khăn lắm mới được ra ngoài chơi, kết quả ban ngày đi làm, chiều tối vội vã lên đường, tối khuya lại đi dạo phố, đêm hôm còn phải thức khuya vận động.

 

Đến khi hoàn toàn kết thúc, Khúc Hà Tinh buồn ngủ đến mức mắt sắp không mở ra nổi, kết quả là Tạ Diệc Thanh vẫn còn chưa thỏa mãn.

 

Khúc Hà Tinh ủy khuất nói: "Em không muốn nữa đâu."

 

Tạ Diệc Thanh thở dài, anh có thể làm gì được chứ? Bạn trai của mình thì mình phải cưng chiều thôi.

 

Tạ Diệc Thanh tự mình làm xong rồi giúp Khúc Hà Tinh tắm rửa. Tắm cho bạn trai xong thì cậu đã ngủ say, anh chỉ có thể cần mẫn làm lụng bế người lên giường ngủ, rồi quay lại thu dọn tàn cuộc.

 

Cảm giác hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng, không cảm thấy vui vẻ là bao, ngược lại còn khá đau.

 

Tuy Khúc Hà Tinh đã có kinh nghiệm, nhưng cũng chỉ là một cậu trai trẻ, kỹ thuật không thể tốt đến đâu được.

 

Dù vậy, khi nhìn thấy Khúc Hà Tinh đang ngủ say, Tạ Diệc Thanh vẫn thích đến không chịu nổi, anh nâng mặt cậu lên hôn tới tấp.

 

Cuối cùng còn làm Khúc Hà Tinh tỉnh giấc, cậu r*n r* đẩy anh ra xa một chút, Tạ Diệc Thanh lúc này mới yên tĩnh lại, ôm chặt Khúc Hà Tinh ngủ thiếp đi.

 

Tối qua quậy quá lâu, ngày hôm sau mặt trời đã lên cao mà hai người vẫn chưa thể dậy khỏi giường.

 

Khúc Hà Tinh chậm rãi mở mắt, cảm thấy có gì đó không ổn, lấy điện thoại ra xem, trời ạ.

 

Mắt cậu sưng húp.

 

Tạ Diệc Thanh bên cạnh thấy động tác của cậu thì cười, cũng không biết đã tỉnh từ bao giờ, lúc này trông không có chút dáng vẻ nào của người mới ngủ dậy.

 

"Anh còn cười?" Khúc Hà Tinh tức giận, oan ức vô cùng. "Nếu không phải tại anh thì em đâu có bị thế này!"

 

"Anh làm sao?" Tạ Diệc Thanh chống đầu, cười tủm tỉm nhìn cậu.

 

Khúc Hà Tinh: "Tối qua em đã nói em không được nữa rồi, anh cứ nhất quyết đòi ngồi lên người em!"

 

"..." Tạ Diệc Thanh không nói nên lời, ôm người vào lòng, hôn lên đôi mắt hơi sưng của cậu. "Lần sau anh sẽ chú ý."

 

Khúc Hà Tinh không tin, cậu ngẩng mặt lên như để trút giận mà cắn một cái vào cổ Tạ Diệc Thanh.

 

Tạ Diệc Thanh cũng không tức giận, mặc cho cậu cắn, xong còn hỏi: "Em cắn bên này không?"

 

"Không cần!" Khúc Hà Tinh lẩm bẩm, "Anh b**n th**."

 

"Anh thừa nhận." Tạ Diệc Thanh nói.

 

Khúc Hà Tinh tức đến bật cười, không cãi nhau với anh nữa. "Em đói rồi."

 

"Anh gọi người mang cơm lên nhé?" Tạ Diệc Thanh hỏi.

 

"Hôm nay đi đâu thế anh?" Khúc Hà Tinh lắc đầu. "Ra ngoài ăn đi, đến đây chơi đương nhiên phải ra ngoài đi dạo chứ."

 

Tạ Diệc Thanh đưa tay xoa đầu cậu. "Em sẽ thích thôi, chúng ta đi ngắm hoa."

 

Khúc Hà Tinh nghĩ đến bộ sưu tập hoa thủy tinh mà cậu định làm, mắt cong lên. "Cảm ơn anh."

 

Tạ Diệc Thanh nói: "Đổi thành em yêu anh thì anh sẽ thích nghe hơn một chút."

Bình Luận (0)
Comment