Tỉnh Táo Rồi Không Làm Lốp Xe Dự Phòng Công Nữa!

Chương 44

Đây là lần đầu tiên Khúc Hà Tinh đến nhà Tạ Diệc Thanh.

 

Cảm giác đầu tiên của cậu khi mở cửa bước vào chính là sự trống trải. Trong nhà rất ít đồ đạc, cũng hiếm đồ trang trí, tạo cảm giác lạnh lẽo.

 

Khúc Hà Tinh thay giày rồi đi vào trong, cậu liền trông thấy những đóa hồng đỏ rực rỡ ở ngay giữa phòng khách.

 

Đó là những bông hồng cậu đã tặng Tạ Diệc Thanh, được cắm trong một chiếc bình hoa màu đen. Hai màu sắc tương phản tạo ra một hiệu ứng thị giác mạnh mẽ, vô cùng đẹp mắt.

 

Khúc Hà Tinh vừa đặt bó hoa chuông gió trong tay xuống thì bất ngờ bị Tạ Diệc Thanh bế bổng lên từ phía sau.

 

"Anh làm gì thế?" Cậu giật mình, không nhịn được mà đấm nhẹ vào vai Tạ Diệc Thanh một cái, "Làm em hết hồn."

 

Tạ Diệc Thanh cúi đầu hôn lên trán cậu. "Là lỗi của anh, lần sau anh sẽ nhớ báo trước, được chứ"

 

"Anh trai" Khúc Hà Tinh bật cười, "Lớn từng này rồi mà anh còn làm nũng à?"

 

Tạ Diệc Thanh nhướng mày, một tay ôm chặt cậu, tay kia vỗ nhẹ lên mông cậu. "Không làm nũng bằng em được."

 

Khúc Hà Tinh khẽ hừ một tiếng, cố gắng rướn người lên, há miệng cắn vào yết hầu của Tạ Diệc Thanh. Chỉ cắn thôi không đủ, cậu còn thè lưỡi ra l**m tới l**m lui như ăn kẹo m*t.

 

Một lát sau, đúng như ý muốn, cậu nghe thấy nhịp thở của Tạ Diệc Thanh trở nên dồn dập, bèn đắc ý mỉm cười. "Anh trai có thích em làm nũng không?"

 

Tạ Diệc Thanh thở hắt ra, bế em vào phòng ngủ, giọng nói khàn đi. "Thích."

 

Tạ Diệc Thanh cứ hôn cậu mãi, thấy cậu sắp không thở nổi mới cho cậu nghỉ một lát. Trong khoảng ngừng giữa những nụ hôn, cậu cuối cùng cũng nhìn rõ được phòng ngủ.

 

Cũng đơn giản như phòng khách, nhưng cả một bức tường ảnh ở đầu giường đã khiến Khúc Hà Tinh sững sờ.

 

"Anh..." Khúc Hà Tinh ngây người, nhìn kỹ những bức ảnh, cậu phát hiện nhân vật chính trong đó chỉ có một mình cậu.

 

Những bức ảnh dường như được chụp từ sau khi cậu và Bạch Li chia tay. Lần đầu tiên cậu mặc váy đi ăn với Chiêm Ý, lúc đang trang trí tiệm thủ công, lúc ngồi ăn trong tiệm, và cả dáng vẻ khi đang làm đồ thủ công, không thiếu một khoảnh khắc nào.

 

Sau khi hai người ở bên nhau, ảnh còn nhiều hơn nữa, thậm chí có cả ảnh chụp màn hình bàn tay cậu lộ ra trên tài khoản xiaohongshu, và cả những bức ảnh do cư dân mạng chụp cho cậu.

 

Những bức ảnh được sắp xếp theo trình tự thời gian, trông rất nghệ thuật và đẹp mắt.

 

Khúc Hà Tinh khàn giọng: "Anh..."

 

Tạ Diệc Thanh ôm cậu từ phía sau, hai tay siết chặt quanh eo cậu, dùng sức rất mạnh, như thể sợ cậu sẽ trốn mất.

 

"Tinh Tinh" Tạ Diệc Thanh nói, "Anh rất yêu em. Chuyện camera... anh rất xin lỗi, nhưng anh không thể kiềm chế được."

