Khúc Hà Tinh nhướng mày, anh mà kiềm chế được mới là chuyện lạ đời.
Nhưng nếu cứ giữ nguyên không chút thay đổi, ngày ngày chung sống với nhau hàng tháng, thậm chí hàng năm trời, Khúc Hà Tinh không biết liệu cậu có chịu nổi không.
"Được thôi." Khúc Hà Tinh lấy một lon sữa Vượng Tử, uống từng ngụm rồi nói: "Tính chiếm hữu của anh hơi mạnh, lại còn hơi dính người nữa. Cứ thế này sẽ ảnh hưởng đến công việc đấy, anh phải kiềm chế lại một chút."
Tạ Diệc Thanh bật cười vì cái giọng điệu dạy dỗ của cậu. Anh định cười lớn nhưng nghĩ lại chủ đề họ đang bàn thì không tài nào cười nổi, cuối cùng chỉ khẽ nhếch môi.
"Anh sẽ cố gắng kiểm soát. Sau này nếu anh có làm gì khiến em không thoải mái" Tạ Diệc Thanh cụp mắt, giọng điệu trở nên nghiêm túc, "Tinh Tinh, em phải nói cho anh biết ngay nhé."
Tạ Diệc Thanh sẽ cố gắng sửa, nhưng có những thứ không phải nói sửa là sửa được ngay. Trong quá trình đó, chắc chắn sẽ có lúc anh làm không tốt, lỡ như lại không kiểm soát được bản thân...
Khúc Hà Tinh hừ một tiếng: "Đương nhiên rồi, em không nhịn đâu."
Khúc Hà Tinh đã nhận ra một điều, đúng là con khóc mẹ mới cho ăn. Thay vì im lặng chịu đựng để bản thân ấm ức, chi bằng cứ làm nũng, giả vờ tủi thân mà thẳng thắn nói ra để Tạ Diệc Thanh phải xót.
"Em ngoan quá." Tạ Diệc Thanh cười khẽ, do dự một lúc rồi vẫn quyết định hỏi: "Nếu tính chiếm hữu của anh vẫn mạnh như thế thì sao?"
"Vượt qua giới hạn của em thì em sẽ không cho anh cơ hội nữa đâu." Vẻ mặt Khúc Hà Tinh vô cùng nghiêm túc, "Anh trai, em nói thật đấy."
"Anh biết rồi." Gân xanh trên mu bàn tay Tạ Diệc Thanh nổi lên, giọng anh trầm hẳn xuống.
Bên phía Tạ Diệc Thanh có tiếng bước chân lại gần, hình như là gọi anh đi họp. Khúc Hà Tinh lại mỉm cười, giọng ngọt ngào: "Chồng cố lên, kiếm thật nhiều tiền nhé."
"Kiếm tiền nuôi em." Tạ Diệc Thanh đứng dậy, ghé môi hôn vào micro điện thoại: "Bé yêu tạm biệt."
Khúc Hà Tinh bật cười, buông lời châm chọc "Anh sến chết đi được" rồi cúp máy.
Tạ Diệc Thanh có một tật, lúc gọi điện công việc thì mặt lạnh như tiền, nói năng kiệm lời đến đáng thương, nhưng hễ gọi cho cậu thì lại ngọt ngào sến súa, nói qua nói lại năm phút rồi mà vẫn chưa chịu cúp máy.
Khúc Hà Tinh cúp điện thoại, bước đến bên cạnh Lâm Du, cúi xuống xem anh chàng luyện tập đến đâu rồi.
Hôm nay là thứ tư, ngày nghỉ của cửa tiệm.
Tuy nói là ngày nghỉ nhưng cả hai người của tiệm đều không nghỉ ngơi, một người đến làm bộ sưu tập *thập nhị hoa thần, người còn lại thì đến luyện tập tay nghề.
Lâm Du là một nhân viên rất ham học hỏi. Để có thể sớm tự mình trông coi cửa tiệm, ngày nào cậu ta cũng dành thời gian luyện tập kỹ thuật thổi thủy tinh.
Khúc Hà Tinh đã làm xong bông hoa đào tháng ba từ trước bữa trưa, cả buổi chiều cậu đều rảnh rỗi, vừa hay có thể chỉ dẫn cho cậu nhân viên chăm chỉ này.
"Cậu đang làm..." Khúc Hà Tinh nhìn một hồi lâu, dán mắt vào bông hoa chẳng ra màu trắng cũng chẳng ra màu hồng trong tay Lâm Du, khó khăn hỏi: "Hoa thược dược à?"
