Tạ Diệc Thanh thức dậy, gửi một tin nhắn chào buổi sáng cho Khúc Hà Tinh, rồi theo thói quen mở camera giám sát trước cửa nhà cậu, dù phần lớn thời gian cậu chẳng mấy khi ra ngoài.
Nhưng Tạ Diệc Thanh không muốn bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào, dù là xem cậu dắt Khê Khê đi dạo, xuống lầu mua đồ ăn vặt, hay chỉ đơn giản là mở cửa nhận đồ ăn giao tới.
Anh vốn nghĩ hôm nay cũng sẽ như mọi khi, cậu sẽ đợi đến sát giờ làm mới đủng đỉnh ra khỏi nhà. Ai ngờ mới tám giờ sáng, Khúc Hà Tinh đã ăn mặc chỉnh tề rời đi.
Tạ Diệc Thanh nhạy bén nhận ra, lúc xoay người, Khúc Hà Tinh đã kín đáo liếc mắt về phía chiếc camera.
Ngón tay anh gõ nhẹ lên lưng điện thoại, trong đầu nhanh chóng tua lại xem mình có từng để lộ sơ hở nào trước mặt Khúc Hà Tinh không.
Câu trả lời đương nhiên là không. Ngoại trừ đêm muộn mang cơm cho cậu, Tạ Diệc Thanh chắc chắn mình chưa bao giờ nhắc đến căn nhà đối diện, mà đêm đó cũng không xảy ra sai sót gì, Khúc Hà Tinh không thể nào phát hiện được.
Tạ Diệc Thanh dán mắt vào màn hình giám sát, thấy Khúc Hà Tinh lúc vào cầu thang bộ đã cất một vật gì đó nhỏ vào túi.
Thang máy cách camera hơi xa, hình ảnh không đủ rõ để nhìn ra đó là thứ gì, nhưng Tạ Diệc Thanh gần như đoán ra ngay lập tức.
Đó là chìa khóa nhà của Khúc Hà Tinh.
Tối qua, anh đã dùng chìa khóa dự phòng nhà cậu để mở cửa. Nhưng Khúc Hà Tinh chưa bao giờ nói cho anh biết chìa khóa dự phòng để ở đâu.
Động tác của Tạ Diệc Thanh cứng lại. Anh đặt điện thoại xuống, đưa tay day sống mũi, trong lòng dấy lên một tia bất an.
Anh dậy làm bữa sáng mang cho Khúc Hà Tinh, rồi lái xe đến tiệm thủ công trong tâm trạng thấp thỏm.
Khúc Hà Tinh vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh. Thường ngày cậu vốn hồi âm khá chậm, nhưng chỉ cần thấy tin nhắn là sẽ trả lời.
Hơn nữa, tối qua anh đã đeo nhẫn lên tay Khúc Hà Tinh, cậu nhìn thấy chắc chắn sẽ hỏi.
Thế nhưng hôm nay wechat công việc thì đầy ắp tin nhắn, còn wechat cá nhân lại yên ắng, chẳng có lấy một tin nào.
Đôi môi mỏng của Tạ Diệc Thanh mím chặt, cả người toát ra một luồng khí tức nặng nề, nhưng trong lòng lại không ngừng lo lắng.
Khi đến nơi, Tạ Diệc Thanh không vào ngay mà đứng ở cửa quan sát trạng thái của Khúc Hà Tinh một lúc.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo len dệt kim màu đỏ, phối cùng chân váy dài màu đen, để lộ bắp chân trắng ngần, xinh đẹp. Cậu đang mỉm cười dịu dàng, hướng dẫn một chàng trai làm cây thông thủy tinh.
Là cậu trai hôm trước đến phỏng vấn.
Nhìn bề ngoài, Khúc Hà Tinh không có vẻ gì là đang tức giận, nhưng mầm ghen trong lòng Tạ Diệc Thanh lại bắt đầu trỗi dậy.
Hai người đang tập trung làm đồ thủ công nên không hề phát hiện ra sự có mặt của anh. Lâm Du làm không được suôn sẻ cho lắm, Khúc Hà Tinh bèn tiến lại gần hơn, đưa tay gõ nhẹ lên tay cậu ta, nói: "Lúc kéo thì nhẹ thôi, cậu dùng sức quá rồi."
Tạ Diệc Thanh không nhịn được nữa, cất tiếng gọi: "Tinh Tinh."
