Việc kinh doanh của tiệm thủ công rất phát đạt, các vị trí trong tiệm ngày nào cũng kín chỗ, nếu đến muộn còn phải xếp hàng.
Lượng người theo dõi trên tài khoản xiaohongshu cũng không ngừng tăng lên, có rất nhiều khách hàng từ đó tìm đến check-in.
Khúc Hà Tinh vừa cảm động, vừa không biết làm thế nào để đáp lại tình cảm của các cô gái đã ủng hộ và theo dõi mình. Suy đi tính lại, cậu quyết định giảm giá một chút.
Như vậy có lẽ sẽ thiết thực hơn những lời nói suông.
Hơn nữa, tiệm có thêm một nhân viên, cậu cũng nhàn hơn rất nhiều.
Trước đây, cậu vừa phải chào đón khách, vừa phải bận rộn hỗ trợ những người còn lóng ngóng. Đợi khách về hết, sau khi dọn dẹp xong, cậu lại phải làm đồ thủ công, dựng video, tranh thủ lau dọn. Kết thúc một ngày làm việc, dù không nói ra nhưng thực sự rất mệt mỏi.
Có Lâm Du thì khác hẳn. Dù cậu ta chưa thành thạo nhưng lại rất siêng năng, nhanh nhẹn, tự giác tìm việc để làm. Nhiều lần Khúc Hà Tinh chưa kịp để ý, cậu ta đã dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ tinh tươm.
Khúc Hà Tinh nhướng mày nhìn Lâm Du, vô cùng hài lòng.
Lúc đầu Lâm Du đến, trông cậu ta khá dữ dằn, chẳng giống người đến xin việc chút nào, mà giống đến gây sự hơn.
Với suy nghĩ cứ thử xem sao, nếu không được thì cho nghỉ, Khúc Hà Tinh đã nhận cậu ta vào làm. Không ngờ lại may mắn vớ được của hời, tuyển được một nhân viên ưu tú toàn diện.
Cả một ngày trôi qua, Khúc Hà Tinh và Lâm Du phối hợp rất ăn ý, công việc vô cùng vui vẻ.
Khúc Hà Tinh thậm chí còn có thời gian để hoàn thành cây trâm hoa.
Những bông hoa, chiếc lá sống động như thật. Dưới ánh nắng, đóa hoa làm bằng thủy tinh trông trong suốt lấp lánh, tựa như đang phát sáng, đẹp vô cùng.
Khách hàng trong tiệm không làm đồ thủ công nữa mà túm tụm lại xem, những lời khen ngợi dành cho Khúc Hà Tinh không ngớt.
Có một khách hàng giỏi nhiếp ảnh đã chụp cho cậu rất nhiều ảnh. Cô ấy không lấy tiền, Khúc Hà Tinh ngại ngùng, cũng không tính tiền làm đồ thủy tinh của cô.
Hôm nay có một khách hàng đã đợi rất lâu nên hai người phải làm thêm giờ một chút. Đến lúc dọn dẹp xong thì trời đã tối hẳn.
"Mai cậu không cần đến sớm quá đâu." Khúc Hà Tinh đưa chìa khóa dự phòng cho Lâm Du, dặn dò: "Mười giờ rưỡi đến là được rồi, đến sớm quá cũng không có việc gì làm."
Lâm Du gật đầu, đeo túi lên vai định rời đi thì đột nhiên một cục bông nhỏ từ cửa lao vào.
Là một chú chó Alaska tròn vo. Nhìn thân hình nó là biết chú chó này được chăm sóc rất tốt.
Chú Alaska tìm đến đúng chỗ Khúc Hà Tinh, quấn quýt lấy cậu xoay hai vòng, điên cuồng cọ vào chân cậu, vừa cọ vừa sủa vang.
Lâm Du nhìn cảnh đó, trên mặt thoáng hiện ý cười. Nếu con chó này có thể đứng dậy, chắc chắn nó sẽ bổ nhào vào lòng ông chủ của cậu ta.
