Tỉnh Táo Rồi Không Làm Lốp Xe Dự Phòng Công Nữa!

Chương 41

Đập vào mắt cậu là những cánh đồng hoa hồng bạt ngàn. Hoa hồng đỏ thắm đua nhau bung nở, trải dài ngút tầm mắt, tưởng chừng như vô tận.

 

Một màu đỏ rực cháy như lửa, nồng nàn và chói lòa, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Khúc Hà Tinh là: Dường như mình đang được bao bọc bởi sự lãng mạn.

 

Khúc Hà Tinh ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh sắc trước mắt, trong thoáng chốc, cậu có cảm giác như bừng tỉnh.

 

Cậu mơ màng nhìn về phía Tạ Diệc Thanh, người đang cầm điện thoại chụp ảnh cho mình, trái tim bỗng đập nhanh hơn, rung lên từng nhịp mềm mại.

 

Cảm giác được trân trọng, được xem là trung tâm thế này, ngoài người đàn ông trước mắt, dường như hiếm có ai có thể cho cậu.

 

Có lẽ, đây mới thực sự là yêu. Mối quan hệ trước kia, khi cậu chỉ biết một mực cho đi mà chẳng bao giờ nhận lại được sự hồi đáp chân thành, vốn không phải là một tình yêu lành mạnh.

 

Khúc Hà Tinh hỏi nhân viên, tìm được một khoảnh ruộng có hoa nở đẹp và được phép hái, rồi tự tay chọn những bông hồng xinh đẹp nhất, ngắt xuống và ôm vào lòng.

 

Phần lớn thời gian, Tạ Diệc Thanh đều ngắm hoa qua ống kính máy ảnh, hay nói đúng hơn là nhân tiện ngắm hoa trong lúc ngắm người.

 

Mỗi khi bắt gặp điều mình thích, đôi mắt xinh đẹp của Khúc Hà Tinh lại như phát sáng, lấp lánh long lanh.

 

Tạ Diệc Thanh ngắt một đóa hồng nhỏ nhắn nhưng nở rộ rực rỡ cài lên vành tai cậu. Sắc đỏ của hoa càng làm tôn lên làn da trắng không tì vết của Khúc Hà Tinh, khiến cậu trông tuấn mỹ lạ thường. Anh không kìm được mà chụp cho cậu rất nhiều, rất nhiều tấm ảnh.

 

"Tinh Tinh" Tạ Diệc Thanh gọi cậu.

 

Khúc Hà Tinh đang ôm một bó hồng lớn, quay đầu lại, "Dạ?"

 

Giọng Tạ Diệc Thanh dịu dàng như nước: "Nhìn anh này, cười một cái đi em."

 

Khúc Hà Tinh cong cong đôi mắt cười, giơ bó hồng lên che nửa khuôn mặt, "Như thế này được không anh?"

 

Kể từ khoảnh khắc Khúc Hà Tinh quay đầu lại, tay của Tạ Diệc Thanh chưa hề ngừng nghỉ, đến bây giờ trong album ảnh đã có không dưới hai mươi tấm.

 

"Được rồi" Tạ Diệc Thanh hạ điện thoại xuống, "Bé yêu của chúng ta xinh quá, cứ như một tiểu tiên hoa vậy."

 

Khúc Hà Tinh bị anh khen đến ngượng ngùng, vành tai hơi nóng lên, cậu lí nhí làu bàu: "Anh đủ rồi đó!"

 

Tạ Diệc Thanh chỉ cười, đang định nói gì đó thì Khúc Hà Tinh đã sải bước đến trước mặt anh, nhét cả bó hồng trong tay vào lòng anh.

 

Có lẽ vì xấu hổ, cậu cúi đầu, mũi chân di di trên mặt đất, giọng nói cũng lí nha lí nhí.

 

"Tặng anh nè" Khúc Hà Tinh nói.

 

Tạ Diệc Thanh sững người, theo phản xạ ôm chặt lấy bó hoa trong lòng, ánh mắt nhìn thẳng vào Khúc Hà Tinh.

 

Khúc Hà Tinh hỏi: "Sao thế? Anh không thích à?"

 

"Dĩ nhiên là không phải" Tạ Diệc Thanh lập tức phản bác. Sao có thể không thích được, chỉ là anh không ngờ Khúc Hà Tinh lại tặng hoa cho mình.

 

"Anh chỉ là..." Tạ Diệc Thanh ngập ngừng, tay siết chặt cành hồng, giọng có hơi khàn đi: "Không ngờ tới."