 

"Hôm nay đưa em về đây, một là vì anh thật sự rất nhớ em, không muốn đi công tác. Hai là, anh cũng muốn để em thấy con người thật của anh." Tạ Diệc Thanh dừng lại một chút, ánh mắt không rời một giây khỏi mọi phản ứng của Khúc Hà Tinh, chỉ sợ sẽ thấy được một tia chán ghét nào trên mặt cậu.

 

Anh cũng sợ sẽ dọa Khúc Hà Tinh, nhưng nếu có một ngày cậu tự mình phát hiện ra, vậy thì mối quan hệ này có lẽ sẽ thật sự đi đến hồi kết. Anh chỉ có thể từ từ từng bước một, để Khúc Hà Tinh dần dần chấp nhận.

 

Trước khi đưa cậu về, Tạ Diệc Thanh đã kiểm tra rất nhiều lần, chắc chắn rằng những thứ quá khích hơn đều đã được cất giấu kỹ. Những gì Khúc Hà Tinh đang thấy bây giờ...

 

Tạ Diệc Thanh nhắm mắt lại, anh đang đánh cược rằng Khúc Hà Tinh có thể chấp nhận.

 

Khúc Hà Tinh ngây người nhìn những bức ảnh trước mắt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

 

Không biết có phải vì đã chứng kiến quá nhiều hành động b**n th** của Tạ Diệc Thanh hay không mà khả năng chấp nhận của cậu đã mạnh hơn, đến mức cậu không hề cảm thấy những bức ảnh chụp lén này có gì quá đáng.

 

Cậu vốn dĩ luôn là một người có cũng được, không có cũng chẳng sao. Cậu tồn tại thì tốt, mà không tồn tại thì cũng sẽ chẳng có ai vì cậu mà đau lòng.

 

Tạ Diệc Thanh là một ngoại lệ. Anh sẽ vì cậu mà khóc đến xé lòng, nhớ kỹ sở thích của cậu, nấu cơm cho cậu, ghi lại những dáng vẻ xinh đẹp của cậu, ủng hộ những gì cậu thích, trân trọng những món đồ cậu tặng.

 

Tất cả những điều này, đều khiến cậu cảm nhận được người đàn ông bên cạnh đang yêu cậu sâu sắc, chấp nhận cả mặt tốt và mặt xấu của cậu.

 

Nhìn theo hướng này, việc lén cho người chụp vài tấm ảnh của cậu cũng không đến nỗi khó chấp nhận.

 

Khúc Hà Tinh không có phản ứng gì, Tạ Diệc Thanh bỗng nhiên kích động, dùng một tay mạnh mẽ lật người cậu lại rồi ấn vào trong chăn nệm.

 

"Đừng ghét anh, Tinh Tinh." Hốc mắt Tạ Diệc Thanh đỏ hoe, giọng nói có một sự run rẩy khó nhận ra. "Anh yêu em."

 

Khúc Hà Tinh không trả lời, anh liền dùng một giọng điệu ra lệnh vô cùng cứng rắn: "Không được phép ghét anh, em không thể ghét anh."

 

Anh hôn Khúc Hà Tinh tới tấp, không cho cậu giãy giụa, cũng không cho cậu mở miệng.

 

Miệng bị hôn không nói được, Khúc Hà Tinh từ từ đưa hai tay lên, ôm lấy vòng eo săn chắc của Tạ Diệc Thanh, đầu hơi ngẩng lên, chủ động đáp lại nụ hôn của anh.

 

Đầu lưỡi quấn quýt, nước bọt quyện vào nhau không phân biệt đôi bên. Hai người dán chặt vào nhau, không ai nói một lời, mọi thứ đều không cần diễn tả bằng lời. Tình cảm lan tỏa, không khí trong phòng lập tức thay đổi, nhiệt độ dần tăng cao.

 

Đôi môi Tạ Diệc Thanh dán vào da thịt Khúc Hà Tinh rồi từ từ di chuyển xuống dưới, từ cằm, cổ cho đến xương quai xanh, không nỡ bỏ sót một chỗ nào.

 

Khúc Hà Tinh: "Anh trai ơi..."

 

Tạ Diệc Thanh: "Em cứ nằm yên là được, để anh."

 

Khúc Hà Tinh bất mãn động đậy chân, liền bị Tạ Diệc Thanh ấn hai đầu gối xuống. "Em đừng vội nào."

 

"Ha." Khúc Hà Tinh cười lạnh, nhân lúc Tạ Diệc Thanh không để ý, đầu gối th*c m*nh lên trên. "Ai vội hơn ai?"