Nghe thấy tiếng gọi, Khúc Hà Tinh khẽ nhướng mày, nhìn thấy Tạ Diệc Thanh đang đứng ở cửa.
Người đàn ông vận âu phục chỉnh tề, mày nhíu chặt, ai không biết còn tưởng làm ăn lớn thua lỗ, mặt mày sa sầm.
Khúc Hà Tinh thu tầm mắt lại, không thèm để ý đến anh, tiếp tục hướng dẫn Lâm Du làm cây thông noel. Một cây thông noel vốn phải tinh xảo xinh đẹp, qua tay cậu ta lại trở nên xiêu vẹo, tròn lẳn.
Chỉ cần cậu ta không tự nói ra, e rằng chẳng ai nhận ra đây là một cây thông noel.
Lâm Du hoàn toàn không để ý đến chuyện giữa người ở cửa và ông chủ của mình, sự chú ý của cậu ta đều dồn cả vào thanh thủy tinh trong tay. Nhẹ tay một chút thì thủy tinh không đủ mảnh, mạnh tay một chút thì lại gãy. Hồi ở công trường khuân gạch cậu ta cũng chưa từng tập trung đến thế, trán đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Khúc Hà Tinh vẫn luôn đứng bên cạnh Lâm Du. Tạ Diệc Thanh biết cậu đang làm việc nên lúc đầu không làm phiền, chỉ đứng đợi ở quầy thu ngân.
Nhưng ánh mắt của Khúc Hà Tinh tuyệt nhiên không nhìn về phía anh.
Trong lòng Tạ Diệc Thanh sốt ruột, nhấc chân định đi qua chỗ cậu.
Khúc Hà Tinh như có mắt ở sau lưng, Tạ Diệc Thanh vừa động đậy, cậu liền ngước mắt nhìn sang.
Cậu đưa ngón tay chỉ chỉ, cứ thế im lặng nhìn Tạ Diệc Thanh. Dù không nói lời nào nhưng ý tứ đã quá rõ ràng: "Anh dám qua đây thử xem?"
Tạ Diệc Thanh đành phải đứng tại chỗ chờ cậu làm việc xong.
May thay, Lâm Du là người không được khéo tay cho lắm, chẳng mấy chốc đã làm hỏng cây thông noel. Cậu ta nhìn Khúc Hà Tinh có chút ngại ngùng: "Ông chủ Khúc, hay là để em tự luyện tập một chút trước đã?"
Người ta đã nói vậy, Khúc Hà Tinh cũng sợ cứ đứng bên cạnh sẽ ảnh hưởng đến cậu ta, đành phải rời đi.
Khúc Hà Tinh không nhìn Tạ Diệc Thanh, quay người đi đến tủ trưng bày ngắm những cây trâm hoa của mình. Vốn dĩ cậu định đến sớm làm trâm hoa, không ngờ Lâm Du lại đến sớm như vậy, đành phải dạy cậu ta những kỹ thuật cơ bản về nung thủy tinh trước.
Tạ Diệc Thanh bước đến sau lưng Khúc Hà Tinh, không kìm được mà ôm chầm lấy cậu.
Khúc Hà Tinh im lặng hai giây rồi càng thêm tức giận, lạnh lùng nói: "Tạ Diệc Thanh, anh buông ra."
Trong lòng Tạ Diệc Thanh dù vô vàn không muốn, nhưng cuối cùng vẫn buông cậu ra. "Tinh Tinh... anh..."
Khúc Hà Tinh đi đến chiếc ghế bên cửa sổ, nơi xa Lâm Du nhất, rồi ngồi xuống. Cậu nhìn thẳng vào mắt Tạ Diệc Thanh, chỉ hỏi một câu: "Làm sao anh biết chìa khóa dự phòng của em để ở đâu?"
Tạ Diệc Thanh đã lường trước điều này, nhưng khi Khúc Hà Tinh thật sự hỏi ra, anh vẫn không biết phải trả lời thế nào.
Làm sao anh biết ư?
Bởi vì anh đã lắp camera trước cửa nhà em, luôn theo dõi nhất cử nhất động của em.
Tạ Diệc Thanh cười khổ. Khúc Hà Tinh vẫn luôn gọi anh là đồ b**n th**, nếu biết anh thực sự b**n th** đến mức này, liệu cậu có còn muốn ở bên anh nữa không?
Khó khăn lắm mới có được em, Tạ Diệc Thanh tuyệt đối không thể chấp nhận việc mất đi Khúc Hà Tinh, nhưng anh cũng không muốn lừa dối em.