 

Thấy Tạ Diệc Thanh chỉ nhận một bó hoa mà đã kích động đến thế, Khúc Hà Tinh bất giác tự kiểm điểm lại bản thân.

 

Cậu đối xử với Tạ Diệc Thanh tệ lắm sao?

 

Đâu có nhỉ?

 

Tại sao nhận hoa thôi mà cũng cảm động đến vậy, cứ như thể ngày thường mình đối xử với anh không tốt chút nào.

 

Khúc Hà Tinh chợt nghĩ đến bản thân ở đời trước, cũng đã từng trao đi chân tình nhưng chẳng nhận được hồi đáp.

 

Cậu nắm lấy cổ tay Tạ Diệc Thanh, kéo sang một bên, rồi tiến lên một bước, áp sát vào người anh.

 

Ngay giây tiếp theo, Tạ Diệc Thanh cảm nhận được một hơi nóng trên môi, một cảm giác mềm mại. Đầu tiên là cái l**m đầy thăm dò, sau đó đầu lưỡi của cậu chậm rãi quấn quýt lấy anh.

 

"Chậc." Tạ Diệc Thanh khẽ hít một hơi. Khúc Hà Tinh lùi lại, đưa tay sờ lên môi anh, hỏi: "Đau không anh?"

 

Tạ Diệc Thanh thấy vệt đỏ trên đầu ngón tay cậu, chẳng những không giận mà còn bật cười, "Có phải em ở với Khê Khê lâu quá rồi không, sao cũng học nó cắn người rồi?"

 

Khúc Hà Tinh mím môi, nói: "Đây là phạt anh, vì đã không tin em."

 

"Anh có không tin em đâu" Tạ Diệc Thanh sóng vai đi cùng cậu, một tay choàng qua vai, ghé mặt cọ cọ vào má cậu.

 

"Có!" Khúc Hà Tinh hất tay anh ra.

 

Tạ Diệc Thanh: "Anh không tin em điều gì?"

 

"Không tin em thích anh" Khúc Hà Tinh nói.

 

Tạ Diệc Thanh: "Cho nên em...?"

 

"Em đã nói rồi, em không thích anh thì sẽ không ở bên anh đâu" Khúc Hà Tinh phồng má, hờn dỗi.

 

Tạ Diệc Thanh bật cười, cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, nghiêm túc hỏi: "Vậy Tinh Tinh, bây giờ em đang tỏ tình với anh đấy à?"

 

"..."

 

Khúc Hà Tinh cứng họng, dường như trả lời là "phải" hay "không phải" đều không ổn. Cậu liếc nhìn Tạ Diệc Thanh đang cười đầy gian xảo, quyết định im lặng.

 

Tạ Diệc Thanh túm lấy vạt áo Khúc Hà Tinh, mạnh mẽ kéo về phía mình. Khúc Hà Tinh mất đà, ngã nhào vào lòng anh.

 

Tạ Diệc Thanh ngậm lấy đôi môi mềm mại ấy, dịu dàng m*n tr*n rồi cuốn lấy, không bỏ sót một ngóc ngách nào. Mãi đến khi Khúc Hà Tinh không chịu nổi nữa, anh mới chịu buông cậu ra.

 

Đôi môi tách rời, kéo theo một sợi chỉ bạc trong veo. Tạ Diệc Thanh đưa tay lau đi, ánh mắt dừng trên gương mặt hơi ửng hồng của Khúc Hà Tinh, rồi cưng chiều hôn nhẹ lên đó.

 

Nụ hôn kéo dài quá lâu, Khúc Hà Tinh cảm thấy chân mình mềm nhũn, cả người như không xương tựa vào Tạ Diệc Thanh, hai tay ôm lấy eo anh làm nũng.

 

"Mình về đi anh" Hơi thở của Khúc Hà Tinh vẫn còn hơi gấp gáp, phả vào cổ Tạ Diệc Thanh mang đến một cảm giác tê dại, "Em mệt rồi."

 

Bàn tay đang rảnh của Tạ Diệc Thanh vẫn luôn vỗ nhẹ sau lưng dỗ dành cậu, "Được, em muốn về nhà hay về khách sạn?"

 

Khúc Hà Tinh: "Về nhà."

 

Cả hai đều không nhúc nhích. Tạ Diệc Thanh ôm lấy cậu, làm cột trụ cho một Khúc Hà Tinh đã thấm mệt.

 

Cứ thế im lặng nghỉ một lát, đợi đến khi mọi thứ bình ổn trở lại, họ mới rời khỏi vườn hồng.

