Chuyển đến ở?
Khúc Hà Tinh im lặng rất lâu, không thể đưa ra quyết định.
Ai cũng khao khát sự ấm áp, đương nhiên cậu cũng muốn có một mái nhà cùng với người mình yêu. Nếu không, lúc đầu cậu đã chẳng muốn sống chung với Bạch Li, để rồi phải buồn bã, hụt hẫng một thời gian dài sau khi bị từ chối.
Nhưng bây giờ, khi thật sự sắp phải sống chung với người khác, Khúc Hà Tinh ngược lại có chút sợ hãi.
Người với người ở bên nhau lâu ngày sẽ không ngừng phát hiện ra khuyết điểm của đối phương, dần làm hao mòn tình cảm. Nếu không thể kiên trì được nữa...
Khúc Hà Tinh sợ một ngày nào đó tình cảm này sẽ đi đến hồi kết, sợ lại bị tổn thương.
"Em..." Khúc Hà Tinh vừa định nói, Tạ Diệc Thanh như biết trước cậu định từ chối, liền lên tiếng: "Em không đồng ý, anh sẽ nhốt em lại, không bao giờ cho em ra ngoài nữa."
Nói xong, Tạ Diệc Thanh ôm chặt lấy cậu, như thể muốn hóa thành xiềng xích thật sự trói Khúc Hà Tinh ở lại đây.
Khúc Hà Tinh ngẩn người, sau đó bất lực bật cười: "Anh có thể đừng giống như tội phạm được không?"
"Anh không quan tâm được nhiều như vậy nữa." Tạ Diệc Thanh nói: "Em sắp rời bỏ anh rồi, còn muốn anh bình thường sao? Không thể nào."
Khúc Hà Tinh bật cười trước sự thẳng thắn của anh, thở ra một hơi dài rồi hỏi: "Em chuyển đến đây, lỡ như anh không làm được những gì đã hứa thì sao?"
Lời hứa là thứ vô dụng nhất, nhưng mỗi khi đến lúc thế này, cậu vẫn muốn nghe một lời đảm bảo để tìm kiếm chút an ủi cho lòng mình.
Tạ Diệc Thanh lập tức muốn phản bác: Không thể nào!
Nhưng ngước mắt lên lại thấy gương mặt thoáng chút lo âu của Khúc Hà Tinh, trong lòng anh nhói đau, biết rằng cậu thiếu cảm giác an toàn.
Tạ Diệc Thanh đứng dậy, lấy tất cả thẻ ngân hàng của mình ra đặt trước mặt Khúc Hà Tinh. "Mật khẩu đều ở trên thẻ, nếu anh không làm được, anh sẽ ra đi tay trắng."
"..." Khúc Hà t*nh h**n toàn cạn lời, đang định châm biếm đây là tình tiết gì vậy thì thấy Tạ Diệc Thanh nghiêm túc mở miệng.
"Tinh Tinh." Tạ Diệc Thanh kéo tay Khúc Hà Tinh đặt lên tim mình, "Anh sẽ đối tốt với em, em cứ tin anh một lần, được không?"
Khúc Hà Tinh mím môi, đặt những tấm thẻ trước mặt lên đầu giường, một lúc sau cậu mới nói: "Dọn nhà mệt lắm."
Nụ cười trên mặt Tạ Diệc Thanh ngày càng rạng rỡ. Anh ôm chầm lấy Khúc Hà Tinh, ôm thế nào cũng không thấy đủ.
"Em không cần lo lắng, anh sẽ gọi người đến dọn." Tạ Diệc Thanh không ngừng hôn lên má Khúc Hà Tinh, "Anh sẽ cho người dọn, em chỉ cần chuyển người đến là được."
Tạ Diệc Thanh đang ở trong trạng thái cực kỳ phấn khích, không nhịn được lại giày vò Khúc Hà Tinh một lần nữa, khiến cậu mệt rã rời.
Đến cuối cùng, Tạ Diệc Thanh chỉ cần động đậy một chút là Khúc Hà Tinh lại có chút sợ hãi, kín đáo nhích người sang một bên, muốn cách xa anh một chút. Nếu không, lỡ đâu anh lại nổi hứng lên thì đêm nay còn ngủ được không?