"Ôi chao." Khúc Hà Tinh ngồi xổm xuống, bế bổng Khê Khê lên tay, hôn lên đầu nó một cái, mắt cười cong cong: "Mới có bao lâu đâu mà sủa như thể nửa năm rồi không gặp ấy."
Khê Khê không hiểu, chỉ một mực rúc vào người Khúc Hà Tinh, cái đuôi vẫy tít đến độ chỉ còn là một vệt mờ.
Đợi Khê Khê bình tĩnh lại một chút, Khúc Hà Tinh đưa nó đến trước mặt Lâm Du, cười hỏi: "Có muốn bế không?"
Từ lúc gặp mặt đến giờ, Khúc Hà Tinh chưa từng thấy Lâm Du cười. Vừa rồi nhìn Khê Khê làm nũng, cuối cùng trên mặt cậu ta cũng có chút ý cười, chắc hẳn là rất thích chó.
Nhưng với tính cách của Lâm Du, Khúc Hà Tinh đoán cậu ta tuyệt đối sẽ không chủ động bày tỏ sự yêu thích. Không đợi người ta gật đầu, Khúc Hà Tinh đã dúi con chó vào lòng cậu ta.
"Khê Khê nặng lắm đấy." Khúc Hà Tinh đấm đấm tay mình, nói: "Bế lâu mỏi tay lắm."
Lâm Du ôm chó vào lòng, Khê Khê cũng không lạ người, thè lưỡi ra l**m tới tấp lên mặt cậu ta.
Khúc Hà Tinh lo lắng "chậc" một tiếng. Với khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Du, nếu không chắc chắn cậu ta không phải người xấu, cậu còn sợ Khê Khê sẽ bị đánh.
Khúc Hà Tinh bước lại gần, đưa tay xoa đầu Khê Khê, nói: "Nó chỉ là nhiệt tình quá thôi, gặp ai cũng hôn, đáng yêu lắm đúng không?"
Lâm Du cúi đầu nhìn chú chó nhỏ, nắn nắn móng vuốt của nó, "Rất đáng yêu."
Khúc Hà Tinh vừa định mở miệng nói chuyện thì Tạ Diệc Thanh từ cửa bước vào, tay còn xách theo đồ, cất tiếng gọi: "Bé yêu."
"..." Khúc Hà Tinh mím môi, bất giác đưa tay day thái dương. "Hôm nay anh đến sớm thế?"
Không chỉ đón Khê Khê, Khúc Hà Tinh còn thấy đồ anh xách trên tay, hình như là bữa tối.
Tạ Diệc Thanh đứng vào giữa cậu và Lâm Du, khéo léo tách hai người ra, nói: "Chỉ hôm nay sớm thôi."
Khúc Hà Tinh hỏi: "Anh mua gì thế?"
"Một vài món ăn gia đình." Tạ Diệc Thanh kéo cậu đến ngồi ở vị trí bên cửa sổ, "Em xem có thích ăn không."
Tạ Diệc Thanh bày từng hộp thức ăn lên bàn. "Lần trước đi ăn với bạn thấy ngon, nên muốn em cũng nếm thử. Nhưng không biết mang về thế này có ảnh hưởng đến hương vị không, nếu không ngon thì mình đổi quán khác."
Khúc Hà Tinh nhìn những món ăn trên bàn, nhất thời không nói nên lời, một lúc sau mới lẩm bẩm: "Món ăn gia đình của anh với món ăn gia đình của em không cùng một loại."
"Hả?" Tạ Diệc Thanh không nghe rõ.
Khúc Hà Tinh xua tay, đứng dậy gọi Lâm Du: "Lâm Du, ăn cơm xong rồi hẵng về."
Nụ cười của Tạ Diệc Thanh lập tức đông cứng, nhưng Khúc Hà Tinh lại không hề phát hiện ra. Sau khi Lâm Du từ chối, cậu vẫn rất nhiệt tình muốn giữ cậu ta ở lại ăn tối.
"Hôm nay đồ ăn ngon lắm, nếu không tôi cũng không giữ cậu lại đâu. Với cả ngày đầu đi làm đã để cậu tăng ca rồi, ở lại ăn cơm đi." Khúc Hà Tinh thuyết phục, "Hôm nay vất vả cho cậu rồi."