"Ừm." Lâm Du cũng biết bông hoa trong tay mình chẳng ra đâu vào đâu, trông có hơi ngượng ngùng. Một lúc sau, cậu ta thở dài nói: "Không giống lắm."
Nào chỉ là không giống lắm, phải nói là khác một trời một vực.
Cánh hoa không giống thì thôi đi, đằng này cậu ta dán cũng chẳng xong. Khúc Hà Tinh đoán ra đó là hoa thược dược hoàn toàn là vì dạo này nhìn hoa quá nhiều, chứ tuyệt đối không phải vì nhìn ra cái bông hoa thủy tinh kia.
"Làm để tặng người khác à?" Khúc Hà Tinh hỏi.
Bình thường Lâm Du chỉ luyện tập làm mấy món đồ thủ công nhỏ cơ bản, lần này lại muốn làm hoa, đã thế còn chọn hoa thược dược với độ khó đến năm sao.
Một chàng trai chẳng hiểu phong tình, cứng nhắc và lạnh lùng như cậu ta mà lại đi làm hoa thược dược ư? Chắc chắn không phải làm cho bản thân rồi, ngoài việc tặng người khác ra thì không còn lý do nào khác.
Trên khuôn mặt tảng băng ngàn năm của Lâm Du vậy mà lại nở một nụ cười ngọt ngào, cậu ta còn hơi ngượng ngùng đưa tay lên gãi đầu: "Ừm."
"Tặng bạn gái hả?" Khúc Hà Tinh dời tầm mắt khỏi bông hoa trông thảm không nỡ nhìn, suy nghĩ một lát rồi đưa ra ý kiến: "Hay là làm thứ khác đi? Món nào đơn giản hơn ấy."
Nhưng Lâm Du lại rất cố chấp, nhất định phải là hoa thược dược.
Khúc Hà Tinh đã giúp thì giúp cho trót, cậu từng bước chỉ dạy Lâm Du cách làm hoa thược dược.
Lâm Du không có nền tảng, muốn làm tốt trong một buổi chiều là điều không thể. Những ngày thường, tiệm rất đông khách, không có thời gian luyện tập, hai người chỉ có thể tranh thủ học sau giờ làm.
Cứ kiên trì như vậy mấy ngày, Khúc Hà Tinh nhìn bông thược dược thủy tinh trong tay Lâm Du chẳng khá hơn mấy hôm trước là bao, bèn thở dài, thăm dò: "Hay là để tôi làm giúp cậu vài bông nhé?"
"Em muốn tự mình làm" Lâm Du nói.
Khúc Hà Tinh cũng biết mình không nên nói câu vừa rồi, nhưng thấy Lâm Du ngày nào cũng căng thẳng luyện tập mà vẫn làm không xong, cậu nhìn mà sốt ruột thay.
"Xin lỗi nhé" Khúc Hà Tinh nói, "Tại tôi thấy cậu làm mãi không được, nhìn mà phát bệnh ám ảnh cưỡng chế luôn."
Lâm Du: "Nếu không phải là em đang làm, có lẽ em cũng sốt ruột muốn làm thay cho người khác mất."
Hai người nhìn nhau cười. Khúc Hà Tinh cúi xuống, gõ nhẹ vào tay cầm kìm của cậu ta: "Đừng dùng sức như vậy, càng căng thẳng càng làm không tốt đâu."
Lâm Du ngẩng đầu nhìn Khúc Hà Tinh, vội chối: "Em có căng thẳng đâu."
Chuyến công tác lần này của Tạ Diệc Thanh kéo dài nửa tháng, anh đã cố gắng hết sức để trở về sớm.
Tám giờ tối, trời đã tối mịt, Khúc Hà Tinh vẫn chưa về nhà.
Tạ Diệc Thanh đặt hành lý xuống, không nghỉ ngơi mà bảo tài xế quay đầu xe đến thẳng tiệm thủ công.
Tiệm thủ công đèn đuốc sáng trưng, trông không giống sắp đóng cửa, Tạ Diệc Thanh bất giác nhíu mày.
Sao giờ này rồi mà còn chưa tan làm?
Lo Khúc Hà Tinh làm việc quá sức, Tạ Diệc Thanh sải bước nhanh về phía tiệm, nhưng rồi lại sững người ngay trước cửa.