Ngày mai cậu còn phải đi làm nữa mà.
Trước khi ngủ, trong đầu Khúc Hà Tinh cứ lởn vởn một câu: Phải làm sao với người bạn trai tinh lực dồi dào thế này đây?
Ngày hôm sau, khi Khúc Hà Tinh tỉnh dậy trong phòng tối om, trên giường chỉ có một mình cậu, Tạ Diệc Thanh không biết đã đi đâu.
Khúc Hà Tinh mở điện thoại lên xem, không ngờ đã mười một giờ sáng!
Điện thoại đầy ắp tin nhắn của Tạ Diệc Thanh, đủ loại dặn dò, ghi chú, nhiều đến mức nhất thời không xem hết được. Khúc Hà Tinh đặt điện thoại xuống đi rửa mặt.
Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn chỉ chờ cậu dậy ăn. Khúc Hà Tinh vừa xem tin nhắn của Tạ Diệc Thanh vừa ăn sáng.
Tin nhắn bao gồm đủ mọi phương diện, ví dụ như: thời tiết trở lạnh em ra ngoài nhớ mặc thêm áo, em ăn nhiều cơm vào, không được thức khuya, đừng làm việc quá sức. Những ngày anh không ở đây sẽ có tài xế thay anh đưa đón em đi làm, về nhà.
Nhớ gửi tin nhắn, trả lời tin nhắn, nghe điện thoại, nhớ phải nhớ anh. Chưa kể đến mấy lời dặn dò trẻ con như không được ăn tối cùng Lâm Du.
Khúc Hà Tinh xem mà chỉ biết lắc đầu, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn trả lời một câu "Dạ, chồng" rồi thu dọn đi làm.
Tài xế quả nhiên đã đợi sẵn dưới lầu. Khúc Hà Tinh vừa ngồi vào xe, điện thoại của Tạ Diệc Thanh đã gọi tới.
"Alô?" Khúc Hà Tinh đặt Khê Khê lên đùi, tay cầm một khúc xương đồ chơi đùa với nó.
Bên phía Tạ Diệc Thanh rất yên tĩnh. "Em dậy rồi à?"
Khúc Hà Tinh "ừm" một tiếng, hỏi: "Sao buổi sáng anh không gọi em dậy?"
"Hôm qua em ngủ muộn quá." Tạ Diệc Thanh khẽ cười, "Muốn để em ngủ thêm một chút."
"Anh mà không giày vò em thì hôm nay em đã có thể tiễn anh ra sân bay rồi." Khúc Hà Tinh bĩu môi, nói xong mới nhớ ra mình đang ngồi trong xe, phía trước còn có tài xế.
"..."
Mặt Khúc Hà Tinh đỏ bừng, cậu ngước mắt lén nhìn bác tài xế. May mà bác rất chuyên nghiệp, mắt không liếc ngang liếc dọc, chỉ tập trung lái xe, như thể không nghe thấy cậu nói gì.
Khúc Hà Tinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nói chuyện lại, giọng cậu đã nhỏ đi rất nhiều vì sợ mất mặt.
Tạ Diệc Thanh suy nghĩ một lát rồi dỗ dành bạn trai nhỏ nhà mình: "Anh mua cho em váy mới rồi."
Khóe miệng Khúc Hà Tinh cong lên: "Kiểu gì thế anh?"
Tạ Diệc Thanh gửi hình qua, là một chiếc sườn xám màu xanh rêu, vừa trang trọng lại dịu dàng, vô cùng đẹp.
"Thích không em?" Tạ Diệc Thanh hỏi.
Khúc Hà Tinh nhìn thấy chiếc sườn xám, mắt sáng rực lên, gật đầu lia lịa: "Dạ thích!"
Tạ Diệc Thanh đang định mở miệng thì nghe Khúc Hà Tinh nói rất nhỏ: "Em cũng mua quà cho anh rồi."
"Thật sao?" Tạ Diệc Thanh mừng rỡ, "Tặng anh cái gì thế?"
Khúc Hà Tinh mỉm cười, cúi đầu xoa xoa đầu chú chó. "Em gửi cho anh xem nhé?"