 

Tạ Diệc Thanh vô cùng bất lực, bật ra một tiếng rên khẽ rồi nhanh chóng giấu đi, sau đó như để trả thù mà di chuyển cả người xuống g*** h** ch*n Khúc Hà Tinh.

 

Chiếc váy hôm nay không có lớp lót, muốn làm gì cũng tiện, chỉ cần vén váy lên là được.

 

Sau một hồi giày vò vừa rồi, đã có một vài thay đổi không thể tránh khỏi. Tạ Diệc Thanh k** kh** q**n, cúi đầu, há miệng.

 

Nghe thấy tiếng rên vụn vặt của Khúc Hà Tinh, Tạ Diệc Thanh khẽ cười một tiếng.

 

Khúc Hà Tinh "hít" một hơi, tay đặt lên tóc Tạ Diệc Thanh, như để trừng phạt anh vì vừa dám cười nhạo mình, cậu dùng thêm chút sức giật ngược ra sau.

 

Đầu Tạ Diệc Thanh bị kéo ngửa ra. Sợ làm đau bạn trai nhỏ, anh vội vàng nhả ra. "Bé yêu, em có lương tâm không vậy?"

 

"Anh là đang hầu hạ ai hả?" Tạ Diệc Thanh khàn giọng cười hỏi.

 

Khúc Hà Tinh không nói gì, chỉ ấn nhẹ lên đầu anh.

 

Tạ Diệc Thanh ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục việc còn dang dở, trêu chọc bạn trai nhỏ đến khi trong mắt cậu ngấn nước long lanh mới hài lòng buông tha.

 

Khúc Hà Tinh: "Anh quá đáng lắm!"

 

Tạ Diệc Thanh lật người, để Khúc Hà Tinh ngồi lên người mình. "Em không thích sao?"

 

Khúc Hà Tinh đẩy người anh xuống. "Em còn chưa cởi váy, lát nữa làm bẩn bây giờ."

 

Tạ Diệc Thanh ôm lấy Khúc Hà Tinh dỗ dành. "Cứ mặc đi, anh thích."

 

Cuối cùng Khúc Hà Tinh vẫn không bướng bằng Tạ Diệc Thanh, đành phải thỏa hiệp, mặc nguyên váy mà bắt đầu vào việc chính.

 

"Có phải em lại định nói anh b**n th** không?" Tạ Diệc Thanh cười hỏi.

 

Khúc Hà Tinh vén váy lên, vừa phải để ý tà váy vừa phải tìm vị trí, nhất thời không nhắm trúng được, cơn giận dỗi liền trỗi dậy: "Anh không b**n th** à? Như thế này thì có gì tốt chứ!"

 

"Như vậy trông em đẹp lắm." Dáng vẻ đáng yêu này của cậu, Tạ Diệc Thanh thích vô cùng. Anh kéo váy cậu về phía mình một chút, tay kia luồn xuống dưới giúp tìm chỗ.

 

"Giờ được rồi, bé yêu bắt đầu đi em." Tạ Diệc Thanh kéo tay Khúc Hà Tinh, đặt một nụ hôn lên mặt trong cổ tay cậu.

 

Khúc Hà Tinh không nhịn được mà đỏ mặt, véo một cái vào mông Tạ Diệc Thanh.

 

Tạ Diệc Thanh bật cười, ghé sát vào tai Khúc Hà Tinh, giọng rất trầm: "Bé yêu, hôm nay cố gắng một chút, anh muốn ở bên em lâu hơn một chút."

 

"..."

 

Khúc Hà Tinh hiểu ý anh là gì, vừa tức giận vừa buồn cười mà không thể phản bác. Cuối cùng cậu chỉ có thể véo một cái vào ngực anh để tỏ ý trừng phạt.

 

Thế nhưng, Tạ Diệc Thanh là một tên siêu cấp b**n th**, anh không những không xấu hổ mà dường như còn rất hưởng thụ. Khúc Hà Tinh càng tức hơn, quả thật đã lâu hơn trước một chút.

 

Mọi thứ trở về với sự yên bình, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở của hai người.

 

"Có phải anh đang chê em..." Khúc Hà Tinh bực bội đẩy Tạ Diệc Thanh đang ôm chặt lấy mình ra.