Khúc Hà Tinh đang cúi người, vừa cười nói vừa gõ nhẹ lên tay của người tên Lâm Du kia. Lâm Du ngẩng đầu lên, ánh lửa từ súng khò phản chiếu trong mắt cậu ta, khiến ánh mắt trông vô cùng dịu dàng, tình tứ.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, do góc nhìn, hành động ngẩng đầu của Lâm Du trông như thể sắp hôn Khúc Hà Tinh.
Lòng Tạ Diệc Thanh thắt lại. Đương nhiên anh không nghi ngờ Khúc Hà Tinh, nhưng không có nghĩa là anh không nghi ngờ Lâm Du.
Khúc Hà Tinh chỗ nào cũng tốt, ngoại hình có lẽ còn là điểm kém nổi bật nhất của cậu, nên có người thích cậu là chuyện hết sức bình thường.
Tạ Diệc Thanh cau mày, gân xanh trên thái dương nổi lên rõ rệt, bàn tay buông thõng bên hông tức thì siết chặt thành nắm đấm.
Nếu không phải sợ làm Khúc Hà Tinh hoảng sợ, Tạ Diệc Thanh đã sớm xông vào kéo họ ra, bắt Lâm Du phải tránh xa cậu.
Nhưng Khúc Hà Tinh đang ở ngay bên cạnh, và anh chỉ mới hứa với cậu vài ngày trước rằng sẽ học cách kiềm chế.
Nếu hôm nay nổi nóng đánh người...
Tạ Diệc Thanh nhắm mắt lại trấn tĩnh một lúc, chậm rãi thở ra một hơi, rồi gọi tên người bạn trai mà anh nhớ đến da diết: "Tinh Tinh."
Nghe thấy giọng nói này, Khúc Hà Tinh ngước mắt nhìn ra cửa, đôi mắt sáng lên trong thoáng chốc, cậu buột miệng gọi: "Anh trai ơi, anh về rồi!"
Sau khi nói sẽ kiểm soát tính tình, Tạ Diệc Thanh đã kiềm chế hơn rất nhiều. Dù tin nhắn vẫn gửi tới tấp, nhưng giờ mỗi ngày anh chỉ gọi cho cậu nhiều nhất là bốn cuộc.
Vậy mà chuyện anh về hôm nay lại không hề nhắc đến trong cả tin nhắn lẫn điện thoại.
Khúc Hà Tinh bĩu môi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Niềm vui sướng trong mắt Khúc Hà Tinh khi nhìn thấy anh là không thể che giấu, tâm trạng Tạ Diệc Thanh tức khắc bay bổng. Anh sải bước đến đứng chắn giữa cậu và Lâm Du.
Thân hình cao lớn của người đàn ông che khuất hoàn toàn Lâm Du đang ngồi, đảm bảo Khúc Hà Tinh không thể nhìn thấy dù chỉ một góc áo của cậu ta.
"Anh về rồi." Tạ Diệc Thanh giang tay định ôm cậu: "Có nhớ anh không?"
Khúc Hà Tinh lùi lại một bước, đi đến quầy thu ngân, ngồi xuống ghế rồi xoay một vòng, hướng về phía người đàn ông đang lẽo đẽo theo sau: "Sao anh không nói một tiếng là hôm nay về?"
Tạ Diệc Thanh vừa nhìn biểu cảm của Khúc Hà Tinh là biết cậu thật sự không vui, chứ không phải đang hờn dỗi làm nũng.
"Muốn cho em một bất ngờ." Tạ Diệc Thanh lại thử ôm cậu, nhưng Khúc Hà Tinh đã giơ một tay chặn trước ngực anh, ngăn anh lại gần.
"Ồ, bất ngờ đâu?" Khúc Hà Tinh cố tình làm mặt lạnh hỏi.
Tạ Diệc Thanh khựng lại: "Anh về không phải là bất ngờ sao?"
"Tạ tổng sao lại tự tin thế?" Khúc Hà Tinh cười nói.
Khi tâm trạng vui vẻ, hoặc muốn trêu chọc người khác, Khúc Hà Tinh thích gọi anh là Tạ tổng. Chỉ là một cách xưng hô thôi, Tạ Diệc Thanh cũng mặc kệ cậu gọi.
Nhưng câu nói này cộng với hình ảnh Lâm Du suýt hôn Khúc Hà Tinh cứ lởn vởn trong đầu, khiến Tạ Diệc Thanh sợ hãi.
Anh không tự tin đến thế...