Tạ Diệc Thanh đồng ý ngay, anh đã nóng lòng muốn nhận món quà của Khúc Hà Tinh.
Khúc Hà Tinh gửi cho Tạ Diệc Thanh hình ảnh một vật hình bầu dục chuyển sắc hồng trắng với phần đuôi là một quả cầu, rồi bắt chước giọng điệu của anh ban nãy, hỏi: "Thế nào, anh có thích không?"
Thật lòng mà nói, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tạ Diệc Thanh thật sự không nhận ra đây là thứ gì, cho đến khi nhìn thấy dòng chữ chú thích bên cạnh món đồ chơi nhỏ đó mới phản ứng lại.
Sau khi nhận ra, Tạ Diệc Thanh gần một phút không nói nên lời. "Em... từ đâu mà biết những thứ này?"
Khúc Hà Tinh phì cười, "Tìm bừa trên mạng là biết thôi mà. Anh vẫn chưa trả lời em là có thích không đấy."
Tạ Diệc Thanh: "Không thích, anh thích em."
"Anh nói dối." Vừa hay đã đến nơi, Khúc Hà Tinh không cần lo tài xế nghe thấy cuộc đối thoại của họ nữa, giọng điệu có phần trêu chọc, "Hôm qua không phải anh bảo em cố gắng lâu hơn một chút sao? Có cái này em chắc chắn có thể kiên trì rất lâu."
"Anh thử đi mà." Tạ Diệc Thanh cứng họng không nói nên lời, Khúc Hà Tinh vui vẻ hẳn lên, "Em mua rồi, với lại em thật sự rất thích."
"Anh trai ơi~"
"Chồng ơi~"
Khúc Hà Tinh làm nũng, giọng nói mềm mại, chuyên lựa những cách gọi mà Tạ Diệc Thanh thích nghe.
Quả nhiên, Tạ Diệc Thanh kiên trì chưa đầy một phút đã phải thỏa hiệp. "Chỉ có thể chơi ở khách sạn thôi."
"Đương nhiên rồi." Khúc Hà Tinh cười, nhìn đồng hồ rồi nói: "Anh gửi số phòng khách sạn cho em đi."
"Em đã tải ứng dụng về rồi." Niềm vui trong giọng nói của Khúc Hà Tinh không thể nào giấu được. "Em còn chưa chơi bao giờ đâu, anh trai có mong chờ không?"
Người bị chơi là Tạ Diệc Thanh, đương nhiên anh không mong chờ. So với thứ này, anh thích nhìn dáng vẻ sắp khóc mà không khóc của Khúc Hà Tinh hơn. Nhưng bé con của mình thì phải cưng chiều thôi.
Khúc Hà Tinh thích, anh ngoài thuận theo thì còn có thể làm gì nữa?
"...Mong chờ." Tạ Diệc Thanh thầm thở dài, rồi cưng chiều nói vào điện thoại: "Đợi tối anh gọi cho em."
Kế hoạch của Khúc Hà Tinh đã thành công, cậu cũng không quan tâm khi nào mới có thể thử nghiệm, ngọt ngào nói: "Được, anh trai làm việc tốt nhé, tạm biệt anh."
Tuy nhiên, món đồ chơi mới mua mấy ngày nay đều không dùng đến. Công việc của Tạ Diệc Thanh xảy ra chút vấn đề, ngày nào cũng rất bận, về đến khách sạn đã rất muộn. Khúc Hà Tinh nhìn thấy vẻ mệt mỏi không thể che giấu giữa hai hàng lông mày của anh, có chút đau lòng, chỉ bảo anh mau đi ngủ.
Nhưng cũng chính trong mấy ngày Tạ Diệc Thanh đi công tác này, Khúc Hà Tinh đã có một nhận thức đầy đủ về tính chiếm hữu của anh.
Trước đây có lẽ do ngày nào cũng có thể đưa đón, sớm tối đều được gặp mặt nên Tạ Diệc Thanh có thể kiềm chế được. Dù có hơi sến sẩm nhưng không quá dính người.