 

Tạ Diệc Thanh đi mua một chiếc bình hoa để cắm bó hoa hồng vào, sợ để trên xe không vững nên còn nghĩ cách cố định lại, sau đó mới lái xe về nhà.

 

Khúc Hà Tinh nhìn bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ của anh, không nhịn được cười, "Có cần đến mức đó không? Nếu anh thích thì về nhà em lại tặng anh."

 

"Không giống nhau" Tạ Diệc Thanh nói, "Về rồi em cũng có thể tặng hoa cho anh, nhưng bó này là bó này."

 

Khúc Hà Tinh nhướng mày, không nói gì thêm. Trong xe mở một bản nhạc nhẹ nhàng thư giãn, đi chưa được nửa đường, cậu đã ngủ thiếp đi.

 

Khi xe đến dưới nhà Khúc Hà Tinh, cậu vẫn đang ngủ say sưa. Tạ Diệc Thanh không nỡ đánh thức, bèn nhẹ nhàng xuống xe, mở cửa ghế phụ rồi bế bổng cậu bạn trai nhỏ của mình lên.

 

Khúc Hà Tinh khẽ cựa quậy, mắt nhắm mắt mở, trong cơn mơ màng nhận ra đó là Tạ Diệc Thanh, liền tìm một tư thế thoải mái rúc vào lòng anh.

 

"Nước hoa của anh" Khúc Hà Tinh thì thầm, "Thơm thật đấy."

 

Một mùi hương trà thanh nhẹ, chỉ khi lại gần mới ngửi thấy, Khúc Hà Tinh rất thích.

 

Nói xong cậu lại ngủ thiếp đi. Tạ Diệc Thanh mỉm cười, ôm cậu chặt hơn một chút, cúi đầu hôn lên trán cậu, "Anh yêu em."

 

Tạ Diệc Thanh lấy chìa khóa từ trong chậu hoa bên cạnh để mở cửa, giúp em rửa mặt qua loa rồi đặt lên giường. Anh đưa tay miết nhẹ từng đường nét trên gương mặt Khúc Hà Tinh, quyến luyến không nỡ rời đi, cứ thế ngồi yên một lúc lâu rồi mới lấy một chiếc hộp từ trong túi ra.

 

Tạ Diệc Thanh lấy một chiếc nhẫn trong đó đeo vào ngón áp út của Khúc Hà Tinh, rồi cầm điện thoại chụp rất nhiều ảnh, sau đó mới lưu luyến rời đi.

 

Sáng sớm hôm sau, Khúc Hà Tinh giật mình tỉnh giấc, bật dậy khỏi giường. Mất một lúc lâu cậu mới nhận ra đây là phòng ngủ của mình.

 

Cậu vậy mà lại ngủ từ chiều hôm qua cho đến tận bây giờ!

 

Quả nhiên là yêu đương vào rồi, mới có mấy lần mà mình đã yếu đi rồi sao?!

 

Khúc Hà Tinh bị suy nghĩ của chính mình chọc cho cười một lúc lâu mới ngừng lại, cầm điện thoại lên xem thì mới sáu rưỡi.

 

Trời đã lạnh đi nhiều, sáu rưỡi sáng vẫn chưa sáng. Dù vậy Khúc Hà Tinh vẫn rời giường, tối qua ngủ quá lâu khiến lưng cậu mỏi nhừ.

 

Lúc thay quần áo, Khúc Hà Tinh mới để ý đến sự khác lạ trên tay mình.

 

Đây là... nhẫn?

 

Khúc Hà Tinh sững sờ, chậm rãi đưa tay lên trước mắt, săm soi chiếc nhẫn trên ngón áp út.

 

Chiếc nhẫn có hình dáng rất giống một chiếc còng tay, những chỗ khoét rỗng đều được nạm kim cương, trông vừa lộng lẫy lại vừa xinh đẹp.

 

Khúc Hà Tinh thất thần nhìn chiếc nhẫn trên tay, mãi cho đến khi mắt cay cay mới hạ tay xuống, hết lần này đến lần khác v**t v* nó.

 

Đối với cậu, nhẫn mang một ý nghĩa rất quan trọng, nó là lời hứa, là minh chứng cho mối quan hệ của hai người không chỉ dừng lại ở mức bạn trai, mà có lẽ còn có thể tiến xa hơn nữa.

 

Khúc Hà Tinh nén lại sự rung động trong lòng, đeo nhẫn đi rửa mặt, định bụng đến tiệm thủ công làm thêm giờ.