"Anh..." Tạ Diệc Thanh muốn nắm lấy tay Khúc Hà Tinh nhưng bị cậu gạt ra.
"Anh vẫn chưa trả lời em" Khúc Hà Tinh nói.
Tạ Diệc Thanh khàn giọng đáp: "Tinh Tinh, anh có thể không nói bây giờ được không?"
Khúc Hà Tinh ngước mắt nhìn Tạ Diệc Thanh.
Trong mắt người đàn ông tràn ngập lo lắng và căng thẳng. Vì bị từ chối, ngón tay anh bất giác mân mê tách trà trên bàn để che giấu sự lo âu.
"Tại sao?" Khúc Hà Tinh nói, "Em không thích người khác lừa dối mình, đặc biệt là người thân thiết."
Có lẽ do tình cảm đặt vào không giống nhau, Khúc Hà Tinh có thể chấp nhận người khác lừa dối mình, bởi vì cậu không hề có kỳ vọng gì ở họ, cậu cũng sẽ không mở lòng với tất cả mọi người.
Nhưng Tạ Diệc Thanh thì khác. Họ là người yêu, phải cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện trong đời, vì vậy cậu hy vọng Tạ Diệc Thanh có thể thành thật với mình.
Có thể nói cậu có tiêu chuẩn kép, đòi hỏi cao, nhưng cũng đành chịu, Khúc Hà Tinh không thể thay đổi được.
Tạ Diệc Thanh nói: "Anh không muốn lừa dối em, nhưng nếu nói ra bây giờ, em nhất định sẽ tức giận."
Khúc Hà Tinh hỏi lại: "Vậy sau này anh nói thì em sẽ không giận nữa sao?"
"Anh nói sớm thì có lẽ em đã không giận đến thế." Khúc Hà Tinh khẽ hừ một tiếng, "Anh mà cứ giấu em mãi, lúc đó em mới thật sự nổi giận đấy."
Một lúc lâu sau, Tạ Diệc Thanh cuối cùng cũng lên tiếng: "Căn nhà đối diện cửa nhà em là do anh thuê."
Nói xong, Tạ Diệc Thanh nhắm mắt lại. Khúc Hà Tinh vốn thông minh, chỉ một câu này là cậu có thể hiểu ra mọi chuyện.
Tạ Diệc Thanh cúi đầu, cầm ly nước đã nguội ngắt trên bàn uống một ngụm. Lúc cất lời, giọng anh có một sự run rẩy khó nhận ra.
"Anh... sai rồi" Tạ Diệc Thanh nói.
Anh thường xuyên nhận sai với Khúc Hà Tinh, nhưng lần này khác với mọi khi. Đây không phải là chuyện có thể cho qua chỉ bằng một lời xin lỗi.
Khúc Hà Tinh nhìn bộ dạng của Tạ Diệc Thanh, ngả người ra sau, tựa vào lưng ghế sô pha. Giọng cậu nhẹ nhàng, mềm mại, không nghe ra một chút tức giận nào.
Khúc Hà Tinh hỏi: "Camera cũng là anh lắp?"
Tạ Diệc Thanh gật đầu, một lúc sau mới đáp: "Phải."
Khúc Hà Tinh gật gù: "Anh lắp từ khi nào?"
"Sau ngày biết em chuyển đến một hôm" Tạ Diệc Thanh khai ra toàn bộ, mu bàn tay nổi rõ gân xanh.
"Lúc đó em còn chưa chia tay Bạch Li" Khúc Hà Tinh lạnh mặt hỏi: "Anh lắp camera trước cửa nhà em để làm gì?"
Khúc Hà Tinh nghĩ đến những ngày tháng bị Tạ Diệc Thanh theo dõi, giám sát, quả thực dở khóc dở cười. Hai từ b**n th** cứ như thể được đúc riêng cho anh vậy.
"Anh chỉ... ngắm một chút thôi" Tạ Diệc Thanh nói.
"Nói anh là đồ b**n th**, anh có nhận không?" Khúc Hà Tinh chọc chọc vào ngực Tạ Diệc Thanh, "Nhìn em hẹn hò với người khác, anh thấy vui lắm đúng không?"
Hốc mắt Tạ Diệc Thanh đỏ hoe, anh lập tức phản bác: "Không phải."