Nụ cười trên môi Tạ Diệc Thanh biến mất không còn tăm hơi, anh bước lên một bước, mạnh mẽ ôm Khúc Hà Tinh vào lòng.
Ban đầu Khúc Hà Tinh còn giãy giụa tượng trưng vài cái, nhưng khi nhạy bén cảm nhận được tâm trạng không ổn của Tạ Diệc Thanh, cậu liền để yên cho anh ôm.
"Anh sao thế?" Khúc Hà Tinh đưa tay vỗ nhẹ từng cái sau lưng Tạ Diệc Thanh, dịu dàng hỏi: "Công việc không thuận lợi à?"
Tạ Diệc Thanh vùi đầu vào vai Khúc Hà Tinh, lắc đầu: "Không phải."
Không phải công việc, Khúc Hà Tinh không đoán ra được là gì, cậu cúi xuống hôn lên má anh: "Chồng em tài giỏi như vậy, anh nhất định có thể giải quyết được mà, anh đừng buồn nữa được không?"
Nghe vậy, Tạ Diệc Thanh từ từ mỉm cười. Anh thẳng người dậy, hôn lên trán Khúc Hà Tinh rồi nói: "Anh yêu em."
"Anh hết buồn chưa?" Khúc Hà Tinh ngoan ngoãn trong lòng Tạ Diệc Thanh, kéo tay áo anh lắc lắc.
Tạ Diệc Thanh biết Khúc Hà Tinh không quen thân mật khi có người xung quanh, anh cố gắng hết sức kìm nén h*m m**n, chỉ hôn nhẹ lên má cậu: "Có em ở đây, anh không buồn nổi đâu."
"Vừa nãy anh còn buồn mà" Khúc Hà Tinh nói.
Tạ Diệc Thanh: "Chúng ta về nhà được không?"
"Lâm Du còn ở đây mà." Khúc Hà Tinh nói: "Cậu ấy muốn làm hoa thược dược mà làm mãi không được, em phải dạy cậu ấy..."
Những lời tiếp theo Khúc Hà Tinh không nói ra được, vì Tạ Diệc Thanh đã khóa môi cậu lại.
Hôn xong, Tạ Diệc Thanh lại hỏi: "Chúng ta về nhà được không em? Muộn lắm rồi, đến giờ tan làm rồi."
Khúc Hà Tinh cau mày, chăm chú nhìn bạn trai một lúc. Anh vốn đã dính người, lần này xa nhau lâu như vậy có lẽ là vì nhớ cậu quá.
Khúc Hà Tinh ngoan ngoãn đứng dậy khỏi ghế, thu dọn đồ đạc định cùng Tạ Diệc Thanh rời đi, trước khi đi còn tạm biệt Lâm Du.
"Lâm Du tạm biệt nhé, bạn trai đến đón tôi rồi, tôi về trước đây." Khúc Hà Tinh cười nhẹ, đôi mắt cong cong trông vô cùng xinh đẹp, "Ngày mai..."
Chữ "gặp" còn chưa kịp thốt ra, người cậu đã bị Tạ Diệc Thanh kéo đi.
Lần này dù có chậm tiêu đến mấy, cậu cũng nhận ra Tạ Diệc Thanh không thích cậu nói chuyện với Lâm Du.
Anh ghen à?
Khúc Hà Tinh không khỏi thấy buồn cười, cậu đưa tay chọc vào eo Tạ Diệc Thanh: "Anh làm gì thế? Sẽ dọa Lâm Du sợ đấy."
Người ta đang chuẩn bị hoa thược dược để tỏ tình, Tạ Diệc Thanh lại ghen tuông vớ vẩn, nếu Lâm Du mà biết chuyện, chắc sẽ nghĩ bạn trai của ông chủ bị bệnh mất.
"Tinh Tinh." Tạ Diệc Thanh dừng lại, giọng anh rất trầm, rất thấp, "Có thể đổi một nhân viên khác được không?"
Khúc Hà Tinh không nghe rõ: "Dạ?"
Bàn tay Tạ Diệc Thanh đặt trên eo Khúc Hà Tinh khẽ siết lại, anh nhìn bạn trai, cuối cùng đổi sang một câu khác: "Anh không thích em dạy Lâm Du làm đồ thủ công như vậy."
======
Chú thích:
*Thập nhị hoa thần十二花神 là 12 vị thần hoa của 12 tháng trong năm, là một phần trong văn hoá tín ngưỡng của người dân Trung Hoa.