Lần này vốn định đi công tác một tuần, kết quả bây giờ đã gần hai tuần mà anh vẫn chưa về. Khúc Hà Tinh cảm nhận rõ ràng thời gian càng dài, Tạ Diệc Thanh càng dính người hơn.
Ngày nào Khúc Hà Tinh cũng nhận được vô số tin nhắn của Tạ Diệc Thanh. Giờ nghỉ trưa cậu đi ăn cơm không xem điện thoại, lúc quay lại đã thấy có gần mười cuộc gọi nhỡ.
Khúc Hà Tinh nhìn thấy, khẽ "chậc" một tiếng rồi gọi lại.
Một ngày Tạ Diệc Thanh có thể tranh thủ gọi cho cậu bảy tám, chín mười cuộc điện thoại. Dù thời gian nói chuyện chỉ hơn mười phút, anh vẫn không hề thấy chán, mưa gió gì cũng không bỏ.
Ngoài điện thoại, anh còn gửi vô số tin nhắn hỏi cậu đang làm gì, ăn gì và ở cùng với ai.
Ngày nào cũng liên lạc thường xuyên như vậy, thực ra cũng không có nhiều chuyện để nói, nhưng Tạ Diệc Thanh bảo không nói chuyện cũng không sao, chỉ im lặng nghe hơi thở của nhau cũng rất tốt.
"Anh trai ơi." Khúc Hà Tinh gọi Tạ Diệc Thanh, chủ động khai báo lý do không nghe máy, nếu không lại sợ anh ghen.
Người đàn ông này ghen tuông cũng khá đáng sợ. Đợi anh về chắc lại phải giày vò Khúc Hà Tinh, tinh lực dồi dào như thể dùng không bao giờ hết, khiến một thanh niên mới ngoài hai mươi như cậu cũng cảm thấy không tài nào chống đỡ nổi.
"Em đi ăn trưa, không mang điện thoại." Khúc Hà Tinh hỏi: "Anh nghỉ ngơi chưa?"
Tạ Diệc Thanh nhận được điện thoại của Khúc Hà Tinh, tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn một chút, giọng nói mềm đi: "Anh nghỉ được nửa tiếng."
"Em vừa ăn gì thế?" Tạ Diệc Thanh nhíu mày, nói: "Em lại không cho người mang cơm đến."
Tạ Diệc Thanh tuy không ở đây để nấu cơm nhưng ngày nào cũng đúng giờ cho người mang cơm đến cho cậu, sáng trưa tối không thiếu bữa nào, quả thực nói được làm được, quyết không nuốt lời.
Hôm nay Khúc Hà Tinh đặc biệt bảo anh đừng cho người mang đến, cậu cùng Lâm Du ra ngoài ăn ở một quán ven đường.
Đó là món miến chua cay rất đơn giản, một chiếc xe đẩy nhỏ bày đủ loại đồ ăn kèm, bên cạnh là một ấm đun nước điện. Sau khi chọn xong miến và đồ ăn kèm đưa cho chủ quán, họ sẽ cho vào ấm nước nóng luộc chín, múc ra bát giấy là có ngay một phần ăn.
Vừa đi vừa ăn cũng khá thú vị, không muốn đi nữa thì cứ ngồi ngay bên lề đường, rất tiện lợi, Khúc Hà Tinh rất thích.
"Miến chua cay." Khúc Hà Tinh nói, "Ngon lắm, lần sau dẫn anh đi cùng."
Tạ Diệc Thanh tươi cười rạng rỡ. "Ngoan thật, còn biết nghĩ đến anh."
Khúc Hà Tinh: "Đương nhiên rồi, ngày nào anh cũng gửi nhiều tin nhắn, gọi nhiều điện thoại như thế, em muốn quên cũng không quên được."
Nụ cười của Tạ Diệc Thanh cứng lại. Anh nghe ra sự không vui ẩn giấu trong lời nói của Khúc Hà Tinh, trong lòng thắt lại, giải thích: "Anh, chỉ là muốn biết em đang làm gì thôi."
"Em biết mà." Khúc Hà Tinh cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nói: "Là do anh quá quan tâm đến em thôi."
"Nếu em không thích..." Giọng Tạ Diệc Thanh có chút khàn đi, "Anh sẽ cố gắng kiềm chế."