 

Tạ Diệc Thanh nghe ra ý chưa nói hết của cậu, vội dỗ dành cậu bạn nhỏ: "Em còn trẻ, luyện tập nhiều là được thôi, kỹ thuật đều do luyện tập mà ra cả."

 

"A..." Khúc Hà Tinh ôm mặt, "Anh không chỉ b**n th**, mà còn không biết xấu hổ nữa."

 

"So với những thứ đó, đương nhiên là anh cần em hơn." Tạ Diệc Thanh nói, "Mệt chưa? Anh bế em đi tắm nhé."

 

"..."

 

Khúc Hà Tinh im lặng gần một phút, cuối cùng không nhịn được mà bật cười, vô cùng bất lực.

 

Cậu quá gầy, dù là thể lực hay sức bền đều không bằng Tạ Diệc Thanh. Bất kể là trên giường hay những lúc khác, cậu đều là người yếu hơn.

 

Dù có không phục đến đâu, cậu cũng chỉ có thể để mặc Tạ Diệc Thanh trêu chọc, vì đó là sự thật.

 

Nhưng cậu là người nằm trên, xong việc lại bị người nằm dưới hỏi: "Có muốn bế em đi tắm không?"

 

Chuyện này có phải quá tổn thương lòng tự trọng không cơ chứ?

 

Khúc Hà Tinh nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ xem phải trừng phạt Tạ Diệc Thanh thế nào để anh chừa đi, cuối cùng đành bỏ cuộc.

 

Sự thật đã là vậy, cậu có làm thế nào cũng không thay đổi được, thà rằng cứ nằm im chấp nhận.

 

"Anh bế đi." Khúc Hà Tinh nói, "Em còn muốn uống Coca."

 

Tạ Diệc Thanh cúi người, bế ngang bạn trai vào lòng một cách vững vàng rồi bước vào phòng tắm. Anh chu đáo xả nước, dặn dò: "Anh đi lấy đồ uống cho em."

 

"Dạ." Khúc Hà Tinh không muốn nói gì nữa, thoải mái nằm trong bồn tắm ngâm mình, chờ bạn trai mang Coca đến.

 

Tạ Diệc Thanh quay lại rất nhanh, chỉ có điều trên tay anh không phải là Coca, mà là một ly sữa ấm.

 

Khúc Hà Tinh vừa thấy, môi lập tức bĩu ra có thể treo được cả bình dầu. "Sao không phải là Coca?"

 

"Coca không tốt cho sức khỏe." Tạ Diệc Thanh ngồi xổm xuống, đưa ly sữa đến bên miệng Khúc Hà Tinh. "Uống sữa giúp ngủ ngon hơn."

 

Nể tình anh chu đáo như vậy, Khúc Hà Tinh ngoan ngoãn uống hết ly sữa, chu môi hôn một cái lên miệng Tạ Diệc Thanh, ngọt ngào nói: "Cảm ơn anh trai."

 

"Em đổi cách xưng hô khác đi" Tạ Diệc Thanh nói.

 

Khúc Hà Tinh: "Đổi gì dạ?"

 

"Vừa rồi em gọi anh là gì?"

 

Khúc Hà Tinh nghĩ lại, mặt lập tức đỏ bừng, biết Tạ Diệc Thanh đang nói đến cách xưng hô lúc cậu cầu xin tha thứ.

 

Đàn ông con trai ai lại đi so đo chuyện xưng hô nhỏ nhặt. Khúc Hà Tinh ngoan ngoãn mở miệng: "Em cảm ơn chồng."

 

Cậu gọi rất tự nhiên, không chút ngượng ngùng, âm cuối còn hơi cong lên nghe như đang làm nũng.

 

"Anh yêu em." Mặc dù vừa mới nghe rồi, nhưng nghe lại lần nữa, Tạ Diệc Thanh vẫn thấy hô hấp như ngừng lại, trái tim như bị nước sôi đun sùng sục.

 

Khúc Hà Tinh đắc ý khẽ hừ nhẹ.

 

Tạ Diệc Thanh nhìn sâu vào chàng trai trước mắt. "Chuyển đến ở cùng anh, được không em?"

 

Khúc Hà Tinh ngẩn người.

 

Tạ Diệc Thanh nói: "Em chuyển đến anh sẽ gọi em dậy mỗi ngày, nấu cơm cho em, dỗ em ngủ, được không em?"

Bình Luận (0)
Comment