 

Cây trâm hoa của cậu chỉ còn khâu hoàn thiện cuối cùng là xong, bây giờ đến làm thêm có lẽ sẽ kịp hoàn thành trước khi khách tới.

 

Khúc Hà Tinh thu dọn xong xuôi, đeo túi lên rồi ra ngoài, định bụng xuống dưới nhà sẽ gọi cho Tạ Diệc Thanh bảo hôm nay không cần qua đón cậu.

 

Thế nhưng, vừa khóa cửa xong, động tác của Khúc Hà Tinh chợt khựng lại, ánh mắt rơi trên chiếc chìa khóa.

 

Cậu dùng loại ổ khóa cửa thông thường nhất, cần chìa khóa để mở.

 

Mấy ngày đầu mới chuyển đến, vì hay quên mang chìa khóa nên cậu đã phải gọi thợ mở khóa mấy lần. Để phòng hờ, Khúc Hà Tinh đã giấu một chiếc chìa khóa dự phòng trong chậu cây cảnh ở cửa.

 

Tối qua cậu ngủ say, là Tạ Diệc Thanh bế cậu lên.

 

Khúc Hà Tinh thầm thở dài, lúc xoay người, cậu ngẩng đầu nhìn lên chiếc camera giám sát ở cửa đối diện.

 

Mấy ngày nay mải mê yêu đương, vậy mà lại quên mất chuyện này.

 

Khúc Hà Tinh cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, cắn cắn môi. Vốn dĩ cậu định gọi điện cho anh, nói về chuyện chiếc nhẫn, nhưng bây giờ...

 

Khúc Hà Tinh cảm thấy có chút tức giận, giận dỗi không thèm nhắn tin cho anh, quyết định để người đàn ông kia tự mình kiểm điểm!

 

Cậu tự gọi xe đến tiệm thủ công, trong lúc chờ xe và trên đường đi lại cảm thấy có chút không quen.

 

Kể từ khi cửa tiệm thủ công khai trương, bất kể đi làm hay tan làm đều có Tạ Diệc Thanh đưa đón, hôm nay hình như là lần đầu tiên cậu tự bắt xe đi làm thì phải?

 

Thói quen quả nhiên là một thứ đáng sợ.

 

Khi đến nơi, Khúc Hà Tinh nhìn thấy cậu trai đến xin việc đang đứng ở cửa.

 

Cậu trai đó đang ngồi xổm ở ven đường, cắn từng miếng bánh bao chay lớn, một chiếc bánh bao chay mà cậu ta ăn ngon lành như thể đang thưởng thức cao lương mỹ vị, trông cực kỳ hấp dẫn.

 

Khúc Hà Tinh nhìn cậu ta ăn mà đột nhiên cũng thấy đói bụng.

 

"Lâm Du" Khúc Hà Tinh bước đến trước mặt cậu trai, đưa tay định kéo cậu ta dậy, "Sao cậu đến sớm thế?"

 

Khúc Hà Tinh nhớ là mình đã nhắn cho cậu ta giờ làm việc rồi mà, cửa tiệm không cần đến quá sớm, có đến thì trong tiệm cũng chẳng có ai.

 

Lúc này mặt trời vừa mới ló dạng, trên đường không có bao nhiêu người, trông có vẻ lạnh lẽo, vắng vẻ.

 

"Không có việc gì làm nên em đến xem thử" Lâm Du đưa chiếc bánh bao chay còn lại trong tay cho Khúc Hà Tinh, giọng nói đều đều không chút cảm xúc, "Sạch đó, chưa ăn đâu."

 

Khúc Hà Tinh nhìn dáng vẻ ăn bánh bao của cậu ta, vốn định từ chối vì sợ cậu ta không đủ no, nhưng khi nghe câu "Sạch đó", cậu lại không nỡ nói lời từ chối, bèn đưa tay nhận lấy.

 

"Cảm ơn cậu" Khúc Hà Tinh cắn một miếng bánh bao, "Sau này cứ đến đúng giờ là được, may mà hôm nay anh đến sớm, không thì cậu phải ngồi xổm ở cửa hai tiếng đồng hồ đấy."

 

Lâm Du ngậm đầy bánh bao trong miệng, gật gật đầu, cũng không biết có nghe lọt tai hay không.

 

Khúc Hà Tinh định nói thêm vài câu thì điện thoại rung lên một tiếng, cậu mở ra liếc nhìn, là tin nhắn của Tạ Diệc Thanh.

 

Khúc Hà Tinh khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý đến anh.

 

Cho anh cái tội dám theo dõi em!

Bình Luận (0)
Comment