Khúc Hà Tinh nói một tràng, Lâm Du không có cửa từ chối. Ông chủ nhiệt tình như vậy, một nhân viên như cậu ta mà cứ từ chối mãi thì cũng thật không nể mặt.
Lâm Du đành phải gật đầu. Khi ngồi xuống đối diện ông chủ, cậu ta cuối cùng cũng chú ý đến người đàn ông bên cạnh.
Lâm Du không phải người chậm chạp, cậu ta sớm đã nhận ra người đàn ông này dường như có địch ý với mình.
Còn về lý do, trong lòng cậu ta cũng hiểu rõ. Ông chủ của cậu và người đàn ông này chắc hẳn là một đôi.
"Cứ tự nhiên gắp thức ăn nhé." Khúc Hà Tinh quay sang mời Lâm Du: "Đừng khách sáo, chúng ta còn phải làm việc cùng nhau lâu dài mà."
"Cảm ơn." Lâm Du nói xong, liếc mắt thấy mặt người đàn ông kia đã đen sì, nhưng ông chủ nhà mình lại chẳng hề hay biết.
Khúc Hà Tinh để ý thấy ánh mắt của Lâm Du, bèn vỗ nhẹ lên trán mình một cái. "Xem tôi này, quên giới thiệu với hai người. Đây là bạn trai của tôi, Tạ Diệc Thanh."
"Lâm Du." Khúc Hà Tinh lại quay sang giới thiệu với Tạ Diệc Thanh, "Chắc anh biết rồi nhỉ."
Tạ Diệc Thanh vốn vẫn đang ghen vì Lâm Du có thể ở cùng Khúc Hà Tinh cả ngày dài, giây tiếp theo đã nghe cậu giới thiệu mình là bạn trai.
Cơn ghen trong lòng lập tức bị ném ra sau đầu, trái tim mềm nhũn. Anh nhìn Lâm Du cũng không thấy ghét nữa, chìa tay ra với cậu ta, "Chào cậu, vất vả cho cậu rồi."
Lâm Du mặt không biểu cảm, đưa tay ra bắt lấy lệ rồi nhanh chóng buông ra, chuyên tâm ăn cơm.
Khúc Hà Tinh không nhận ra điều gì, cũng cúi đầu ăn. Tạ Diệc Thanh đứng dậy rót cho cậu một cốc nước, "Vị thế nào?"
Khúc Hà Tinh gật đầu lia lịa, "Rất ngon, nhưng lần sau anh đừng mang đến nữa."
"Hửm?" Tạ Diệc Thanh gắp thức ăn vào bát Khúc Hà Tinh, "Em thích sao lại không mang đến?"
Khúc Hà Tinh véo véo eo mình, rất phiền não: "Ngon quá em sẽ không giảm cân được mất."
"...Em không béo."
Tạ Diệc Thanh thầm quyết định, phải tìm thêm nhiều món ngon đến để bồi bổ cho bạn trai nhỏ. Em ăn vui vẻ rồi sẽ quên luôn chuyện giảm cân.
Khúc Hà Tinh không biết Tạ Diệc Thanh đang có ý đồ xấu, ăn thêm vài miếng nữa rồi đặt đũa xuống, quay sang chơi với Khê Khê.
Đối với việc này, Tạ Diệc Thanh đã có chuẩn bị. Anh lấy ra một hộp nhỏ từ trong túi, gắp một miếng đút cho Khúc Hà Tinh.
Khúc Hà Tinh há miệng, mắt sáng lên: "Anh còn mua cả sushi à?"
"Ngon không em?" Tạ Diệc Thanh nhìn mà lòng mềm nhũn, đưa tay véo má cậu một cái, "Ăn thêm một miếng nữa nhé?"
Ăn thêm hai ba miếng sushi nữa, Khúc Hà Tinh mới nhớ ra chuyện giảm cân. Khi Tạ Diệc Thanh lại đút tới, cậu cố gắng ngửa đầu ra sau, đôi môi mím chặt.