Anh chỉ hận không thể trực tiếp cướp Khúc Hà Tinh về. Nếu không phải sợ em buồn, Tạ Diệc Thanh đã không nhẫn nhịn như vậy.
Tên ngốc Bạch Li đó, không hề xứng với Khúc Hà Tinh chút nào.
Nhìn bộ dạng này của anh, Khúc Hà Tinh không nỡ ép anh nói thêm. Dù sao thì người này trông có vẻ hung dữ b**n th**, nhưng cũng chưa thực sự làm gì hại cậu, thôi bỏ đi.
"Không có lần sau đâu đấy." Khúc Hà Tinh giơ tay, gõ mạnh một cái lên đầu Tạ Diệc Thanh rồi nói: "Anh mà còn như vậy nữa, em sẽ không cần anh nữa."
"Cái gì?" Tạ Diệc Thanh ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc, Khúc Hà Tinh lại dễ dàng tha thứ cho anh như vậy sao?
Khúc Hà Tinh mỉm cười: "Anh không nghe rõ à? Vậy thôi, coi như em chưa nói gì."
Tạ Diệc Thanh cuối cùng cũng phản ứng lại, không kiềm chế được mà kéo mạnh Khúc Hà Tinh vào lòng. "Tinh Tinh, anh yêu em."
Khúc Hà Tinh để mặc cho anh ôm, suy nghĩ một lát rồi cắn mạnh một cái vào bên cổ Tạ Diệc Thanh, để lại một dấu răng đỏ hỏn vô cùng rõ ràng, liếc mắt là thấy ngay.
"Đừng tưởng nói thế là em sẽ mềm lòng nhé" Khúc Hà Tinh nghiêm túc nói, "Những lời vừa rồi không hề giả dối đâu."
"Anh biết." Tạ Diệc Thanh vừa nói, vừa đặt hết nụ hôn này đến nụ hôn khác lên má, lên môi Khúc Hà Tinh, dường như hôn mãi không đủ. "Sẽ không có lần sau nữa."
Khúc Hà Tinh dùng sức đẩy anh ra nhưng không thoát được. Cậu liếc nhìn Lâm Du vẫn đang vật lộn với thanh thủy tinh ở sảnh chính, không thể nhịn được nữa, bèn ghé tai dạy dỗ người đàn ông đang động tay động chân giữa ban ngày ban mặt: "Tạ Diệc Thanh, ở nơi công cộng anh có thể chú ý một chút không!"
Tạ Diệc Thanh bật cười, buông lỏng vòng tay quanh eo Khúc Hà Tinh. "Em nhớ ăn sáng nhé, tối anh đến đón em tan làm."
"Anh lo việc của anh đi." Khúc Hà Tinh đẩy người ra ngoài cửa tiệm, mặt lạnh tanh: "Cứ suốt ngày chạy qua chỗ em, không sợ công ty bị người ta cướp mất à."
Tạ Diệc Thanh nhìn Khúc Hà Tinh quay trở lại tiệm, mặt mày rạng rỡ nụ cười. Sau đó anh thở phào một hơi dài, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng trở về lồng ngực.
Trời mới biết lúc Khúc Hà Tinh giận dỗi không thèm để ý đến, anh đã hoảng loạn đến mức nào. Anh thậm chí đã nghĩ, nếu cậu thực sự đòi chia tay, anh sẽ nhốt cậu vào một căn phòng kín rồi giấu đi.
May mắn thay, Khúc Hà Tinh không giận anh. Tạ Diệc Thanh bật cười thành tiếng, trong tim trong mắt chỉ có thể chứa đựng một mình em.
Khúc Hà Tinh liếc mắt thấy Tạ Diệc Thanh vẫn còn ngẩn ngơ đứng ở cửa, bèn vẫy vẫy tay, nói lớn: "Anh làm gì đấy, còn không đi làm đi?"
Trời trong xanh, gió nhẹ nhàng. Sóng gió buổi sáng coi như đã yên, mọi thứ đều rất tốt.
Điều duy nhất không tốt là người đàn ông tên Lâm Du trong tiệm của Khúc Hà Tinh.
Tạ Diệc Thanh nhìn Khúc Hà Tinh quay lại bên cạnh Lâm Du, tiếp tục dạy cậu ta làm đồ thủ công, hai người nói nói cười cười, không khí vô cùng hòa hợp. Ánh mắt anh chợt tối sầm lại.
Tại sao bên cạnh cậu lúc nào cũng có nhiều người như vậy?