"Em không ăn nữa đâu." Cậu không mở miệng, chỉ ựm ờ, nhưng Tạ Diệc Thanh vẫn hiểu được. Anh cũng không ép, thu đũa lại, nói: "Vậy lần sau muốn ăn anh lại mua cho em."
Cơm cộng với sushi, tối nay Khúc Hà Tinh đã ăn không ít. Tạ Diệc Thanh liếc nhìn cái bát trống trơn của em rồi nhướng mày, cách này có hiệu quả, sau này cứ dỗ em ăn như vậy.
Ăn cơm xong, Lâm Du chủ động nói muốn ở lại dọn dẹp, bảo Khúc Hà Tinh cứ về trước.
Khúc Hà Tinh biết Lâm Du hơi ngại, với lại đồ cần dọn cũng không nhiều, nên không cố ở lại mà cùng Tạ Diệc Thanh rời đi trước.
"Vậy vất vả cho cậu nhé." Khúc Hà Tinh dắt Khê Khê, cười vẫy tay với Lâm Du, "Mai gặp lại..."
Một câu còn chưa dứt, Khúc Hà Tinh đã bị Tạ Diệc Thanh ôm eo kéo thẳng ra khỏi cửa.
"?" Khúc Hà Tinh không hiểu gì cả: "Em còn chưa nói xong mà."
"Xin lỗi." Vẻ mặt Tạ Diệc Thanh không có gì khác thường, chỉ nói: "Anh tưởng em nói xong rồi."
Khúc Hà Tinh dừng bước, hoài nghi đánh giá Tạ Diệc Thanh: "Anh cố ý đúng không?"
"Anh..." Tạ Diệc Thanh thở dài, nói: "Mai anh phải đi công tác, muốn ở bên em thêm một lúc, không muốn em nói chuyện với người khác."
Khúc Hà Tinh ngạc nhiên: "Ơ, anh phải đi công tác à? Bao lâu vậy?"
Từ lúc quen Tạ Diệc Thanh đến giờ, ngoài mấy chuyến công tác lúc đầu, sau này hình như không thấy anh đi nữa?
Bây giờ đột nhiên nghe anh phải đi công tác, cậu có chút không phản ứng kịp.
"Khoảng một tuần." Tạ Diệc Thanh nói: "Ở bên anh nhiều hơn một chút, được không em?"
"Không phải em đang ở bên anh đây sao?" Khúc Hà Tinh bất đắc dĩ, cũng không so đo chuyện vừa rồi với anh nữa.
Tạ Diệc Thanh: "Không đủ."
"Anh muốn em ở bên anh thế nào?" Khúc Hà Tinh hỏi.
Tạ Diệc Thanh suy nghĩ một lát, "Tối nay đến nhà anh, được không?"
Nếu không phải xung quanh có khá nhiều người qua lại, Khúc Hà Tinh đã muốn hét lớn vào mặt anh "Anh cố ý phải không?".
"Tính toán cả rồi nhỉ." Khúc Hà Tinh véo mạnh một cái vào eo Tạ Diệc Thanh.
Tạ Diệc Thanh "hít" một tiếng, nhưng cũng không né, đợi Khúc Hà Tinh véo xong rồi mới đưa tay lên xoa eo, "Vậy em có đi không?"
"Em mà không đi" Khúc Hà Tinh đi đến đối diện Tạ Diệc Thanh, chỉ vào tim anh, "có phải anh lại nói em không thích anh nữa không?"
Tạ Diệc Thanh đi đến bên xe, lấy ra một bó hoa chuông gió đưa cho Khúc Hà Tinh: "Anh không nghĩ vậy, nhưng thật sự rất hy vọng em đến nhà anh."
Những bông hoa chuông gió trắng muốt đang nở rộ, trông như những chiếc chuông nhỏ, vừa xinh đẹp lại đáng yêu.
Khúc Hà Tinh nhận lấy, "Anh chuẩn bị chu đáo thật đấy."
"Chỉ đơn thuần muốn tặng hoa cho em thôi" Tạ Diệc Thanh cười, quàng vai Khúc Hà Tinh, nói: "Không phải vì muốn em đến nhà anh ngủ mới tặng hoa đâu, em đừng hiểu lầm nhé."